Siêu Cấp Binh Vương

Chương 485: Bắt đầu phản công




Dù sao An Đông bây giờ đang phiền muộn không thôi, hắn muốn tìm được thành viên Thất Sát, đây quả thực là chuyện so với lên trời còn khó hơn nha. Ngay cả CIA cùng FBI nước Mỹ cũng điều tra không ra được thông tin thành viên Thất Sát, thì huống chi là hắn? Huống chi, cho dù đã tìm được thành viên Thất Sát thì như thế nào? An Đông cũng không có tự tin có thể đối phó thành viên Thất Sát.

An Đông hoàn toàn không ngờ, chuyện lại xảy ra như vậy, bằng không mà nói, lúc trước hắn cũng sẽ không điên cuồng tiến công Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu như vậy. An Đông cũng không phải là người ngu, hắn biết rõ đây là quỷ kế của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, đáng tiếc chính là hắn đã đâm lao nên đành phải theo lao mà thôi, cho dù là biết rõ phía trước khó khăn trùng điệp, những cũng không thể không kiên trì xông lên.

Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn là có thể nhanh chóng giải quyết Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, khống chế thành phố Murmansk. Đến lúc đó, cho dù Yamaguchi Group không phục, hắn cũng không cần phải quá lo lắng. Thứ nhất, Yamaguchi Group cho dù lợi hại thế nào, cũng không dám ngàn dặm bôn ba đến đây đối phó hắn a? Thứ hai, nếu hắn giải quyết được Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, thì hắn sẽ trở thành công thần của gia tộc Tư Lạp Đạt, đến lúc đó cao tầng gia tộc sẽ không thể bỏ mặc hắn a.

Tại nước Nga, gia tộc Tư Lạp Đạt có thể so sánh với gia tộc Khố Lạc Phu Tư, tuy thế lực của Yamaguchi Group cường đại, nhưng cũng không dám cùng gia tộc Tư Lạp Đạt đối đầu a. Điểm ấy, An Đông rất tự tin. Nếu như hắn không thể giải quyết Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, thì chẳng những cao tầng gia tộc sẽ rất thất vọng về hắn, hơn nữa, một khi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cùng Yamaguchi Group liên hợp với nhau thì chỉ sợ hắn cũng không dễ dàng sinh tồn tại thành phố Murmansk nữa rồi. Cho nên, điều kiện tiên quyết, là hắn phải mau chóng giải quyết Hoắc Đức Mễ Nhĩ phu.

Nhưng mà, An Đông chỉ sợ không thể đợi tới lúc đó a.

Mấy ngày gần đây, sở dĩ Diệp Khiêm tùy ý để cho An Đông công kích, lại để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nhượng bộ, mục đích là muốn suy yếu lực lượng của hắn, khiến cho lực lượng của hắn không cách nào tập trung lại được. Nếu như An Đông không để ý những địa bàn đã đánh chiếm, khư khư cố chấp muốn đem lực lượng tập trung lại giống như trước thì thành viên gia tộc Khố Lạc Phu Tư sẽ tập kích những địa bàn bị đánh chiếm; mà nếu như An Đông không đem lực lượng tập trung lại thì khi đối mặt với sự phản kích tổng lực của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, chỉ sợ rất khó có thể giữ được thế lực của mình.

Ngày 11 tháng 5, ngày này nhất định sẽ được ghi vào lịch sử của thành phố Murmansk. Tin tưởng, những người đã tham gia trận chiến này đều sẽ không quên thời khắc quan trọng này. Bởi vì, hôm nay, chính là ngày Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tiến hành phản kích tổng lực, một lần nữa biến thành phố Murmansk thành lãnh địa của gia tộc Khố Lạc Phu Tư.

Diệp Khiêm sau khi đưa ra kế hoạch công kích toàn diện, liền đem chuyện này toàn bộ giao cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, để cho hắn đi chỉ huy chiến dịch lần này. Diệp Khiêm chỉ có một mệnh lệnh, chính là đuổi tận giết tuyệt, cho dù không chiếm được địa bàn cũng phải giết sạch thành viên gia tộc Tư Lạp Đạt.

