Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 230: Bảo vệ kì quái




Lê Tiếu ở bệnh viện thăm Đoàn Cảnh Minh nửa tiếng, cho đến khi nhận điện thoại từ phòng thí nghiệm mới vội vã rời đi.

Mà sau khi cô rời khỏi, ở khúc quanh ngoài cửa, dì Cả Đoàn Thục Hoa dợm bước ra ngoài.

Đoàn Thục Hoa nhìn cửa phòng bệnh khép hờ, nét mặt phức tạp, ánh mắt không ngừng lóe lên.

Ông cụ lén tìm luật sự công chứng tài sản, chuyện này không báo với mọi người mà lại nói trước với Lê Tiếu. Lẽ nào trong mắt ông, các con ruột còn không quan trọng bằng một đứa cháu ngoại?...

Quay lại phòng thí nghiệm, Lê Tiếu chạm mặt Liên Trinh, hai người ngồi trước máy đo nhìn báo cáo mới cập nhật.

Viện sĩ Giang mặc blouse trắng, mặt mày mệt mỏi, đi đến đứng sau Lê Tiếu, chống lưng ghế của họ và nói: "Tiếu Tiếu, trò rảnh không? Thầy trò mình... bàn bạc chuyện này?"

Lê Tiếu đặt báo cáo xuống, gật đầu đứng dậy: "Dạ được."

Hai người vào phòng làm việc của Viện sĩ Giang, Lê Tiếu đóng cửa lại, Viện sĩ Giang chỉ cái bàn, tỏ ý cô ngồi xuống.

Lê Tiếu ngồi vào chỗ, Viện sĩ Giang nâng mắt lên, hỏi quanh co: "Tiếu Tiếu à, trò làm ở phòng thí nghiệm hai tuần rồi, cảm thấy... thế nào?"

"Rất tốt ạ." Lê Tiếu đút hai tay vào túi áo blouse trắng, gập trước bụng, nhàn nhạt đáp lại.

Viện sĩ Giang nhìn cô, giả vờ lật báo cáo trên bàn, nhướng mày: "Lẽ nào không thấy thiếu thiếu gì sao?"

Trong câu nói có hàm ý?

Lê Tiếu tập trung lại, muốn cười nhưng cố nén chỉ "à" một tiếng: "Thầy cứ nói thẳng, thầy cần thứ gì?"

Viện sĩ Giang: "..."

Ông lúng túng sờ lông mày, thở dài: "Không phải thầy cần cái gì, chẳng lẽ trò không thấy hệ thống an ninh phòng thí nghiệm chúng ta quá kém sao?"

Nhờ có Viện sĩ Giang nhắc nhở, Lê Tiếu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt quái lạ của ông, cô không có ý nói thật nên uyển chuyển cụp mắt: "Ừm... chắc thế."

Thật ra bình thường phòng thí nghiệm không có người ngoài ra vào, vì phòng thí nghiệm tư nhân không mở cửa cho bên ngoài.

Từ lúc thành lập đến giờ, dù nằm sát đường cái, ngày hay đêm đều có nhân viên nghiên cứu, nhưng phòng thí nghiệm chưa từng phát sinh chuyện không an toàn.

Mắt Viện sĩ Giang sáng lên, ông tiếp lời Lê Tiếu: "Trò thấy đấy, trò cũng cho rằng cần tăng cường an ninh đúng không? Phòng thí nghiệm của chúng ta qua mấy năm phát triển, các hạng mục nghiên cứu đã dần hoàn thiện. Hơn nữa có nhiều chất thí nghiệm và dụng cụ cứ để lồ lộ, thầy lo nếu không có các biện pháp bảo vệ, lỡ đâu để lạc những thứ quan trọng thì mất nhiều hơn được."

Lê Tiếu không suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Vậy ngày mai con tìm một công ty dịch vụ bảo vệ, để họ..."

"Thôi khỏi, thôi khỏi."

Không đợi cô nói hết, Viện sĩ Giang đã vội giơ tay ngăn lại: "Thầy có người bạn gần đây mới mở công ty bảo vệ. Nếu trò thấy ổn thì thầy tính bán ân tình này, giao việc giữ an ninh tòa lầu thí nghiệm cho họ phụ trách."

Trùng hợp vậy sao?

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Viện sĩ Giang, nhướng mày cười: "Con không có ý kiến gì, thầy quyết định là được."

Viện sĩ Giang thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dần giãn ra.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, Lê Tiếu và Liên Trinh đang ở trong phòng nghiên cứu bỗng nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài hành lang.

Hai người nhìn nhau, lần lượt đứng dậy đến cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn quanh.

Trên hành lang, một đám người mặc đồ công ty dọn nhà khuân các dụng cụ chữa bệnh tân tiến nhất đi vào các phòng nghiên cứu.

Viện sĩ Giang cười híp mắt theo sau họ, vừa chỉ huy vừa chà tay.

Trên đường đi vừa khéo thấy Lê Tiếu và Liên Trinh, ông lập tức ngoắc tay: "Hai đứa mau đến đây, biết dụng cụ này không?"

