Siêu Cấp Cường Giả

Chương 197: Vũ Thần vừa ra định càn khôn ( Hạ )




- Ta cho ông một cơ hội xuất kiếm.

Bên tai vang lên lời nói cuồng vọng của Bùi Vũ Phu, Quý Hồng như là bị trúng phải Định Thân Thuật, nàng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích

Thân là đại tỷ lớn của Đông Hải, nàng đã thấy nhiều người cuồng vọng.

Ở nàng xem ra, những người đó so với Bùi Vũ Phu thì kém vạn lần.

Thậm chí ngay cả sư phụ của nàng Cô Độc Phong Ảnh cũng chưa bao giờ cuồng vọng như thế.

- Bùi Vũ Phu, 20 năm trước ngươi ngông cuồng, 20 năm sau cũng như thế. Chẳng lẽ bài học về 18 năm trước không làm ngươi đổi tính sao?

Cô Độc Phong Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Vũ Phu, cười lạnh hỏi.

- Haizz….

Nghe Cô Độc Phong Ảnh nhắc chuyện 18 năm trước, Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng cười nói:

- Cô Độc Phong Ảnh, vừa rồi ta có nói cho ông 1 cơ hội xuất kiếm. Nếu ông đã lãng phí cơ hội này, như vậy từ nay về sau ta sẽ làm ông phong kiếm.

- Tiểu Hồng, lui ra phía sau!

Chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh bùng nổ, cả người giống như một thanh lợi kiếm sắp được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.

Cảm nhận được chiến ý khủng bố của Cô Độc Phong Ảnh, cả người Quý Hồng run lên, nàng không nói hai lời, vội vàng lui ra phía sau.

Mặc dù nàng đã đạt đến cảnh giới Ám Kính, nhưng mà nàng rất rõ, trận chiến giữa Bùi Vũ Phu và Cô Độc Phong Ảnh, nàng không có tư cách xen vào.

Thậm chí, nàng có một vạn lý do tin tưởng, trên thế giới này, người có thể nhúng tay vào trận luận võ này cũng không có mấy người.

- Bùi Vũ Phu, 20 năm trước, ta khiêu chiến ngươi nhưng ngươi đã cự tuyệt, để ta trở thành trò cươi của giới võ học. Vì muốn rửa sạch mối sỉ nhục năm đó, ta đã bế quan ở Thiên Sơn 10 năm, dùng 10 năm để mài kiếm.

Chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh không ngừng tăng lên, thanh bảo kiếm phía sau lừng dường như là cảm nhận được chiến cho nên phát ra những tiếng vù vù:

- 10 sau, ta mang kiếm rời núi, quét ngang giới võ học nhưng chưa bao giờ rút kiếm ra. Hôm nay ta muốn nói cho người biết, cho dù ta không rút kiếm cũng có thể thắng ngươi.

Nói xong, khí thế trên người của Cô Độc Phong Ảnh đột nhiên thay đổi, giống như một vị kiếm thần hạ phàm.

So sánh với Cô Độc Phong Ảnh mà nói, trên người Bùi Vũ Phu vẫn tản mác ra khí tức quý dị như cũ, làm người ta có một loại cảm giác mơ hồ. Trong lòng ông không có cách nào khẳng định hắn có đứng ở đó hay không?

- Bùi Vũ Phu thời đại của ngươi đã kết thúc.

Cô Độc Phong Ảnh hét to lên một tiếng, chiến ý của hắn tăng lên tới đỉnh.

Cảm nhận được chiến ý của Cô Độc Phong Ảnh, Quý Hồng có cảm giác như chuột thấy mèo.

Ngay sau đó.

Thân hình của Cô Độc Phong Ảnh động.

Chỉ thấy thân hình của hắn lóe lên, lướt về phía Bùi Vũ Phu, giống như là một mũi tên được bắn ra. Tốc độ vô cùng khủng khiếp, trên không trung chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

Hắn hóa thủ vi kiếm, thân hình hơp gấp lên, giống như Lạc Nhật Cung.

