Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 196: Nói anh trai thẳng ung thư anh còn không phục




Lạc Vũ nhìn sắc mặt không vui của Lưu Vân, có cảm giác thương tiếc hết thuốc chữa: "Loại trai thẳng ung thư* như anh, không ế cũng uổng.".

(*) Trai thẳng ung thư là từ mới được phụ nữ Trung Quốc dùng để mô tả những người đang ông kiên quyết ủng hộ vai trò giới tính truyền thống để rồi được coi là kỳ thị giới tính và theo chủ nghĩa Sô-vanh.

Lưu Vân thầm siết chặt nắm tay, muốn động thủ!

Sao anh ta lại thành "trai thẳng ung thư rồi?

Lúc này, nghe tiếng khớp xương vang "răng rắc" bên tai, Lạc Vũ cười giễu một tiếng: "Anh thật sự không hiểu sao?"

Lưu Vân chắp tay sau lưng, nhìn Lạc Vũ chằm chằm, trầm giọng đáp: "Ừ."

Lạc Vũ ngờ vực, cô ta luôn cảm thấy gần đây chỉ số IQ của Lưu Vân đã giảm xuống.

Cô ta nhíu mày nhìn về phía tán ô cách đó không xa, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: "Tôi hỏi anh, nếu chuyện hôm nay xảy ra với bạn gái anh, anh sẽ làm thế nào?"

"Bất kể tôi đang làm gì, tôi đều sẽ đến hiện trường!" Thuộc tính trai thẳng của Lưu Vân có thể nói là rất rõ ràng.

Anh ta thấy rằng, bảo vệ bạn gái là đạo lý hiển nhiên.

Nghe thế, Lạc Vũ cạn lời, trề môi: "Đa số đàn ông đều nghĩ như anh sao?"

Lưu Vân cực kỳ tự tin gật đầu: "Tất nhiên."

Được rồi.

Lạc Vũ vuốt mái tóc ngắn của mình, nhìn Thương Úc đang ngồi bên Lê Tiếu ở phía xa: "Anh cảm thấy, với tài nghệ của cô Lê, còn cần người khác bảo vệ ư? Lại nói, lúc đó tôi cũng ở hiện trường, dù tôi không ở đó, cô ấy cũng chỉ mất vài phút là đã đánh gục đám người đó."

"Cái đó khác!" Lưu Vân vẫn vướng mắc. Anh ta nương theo ánh mắt của Lạc Vũ nhìn về phía Thương Úc, không khỏi nhíu mày: "Dù tài nghệ của cô Lê có giỏi cỡ nào đi nữa, nhưng là bạn trai thì cũng nên đến hiện trường xem thử chứ."

Tóm lại, khả năng vẫn là không quan tâm?

Lạc Vũ chán nản, hoàn toàn không thông não được tên trai thẳng thô lỗ này.

Cô ta nhìn Lưu Vân với vẻ ghét bỏ, muốn tìm một nơi để hút thuốc, nhưng mới quay người đi được hai bước, cô ta đã ngoảnh lại nói một câu: "Nói anh là trai thẳng ung thư, anh còn không phục. Sao anh không nghĩ, lão đại đến hiện trường để làm gì? Xem cô Lê đánh nhau, rồi sau đó trợ uy cho cô ấy à?"

Lưu Vân với hình ảnh thăng hoa trong đầu: "..."...

Đến gần giữa trưa, Lê Tiếu, Thương Úc và Charles ngồi dùng cơm trong nhà hàng Hongkong ở sân golf.

Phong thái và cách cư xử của đàn ông nước Anh luôn thể hiện sự giáo dục tốt và lịch lãm.

Lê Tiếu ngồi bên cạnh Thương Úc ăn bánh ngọt, nhân tiện nghe hai người đàn ông bàn luận về tình hình tài chính quốc tế mà không khỏi ngạc nhiên.

Từ những lời nói của Charles, cô có thể đoán ra thân phận của đối phương cũng không tầm thường ở bên Anh.

Thậm chí... một đòn bẩy tài chính cũng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của toàn bộ kết cấu tài chính.

Tuy nhiên, xét từ cuộc đối thoại giữa anh ta và Thương Úc, lại không thiếu sự khiêm nhường.

Lê Tiếu liếc nhìn người đàn ông đẹp trai, kiêu ngạo đang uống rượu bên cạnh mình, giọng Anh trầm thấp và lưu loát, thậm chí có thể so sánh với người bản địa như Charles.

Hành động dẫn theo cô tới gặp Charles của anh hôm nay có vẻ khác thường.

Nói là giới thiệu cũng được, tiến cử cũng được, nhưng... phản ứng của Charles rất kỳ lạ.

Tuy chỉ mới quen biết cô vài tiếng đồng hồ, nhưng thỉnh thoảng ông ta sẽ nhìn về phía cô đầy thăm dò.

Một lúc sau, điện thoại của Thương Úc đang để bên tay vang lên.

Anh cầm khăn ăn trên đầu gối lên, gấp lại hai lần rồi để lên bàn, thấp giọng nói với Lê Tiếu: "Em trò chuyện với Charles một lát nhé, anh sẽ trở lại nhanh thôi."

Theo đạo đãi khách, hôm nay cô và Thương Úc là chủ, Charles là khách.

Lê Tiếu vui vẻ đồng ý với Thương Úc, dõi mắt nhìn anh đi ra ngoài. Sau đó, cô điềm tĩnh nhìn Charles, hỏi xã giao: "Mr.Charles, cơm Tây ở Nam Dương có hợp khẩu vị của ông không?"