Lê Tiếu và Liên Trinh đến cạnh Viện sĩ Giang, nhìn những thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất, kinh ngạc nhíu mày: "Thiết bị giải trình tự DNA YH-IIA?"

Đây là thiết bị bậc nhất mà đầu năm nay vừa nhận được độc quyền sáng chế quốc tế, hơn nữa số lượng sản xuất lại không nhiều, vừa ra đời đã thu hút sự chú ý và tranh đoạt của các bệnh viện lớn.

Viện sĩ Giang tự hào vỗ ngực: "Đúng vậy, thầy đã tranh thủ được ba máy cho phòng thí nghiệm của chúng ta, đều mới nhập về từ nước ngoài. Về sau hai đứa dùng thiết bị này tiến hành giải trình tự DNA, sẽ rút ngắn được một nửa thời gian."

Liên Trinh cũng vui mừng nhìn vào phòng nghiên cứu: "Thật sự là YH-IIA sao? Thầy tranh thủ được từ chỗ nào thế? Nghe nói chi phí cho một máy này phải hơn tám triệu, căn bản không mua được trên thị trường."

Viện sĩ Giang đỡ gọng kính, cười híp mắt: "Thầy có bạn tặng. Nào, nhanh vào xem, thầy còn chưa thấy qua thiết bị này nữa. Mấy đứa đừng làm mất hướng dẫn sử dụng đấy, lát nữa chúng ta cùng nhau nghiên cứu."

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào vách tường thủy tinh bên cạnh phòng nghiên cứu nhìn vẻ mặt hớn hở của Viện sĩ Giang mà nhếch môi. Hôm nay bạn của thầy hình như hơi nhiều thì phải. ...

Đêm đó, Lê Tiếu nghiên cứu xong, lúc xuống lầu với Liên Trinh thì phát hiện bên ngoài tòa lầu có thêm một trạm gác.

Cả lối vào sảnh chính cũng có một trạm bảo vệ.

Hai người thoáng dừng chân, Liên Trinh kinh ngạc nhìn quanh: "Sao tự dưng có thêm bảo vệ thế?"

Lê Tiếu không nói gì, híp mắt đánh giá bảo vệ ngồi ở cửa, ánh mắt nghiền ngẫm.

Có từng thấy bảo vệ nào ngồi đường hoàng thẳng lưng, hai tay đặt đầu gối, dáng vẻ khôi ngô khí thế bừng bừng canh cửa chưa?

Không chỉ thế, cả trong trạm gác ngoài cửa, người kia cũng đặt tay ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng lẫm liệt. Lê Tiếu nhìn mấy lần rồi cụp mắt che đi ý cười nơi đáy mắt.

Cô và Liên Trinh thong thả bước đi, khi ra khỏi tòa lầu thí nghiệm thì nói mập mờ: "Chắc vì bảo vệ thiết bị giải trình tự DNA chăng."

Liên Trinh như hiểu ra, cảm thấy cũng bình thường.

Dù gì chi phí một máy gần chục triệu, mà họ có đến ba máy.

Chỉ riêng Lê Tiếu thấy những người này liền hiểu ngay.

Họ không phải bảo vệ, mà là vệ sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.

Liên kết với sự khác thường hôm nay của thầy, cùng những thiết bị tân tiến kia, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. ...

Quay về ký túc xá thì vừa qua mười giờ đêm, Lê Tiếu tắm xong, thay bộ đồ ngủ thoải mái, nằm trên giường muốn nhắn WeChat cho Thương Úc.

Cô lấy điện thoại, chợt phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ của Đường Dực Đình.

Lê Tiếu kéo khăn lông trên đầu xuống, lúc gọi lại cho Đường Dực Đình thì bấm nút loa ngoài.

"Ôi trời, cuối cùng cậu cũng gọi lại, nếu còn không liên lạc với mình thì mình sẽ báo cảnh sát đấy."

Tiếng lèm bèm của Đường Dực Đình lập tức truyền đến trong điện thoại.

Lê Tiếu ngồi xếp bằng trên giường, vừa lau tóc vừa hỏi: "Sao thế?"

Trong điện thoại có tiếng chơi bi da.

Đường Dực Đình lấy điện thoại ra, hô một câu "Nhỏ tiếng chút", sau đó mới nói vào trong điện thoại: "Tiếu Tiếu, cậu biết chuyện Tiểu Ôn nghỉ việc không?"

"Ừm." Nhắc đến Ôn Thời, nét mặt Lê Tiếu lạnh hẳn: "Cậu ở Entertainment City à?"

"Đúng vậy, vừa rồi mình đến Lam Dạ tìm anh ấy, không ngờ quản lý quầy bar bảo mấy ngày trước anh ấy nghỉ việc rồi."

Giọng của Đường Dực Đình lộ vẻ mất mát. Cô nàng vốn muốn tìm Ôn Thời tiếp tục học pha chế rượu, xem ra không còn cơ hội rồi.