Cung Bộ Thứ Kiếm.

Cô Độc Phong Ảnh ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đó chính là Cung Bộ Thứ Kiếm trong Bát Tiên Kiếm trứ danh.

" Ong..Ong.."

Tuy rằng Cô Độc Phong Ảnh hóa thủ thành kiếm nhưng mà lại giống như một thanh kiếm sắc bén thông thường, bên tai không ngừng vang lên những tiếng " Ong..Ong.."

Mắt thấy thế tiến công của Cô Độc Phong Ảnh, sắc mặt của Bùi Vũ Phu vẫn không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nhấc chân, giậm lên mặt đất một cước.

Trong nhất thời, cả người Bùi Vũ Phu giống bạo phát.

" Rầm"

Một cước của Bùi Vũ Phu làm cho mặt đất xung quanh vỡ tung.

"Bá!"

Cảm nhận được sự rung động của mặt đất, khí huyết cả người Quý Hồng liền quay cuồng, thiếu chút nữa nàng ngã nhào xuống đất.

Thậm chí, ngay cả Cô Độc Phong Ảnh cũng bị một cước này làm cho kinh sợ, khí thế của hắn đột nhiên giảm đi vài phần.

Không một chút do dự, trong nháy mắt Cô Độc Phong Ảnh liền dừng bước, cuối cùng không tiến lên công kích nữa.

Dưới ánh đèn, con mắt hắn hiện ra vẻ khiếp sợ.

- Cô Độc Phong Ảnh, 20 năm trước cho dù người có rút kiếm ra cũng không đủ cách khiêu chiến với ta, hôm nay ngươi rút kiếm thì còn đáng giá để ta ra tay.

Mắt thấy Cô Độc Phong Ảnh dừng lại, Bùi Vũ Phu ngạo nghễ đứng nhìn Cô Độc Phong Ảnh:

- Đến đây đi, để ta thấy phong thái của TQ đệ nhất kiếm.

- Bùi Vũ Phu thì ra là ta đã lầm.

Tục ngữ nói, hành gia vừa ra tay thì liền biết có hay không. Bùi Vũ Phu vừ mới ra tay liền khiến Cô Độc Phong Ảnh hiểu được, đã qua 20 năm, công phu của Bùi Vũ Phu chẳng những hạ xuống mà ngược lại đã đến một cảnh giới khủng bố:

- Thực lực bây giờ của ngươi còn mạnh hơn so với người ở Tử Cấm Thành kia.

Nói xong, Cô Độc Phong Ảnh không còn tự đại nữa, hắn rút thanh Thất Tinh Long Uyên kiếm ở phía sau lưng ra.

" Keng"

Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ngân vang ra.

Thất Tinh Long Uyên.

Một trong những thanh kiếm do Âu Dã Tử cùng hai vị đại kiếm sư tạo ra.

Âu Dã Tử cùng Can Tương, mở núi, dẫn nước từ suối trong núi, đến cạnh lò đúc kiếm tạo thành bảy cái ao có hình bắc đẩu thất tinh.

Lấy danh " Thất Tinh "

Sau khi kiếm đúc thành, nhìn xuống thân kiếm giống như là đứng trên đỉnh núi nhìn xuống vực sâu, mờ ảo mà thâm thúy, phảng phất như Cự Long nằm ở đó.

" Long Uyên"

Lúc này, Cô Độc Phong Ảnh rút thanh Thất Tinh Long Uyên không phải là thanh trong truyền thuyết kia. Đây là một thanh kiếm cho một vị đại kiếm sư thời Minh, bắt chước lại phương pháp đúc kiếm, trải qua 7 năm mới có thể rèn được thanh kiếm này.

Sau 10 năm, Thất Tinh Long Uyên mới xuất ra khỏi vỏ. Cô Độc Phong Ảnh cũng không nói gì, cả ngươi lẳng lặng đứng đó, thân kiếm mông lung, cảm giác kia giống như người cùng kiếm đang trao đổi với nhau.