Công kích như vậy đã có chút vượt qua tranh đấu xã hội đen thông thường rồi. Mục đích chủ yếu của xã hội đen là chiếm lĩnh địa bàn, mà Diệp Khiêm lại ra lệnh cho bọn họ giết chết đối thủ mới là mục đích chủ yếu, chuyện này khiến cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu giật mình, cũng làm cho trong nội tâm những thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cảm thấy phát lạnh. Tuy bọn hắn giết người số lượng cũng không ít, nhưng còn không có đạt đến loại tình trạng này a, hoàn toàn lấy giết người làm mục tiêu.

Bất quá, sau khi nhìn thấy thủ đoạn cường hãn của Diệp Khiêm, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã không có nửa điểm hoài nghi. Hơn nữa, hắn cũng hết sức rõ ràng, kế hoạch của Diệp Khiêm hoàn toàn có thể thực hiện được. Nếu như hắn chỉ đoạt lại địa bàn, thì lúc trước cần gì phải đem địa bàn tặng cho An Đông? Huống hồ, nếu như hắn chỉ là chiếm lĩnh địa bàn, thì An Đông tùy thời đều có thể phản kích lại. Vì vậy, hắn cần phải tiêu diệt tất cả thế lực của An Đông, có như vậy mới triệt để đoạn tuyệt hậu hoạn.

Sau khi bàn giao hết mọi chuyện, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong rất nhàn nhã trở lại biệt thự của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chơi cờ vua, một ngón tay vung lên là giống như có thiên quân vạn mã tác chiến. Một con cờ rơi xuống, là có thể phân định thắng thua ah.

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sau khi đem nhiệm vụ hạ đạt xuống dưới, liền nói ra một số lời cổ vũ tinh thần bọn họ, tiếp đó liền bắt đầu triển khai hành động. Hành động lần này, là dựa theo kế hoạch của Diệp Khiêm, áp dụng phương thức tiến công gợn sóng. Đầu tiên là một đội ngũ công kích, sau đó lại có thêm một đội ngũ, sau đó lại là một đội ngũ, giống như từng đợt sóng đang điên cuồng công kích. Hiện tại Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã tin mù quáng vào Diệp Khiêm rồi, căn bản không có bất kì nghi vấn gì, hoàn toàn dựa theo mệnh lệnh của Diệp Khiêm đi làm.

Vì cam đoan chiến dịch này thành công, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tự mình tham chiến. Hắn cũng là người từ tầng dưới chót đi lên, cũng không phải là loại người chỉ biết ngồi ở trong phòng làm việc, chỉ huy người khác người. Hắn có thể có đươc địa vị như ngày hôm nay là nhờ những chiến công của hắn a.

Lần này hành động với hắn mà nói cũng không thể có nửa điểm sơ xuất, nếu như thất bại thì chẳng những thanh danh của hắn hoàn toàn sụp đổ, mà còn cón thể mất đi cả mạng sống, thậm chí còn liên lụy đến An Đức Liệt. Đối với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu mà nói, An Đức Liệt chính là Bá Nhạc của hắn, đối với hắn có ơn tri ngộ, cho nên, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể liên lụy tới An Đức Liệt.

Bên ngoài đang đánh nhau oanh oanh liệt liệt, mà trong biệt thự của Hoắc Đức Mễ Nhĩ thì lại rất im lặng. Diệp Khiêm cùng Lâm Phong ngồi đối mặt nhau, trước mặt bọn họ đang bày một ván cờ tàn, cùng hai chén trà nóng. Hai người tương xứng, khó phân thắng bại. Nhân sinh như quân cờ, chiến đấu như quân cờ, mỗi một con cờ đều đại biểu cho một người, hai người phảng phất giống như đang chỉ huy thiên quân vạn mã chiến đấu, không dám có chút lười biếng.

Vui đùa thì vui đùa, nhưng lúc hạ quân cờ, thì Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều thập phần chú ý, song phương đều lẳng lặng nhìn bàn cờ, suy tư về những nước cờ tiếp theo. Chuyện này có lẽ Diệp Khiêm cùng Lâm Phong giống nhau a, hai người lúc đánh cờ đều rất chuyên chú.

Hồi lâu, Diệp Khiêm chậm rãi ngồi thẳng lên, uống một ngụm nước trà, có chút nhếch miệng, nói: "Không có ý nghĩa, không chơi nữa, lúc nào cũng hoà không phân thắng bại."

