Siêu Cấp Binh Vương

Chương 734: 734: Đoàn Hải Tặc Thiết Huyết





Căn cứ của đoàn hải tặc Thiết Huyết được thành lập tại một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, đây chỉ là một hòn đảo san hô, diện tích cũng không phải rất lớn.

Bất quá, hơn một năm nay, Lý Vĩ ngoại trừ huấn luyện thông thường ra, thì cơ hồ là đối với phòng ngự của đảo san hô tiến hành tu kiến cùng nâng cấp.

Có đoàn hải tặc Ma Quỷ ủng hộ, những phương diện này tự nhiên là nước chảy thành sông.

Dù sao, đoàn hải tặc Ma Quỷ cũng là đoàn hải tặc có uy tín lâu năm, vô luận là kinh nghiệm hay là sức chiến đấu đều phi thường cường hãn, có bọn họ làm công tác chỉ đạo, hết thảy mọi chuyện đều tiến hành phi thường thuận lợi.

Diệp Khiêm nguyên bản muốn đem đoàn hải tặc Thiết Huyết trở thành lá bài tẩy, vạn nhất nếu có một ngày cùng chính phủ Hoa Hạ cãi nhau trở mặt, Nanh Sói có thể có một con đường lui, thậm chí trở thành một chi lực lượng có thể uy hiếp được chính phủ Hoa Hạ.

Bất quá cách nghĩ của Diệp Khiêm quá không thực tế rồi, mặc dù nói đoàn hải tặc Thiết Huyết làm công tác giữ bí mật cũng không tệ, nhưng vẫn bị chính phủ Hoa Hạ tra ra một số chuyện, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết rõ nơi đóng quân của đoàn hải tặc Thiết Huyết mà thôi.

Đương nhiên, chuyện này để nói sau.

Trải qua hơn một năm kiến thiết, đoàn hải tặc Thiết Huyết đã biến đảo san hô thành một trụ sở quân sự, tuy không thể nói là phòng thủ kiên cố, nhưng năng lực phòng ngự cũng không thể khinh thường.

Công lao lớn nhất ở trong đó có lẽ là Jack.

Tiểu tử này thông qua máy tính của mình hack vào hệ thống máy tính của Bộ quốc phòng Mỹ, đem toàn bộ hệ thống phòng ngự của bọn họ phục chế một lần, cho nên, đoàn hải tặc Thiết Huyết kiến tạo đảo san hô là dựa theo hệ thống phòng ngự của Bộ quốc phòng nước Mỹ.

Đương nhiên, ở trong đó cũng hao phí rất nhiều tiền tài, bất quá ít nhất bây giờ nhìn lại vẫn có chút hiệu quả.

Quân hạm cũng thông qua quan hệ của An Đức Liệt, thành công vận chuyển đến căn cứ.

Lý Vĩ đã sớm chịu không nổi sự hấp dẫn của việc cướp bốc hàng hóa rồi, nên hắn cũng đã chặn đứng vài chuyến hàng của người khác để lấy tiền chuộc.

Bởi vì bọn họ đã đi theo đoàn hải tặc Ma Quỷ làm qua chuyện này nhiều lần rồi nên cũng có chút kinh nghiệm, cho nên việc mua bán tự nhiên cũng phi thường thành công.


Tuy thu hoạch cũng không phải rất phong phú, nhưng tối thiểu vẫn có thể đánh ra thanh danh của đoàn hải tặc Thiết Huyết.

Tàu hàng chở Diệp Khiêm đi tới địa điểm chỉ định thì ngừng lại, từ rất xa liền trông thấy mấy chiếc quân hạm hướng bên này phi tốc chạy nhanh tới.

Trên quân hạm, treo lá cờ lớn màu máu, phía trên vẽ một đầu sói khủng bố dữ tợn đang chảy nước miếng củng với hai chữ, "Thiết Huyết!"
Một màn này, khiến cho thuyền viên trên thuyền chở hàng bị dọa không nhẹ, bắt đầu hoảng loạn lên, không ngừng ồn ào kêu lên, "Không tốt rồi, hải tặc đã đến, hải tặc đã đến."
Đây là tàu hàng, hiện tại tàu hải tặc đã gần như vậy rồi, cho dù bọn họ có muốn chạy trốn thì cũng không kịp nữa rồi.

Thuyền viên trên thuyền bối rối chạy trốn bốn phía, thuyền trưởng một bên vừa ổn định lại cảm xúc của thuyền viên, vừa đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?" Biểu lộ của thuyền trưởng có chút sốt ruột, bất quá hắn biết rõ thân phận của Diệp Khiêm, cho nên hết thảy đều nghe theo sự chỉ huy của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Nói cho thuyền viên trên tàu không cần phải lo lắng, đây là người một nhà."
Thuyền trưởng nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm.

Hải tặc là người một nhà? Chuyện này khiến cho thuyền trưởng thập phần nghi hoặc, bất quá nơi này là do Diệp Khiêm làm chủ, Diệp Khiêm đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.

Vội vàng đi xuống đem lời Diệp Khiêm nói truyền đạt xuống dưới, miễn cho những thuyền viên kia khẩn trương.

"Hiện tại chắc là nó rất đắc ý ah." Mặc Long nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói.

"Mày cũng không phải không biết tính của nó a, chính là cái đức hạnh này.

Nếu như mày cho nó một viên đạn đạo, thì nó sẽ dám liều lĩnh đánh tới nước Mỹ." Diệp Khiêm nói.

Địch Nhượng nghi hoặc nhìn quân hạm hải tặc ở phía xa, lại nghe lời nói của Diệp Khiêm, quả thực là không thể tin được.

Một đoàn hải tặc lại là thủ hạ của hắn, vậy thế lực của Diệp Khiêm lớn đến cỡ nào a? Ánh mắt của Địch Nhượng mờ mịt nhìn về phía Diệp Khiêm, trong nội tâm âm thầm nghĩ, xem ra chuyện hắn quyết định đi theo bên cạnh Diệp Khiêm là chính xác a, Diệp nhất định có thể trợ giúp hắn a.


Có lẽ đúng như lời Diệp Khiêm nói, một chức quán quân võ thuật cũng không là gì hết, Diệp Khiêm sẽ giúp hắn càng thêm cường đại.

"Người phía trước nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, hãy lập tức dừng thuyền lại, bằng không đừng trách chúng ta áp dụng biện pháp vũ lực." Đối diện, truyền đến âm thanh đắc chí của Lý Vĩ.

Vốn đã ước định tốt địa điểm gặp, mặt thế nhưng mà tiểu tử này lại vẫn nói như vậy, rõ ràng là đang giả bộ trang bức nha.

"Mày thử dùng vũ lực tao xem, lão tử cam đoan cho mày từ nay về sau sống không bằng chết." Độc Lang Lưu Thiên Trần lớn tiếng nói.

Thế nhưng mà, âm thanh lại bị sóng biển cuồn cuộn bao phủ, biến mất vô ảnh vô tung.

"Chúng ta là đoàn hải tặc Thiết Huyết, chỉ cướp tiền không cướp sắc, thức thời thì tranh thủ thời gian dừng thuyền lại, nếu không lão tử một pháo oanh chết các ngươi." Lý Vĩ tiếp tục giương nanh múa vuốt nói.

Thuyền trưởng có chút mộng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi Diệp Khiêm đã nói là người một nhà, hiện tại như thế nào lại sắp bị người ta nã pháo a? Không khỏi mờ mịt nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm nhàn nhạt cười, nói: "Nói cho bọn họ biết, nói là tôi nói, nếu như hắn không câm miệng lại thì tôi muốn hắn từ nơi này bơi về."
Thuyền trưởng sửng sốt một chút, có chút không biết phải làm sao, hắn hiện tại cũng không hiểu đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Quay đầu nhìn thuyền trưởng, Diệp Khiêm nói: "Còn sững sờ gì nữa? Tranh thủ thời gian đi nói ah."
"Dạ dạ dạ!" Thuyền trưởng liên tục ứng vài tiếng, cuống quít chạy vào phòng điều khiển.

Mở loa phóng thanh ra, sau đó nói: "Đám hải tặc phía trước nghe rõ đây, Diệp Khiêm Diệp tiên sinh đã nói, nếu như các ngươi không câm miệng thì anh ấy sẽ cho các ngươi bơi về."
Nghe xong lời thuyền trưởng nói, toàn thân Lý Vĩ không khỏi run rẩy một cái.

Lời Diệp Khiêm nói sẽ làm a, tiểu tử này thật đúng là không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của Diệp Khiêm.

Hắc hắc cười cười, Lý Vĩ nói: "Lão đại, em chỉ nói giỡn mà thôi, anh đừng có xem là thật ah."

Nghe hắn nói như thế, thuyền trưởng cuối cùng cũng yên lòng.

Không bao lâu, quân hạm của đoàn hải tặc Thiết Huyết đã dựa sát tới.

Thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết có một ít là mới chiêu mộ, có người là thành viên Nanh Sói hoặc là nhân viên công ty bảo an Thiết Huyết, ngoại trừ những người mới chiêu mộ, thì đều biết rõ thân phận của Diệp Khiêm.

Đội thuyền vừa mới dựa sát vào tới, liền lập tức đáp lên ván cầu.

Lý Vĩ đứng ở trên quân hạm, đi tới trước mặt Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, nói: "Lão đại!" Sau đó quay đầu nhìn những thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết, nói: "Tất cả mọi người nhìn rõ ràng rồi chứ, đây chính là thủ lĩnh Nanh Sói chúng ta, cũng là lão đại của đoàn hải tặc Thiết Huyết, Diệp Khiêm.

Về sau các anh cũng gọi anh ấy là lão đại a."
"Lão đại!" Mọi người cùng kêu lên.

Âm thanh chấn triệt mây xanh, mà ngay cả tiếng sóng biển cũng không cách nào lấn áp được âm thanh của bọn họ.

Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: "Các huynh đệ đều khổ cực rồi.