"Thắng thua cũng không phải là chuyện trọng yếu, quan trọng là thú vui lúc đánh cờ. Đúng không." Lâm Phong có chút cười cười, nói.

Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không nghĩ tới anh Lâm cũng giống như tôi, thích quá trình, mà không phải là kết quả. Xem ra, anh Lâm huynh cũng không phải là người thích an phận a, trước kia một mực ở ẩn quả thật là lãng phí ah." Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm sở dĩ đi xưng bá trên đường, là vì suy nghĩ cho tương lai của anh em Nanh Sói, nhưng cũng không thể phủ nhận la do hắn thích cảm giác trong quá trình tranh phách này.

Chỉ là, Diệp Khiêm cũng không ngờ Lâm Phong vậy mà cũng có sở thích giống hắn như vạy, cũng thích quá trình, mà không phải là kết quả. Trong suy nghĩ của Diệp Khiêm, loại người làm nghề sát thủ giống như Lâm Phong, có lẽ phải xem trọng kết quả hơn a. Dù sao, đối với một sát thủ mà nói, kết quả nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, mà không phải là quá trình chấp hành nhiệm vụ, áp dụng phương pháp gì. Cho nên, lúc nghe Lâm Phong nói những lời như vậy, Diệp Khiêm khó tránh khỏi có chút giật mình.

"Bây giờ không phải là bị anh kéo ra sao." Lâm Phong có chút cười cười, nói.

"Là Long, cuối cùng cũng muốn bay lượn Cửu Thiên nha. Anh Lâm là một đầu Cự Long, là một đầu cự long không chịu nổi tịch mịch, như thế nào lại cam tâm ở ẩn a." Diệp Khiêm ha ha cười cười nói. Sau đó, Diệp Khiêm nhìn thời gian trong đồng hồ trên tay một chút, nói: "Tình huống bên ngoài không biết thế nào rồi, hy vọng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sẽ để cho tôi thất vọng ah."

"Anh đây là buồn lo vô cớ." Lâm Phong nói, "Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tuyệt đối không phải là người đơn giản, lần này coi như là không có sự trợ giúp của anh, chỉ sợ An Đông cũng căn bản không phải là đối thủ của hắn. Như thế nào? Có phải là anh lại không chịu nổi tịch mịch, muốn đi ra ngoài tìm một chút kích thích?"

Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Người hiểu tôi chỉ có thể là anh Lâm. Như thế nào? Có hứng thú đi cùng hay không? Nói thật, đến thành phố Murmansk lâu như vậy, tôi còn chưa nhìn thấy An Đông. Nói như thế nào người ta cũng là một đại nhân vật a, chúng ta hãy đi gặp hắn, để cho hắn biết rõ là thua trong tay ai, miễn cho hắn tiến vào Diêm Vương điện còn không an lòng?"

"Người Nga không tin Diêm Vương, bọn họ chỉ tin có địa ngục mà thôi." Lâm Phong nói.

"Cũng giống nhau. Đi thôi, sau khi gặp hắn, chúng ta đi ăn khuya luôn. Khó có được chút thời gian nhàn nhã, sau chuyện này, chúng ta phải lo đến chuyện Cáo Bắc Cực rồi, đến lúc đó cũng không có thời gian rỗi rãnh giống như hiện tại. Nếu không nắm chặt thời gian vui chơi, thì về sau muốn vui chơi cũng không có thời gian rãnh a." Diệp Khiêm nói xong, cũng không đợi Lâm Phong đáp lời, giơ tay kéo lấy hắn đi ra ngoài.

Kỳ thật Diệp Khiêm hiểu rõ, cho dù hắn không kéo Lâm Phong, thì hắn nhất định cũng sẽ theo kịp. Đừng nhìn bộ dạng giống như không cam lòng của hắn hiện tại, nhưng chỉ sợ hắn đã sớm có ý nghĩ giống như Diệp Khiêm rồi, ngồi đánh cờ quá nhàm chán a. Chỉ có điều, sự kiên nhẫn của hắn so với Diệp Khiêm thì hơn rất nhiều, cho nên còn có thể chịu được.

"Biết nhà của An Đông ở nơi nào không? Lái xe đưa chúng tôi qua đó." Diệp Khiêm nhìn thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu ở bên ngoài biệt thự nói.