Lời nói thừa thải tôi cũng không nói nữa, một hồi sau khi trở về, lại cùng các vị nhận thức."
Nhìn Mặc Long cùng Lưu Thiên Trần, Lý Vĩ hắc hắc cười cười, nói: "Đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Sau đó lại đưa ánh mắt dời về phía Địch Nhượng bên cạnh, biểu lộ có chút sững sờ, sau đó liền lập tức khôi phục nguyên dạng.

Tuy hắn không biết Địch Nhượng, nhưng cũng đoán ra đây là thủ hạ mà Diệp Khiêm mới thu a.

"Mày không nghe thấy lời tao vừa mới nói sao? Lại vẫn giả bộ trang bức như vậy, đợi sau khi trở về tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ." Độc Lang Lưu Thiên Trần nói.

Tuy vẫn hay nói giỡn, nhưng có thể là do biểu lộ của Độc Lang Lưu Thiên Trần thập phần cứng ngắc, cho nên thoạt nhìn giống như là đang nói thật vậy.

Cũng may Lý Vĩ cùng hắn là người quen, bằng không mà nói thì thật đúng là cho rằng tiểu tử này là đang nói thật.

Bất quá, Lý Vĩ ngược lại có chút e ngại tiểu tử này, quá biến thái, hơn nữa khó lòng phòng bị, ở bên trong Nanh Sói người duy nhất mà hắn không dám đắc tội cũng chỉ có Độc Lang Lưu Thiên Trần mà thôi, nếu không thì không chừng ngày nào đó lúc nửa đêm hắn đang ngủ thì có thể sẽ bị con gì đó cắn a.

Ngượng ngùng cười cười, Lý Vĩ nói: "Nhìn anh nói kìa, chuyện này thì có quan hệ gì với tôi a, đợi tí nữa tôi nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi cho anh, về sau anh hãy lưu lại ở cùng tôi đi.


Chúng ta sẽ trở thành bá chủ biển cả, sống tiêu diêu tự tại ah."
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, còn có chuyện trọng yếu phải làm." Mặc Long nói.

Sau đó nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn thuyền trưởng, nói: "Ông đem mệnh lệnh truyền đạt xuống dưới, chuyện hôm nay nếu có người truyền ra ngoài, để cho tôi ở bên ngoài nghe được một điểm phong thanh, thì tôi sẽ cho tất cả mọi người biến mất khỏi thế giới này.

Đợi chuyện lần này chấm dứt, ông hãy trực tiếp hướng bộ phận tài vụ lấy tiền thưởng, về phần số lượng nhiều hay ít, thì tự ông quyết định a."
Ân uy tịnh thi, tuy là phương pháp xử lý cổ xưa, nhưng lại vĩnh viễn là phương pháp có công dụng tốt nhất.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, thuyền trưởng tự nhiên là liên tục gật đầu, tập đoàn Hạo Thiên có bao nhiêu sức nặng, hắn cũng hiểu rất rõ ràng, Diệp Khiêm nói được nhất định có thể làm được.

Thoả mãn nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm trực tiếp đi lên quân hạm thượng.

Bọn người Mặc Long sau khi lên thuyền, thì quân hạm liền theo gió vượt sóng hướng căn cứ của đoàn hải tặc Thiết Huyết chạy tới.

Lớn đến bây giờ mà Diệp Khiêm còn chưa từng thấy qua quân hạm, trong nội tâm tự nhiên có chút hiếu kỳ, bất quá tại trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, hơn nữa còn có chút người vừa mới gia nhập, cho nên Diệp Khiêm đành phải thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại, giả bộ một bộ dáng nhàn nhạt trấn định.

Nếu như không phải có cố kỵ như vậy, thì Diệp Khiêm đã sớm chạy đến từng nơi trên quân hạm để đi tham quan rồi.

Diệp Khiêm nhìn Lý Vĩ, chỉ vào Địch Nhượng giới thiệu nói: "Lý Vĩ, đây là huynh đệ mới gia nhập của chúng ta, Địch Nhượng.

Đây chính là một vị cao thủ Yoga.

Về sau đều là huynh đệ nhà mình, hãy nhận thức lẫn nhau a."
"Cao thủ Yoga? Có phải là loại công phu khiến người ta có thể đem đầu của mình chạm đến đít hay không?" Lý Vĩ sợ hãi thán phục nói, "WOW, công phu này cực kỳ khủng khiếp ah.

Địch huynh đệ đúng không, sau này anh nhất định phải dạy tôi a, nhất định phải dạy cho tôi a, đây chính là công phu ngưu bức nhất, không thể không học ah." Lý Vĩ vẻ mặt kích động, một phát bắt được tay Địch Nhượng không ngừng lay động, nói.

Nguyên bản nghe được câu nói đầu tiên của Lý Vĩ, sắc mặt của Địch Nhượng phi thường khó coi, cho rằng Lý Vĩ đang vũ nhục Yoga.

Thế nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lý Vĩ, cũng không giống như là đang làm bộ, đành phải đem lửa giận trong lòng mình đè ép xuống, nói: "Về sau sẽ luận bàn nhiều hơn, cơ hội có rất nhiều a.".