" Vù"

Đột nhiên.

Cô Độc Phong Ảnh động.

Kiếm tùy thân tẩu, dĩ thân đái kiếm. ( Câu này chịu)

Hắn như Giao Long nổi trên mặt nước, tay xuất Âm Dương, thân giấu Bát Quái, chân đạp Cửu Cung, kình khí nhập kiếm, tiếng kiếm ngân vang không dứt.

Minh kiếm lý, tẫn kiếm tính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Giờ phút này hắn và kiếm nhập lại thành một.

Kiếm đó là người, người đó là kiếm, kiếm người hợp nhất!

Đây có thể nói là một kiếm hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến nổi Quý Hồng cũng không thể thấy được thân ảnh của Cô Độc Phong Ảnh, chỉ có thể thấy được thanh kiếm mờ ảo kia.

Một kiếm xuất ra, giống như chặt đứt sự liên hệ giữa Bùi Vũ Phu với thế giới này, đem Bùi Vũ Phu cô lập, khiến Bùi Vũ Phu muốn tránh cũng không được.

Đối mặt với một kiếm của Cô Độc Phong Ảnh, Bùi Vũ Phu không có trốn tránh, cũng không lui lại, mà là bước lên.

Trong nháy mắt, Bùi Vũ Phu biến mất.

Trong phút chốc.

Kiếm đến, người đến.

Được kình lực của Cô Độc Phong Ảnh truyền vào Thất Tinh Long Uyên mang theo quyết tâm của Cô Độc Phong Ảnh 10 năm nay, đâm thẳng vào cổ của Bùi Vũ Phu.

Không thể ngăn cản.

Cổ tay Bùi Vũ Phu rung lên, ngón giữa xuất ra.

" Keng"

Trong nháy mắt, tiếng vang truyền ra.

Hai người gặp thoáng qua.

Sau đó.

Dường như thân hình của 2 người cùng ngừng lại.

" Vù… Vù…"

Dưới ánh đèn, thanh Thất Tinh Long Uyên giống như là mất đi sinh mệnh, không cam lòng mà kêu lên.

Đột nhiên, một vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm. Vết nứt lan ra… lan ra….

Thấy một màn này, đồng tử của Cô Độc Phong Ảnh trợn tròn lên, hắn liền khiếp sợ, đứng yên một chỗ.

" Rắc… Rắc"

Thanh Thất Tinh Long Uyên trong tay Cô Độc Phong Ảnh gãy vụn.

"Bá!"

Cả người Cô Độc Phong Ảnh chấn động, hắn nhẹ buông tay, chuôi kiếm trong tay liền rớt xuống.

" Leng Keng"

Chuôi kiếm rơi xuống đất, thanh âm chói tai vang lên.

Kiếm còn, người còn.

Kiếm đoạn, người mất.

Đối với một kiếm khách mà nói, kiếm chính là sinh mạng thứ 2 của hắn.

Hiện giờ, Thất Tinh Long Uyên kiếm gãy, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Dưới ánh đèn, hắn xoay người nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Hắn nhìn thấy một bóng lưng ao ngạo.

Bóng lưng kia giống như một tòa núi lớn làm cho hắn có cảm giác không thể nào chinh phục được.

- Bùi… Bùi Vũ Phu … làm sao ngươi có thể đánh gãy Thất Tinh Long uyên?

Vẻ mặt Cô Độc Phong Ảnh ngây ngốc hỏi.

Dường như cho đến bây giờ hắn không tin rằng trong chớp mắt Bùi Vũ Phu có thể đánh gãy thanh Thất Tinh Long Uyên kiếm trong tay hắn.

- Một ngón tay mà thôi.

Bùi Vũ Phu xoay người, thản nhiên nói.

Một ngón tay.

Trong nháy mắt, Thất Tinh Long Uyên gãy?

Nghe Bùi Vũ Phu nói thế thì hắn liền giống như nghe được một chuyện cười. Trước hết hắn cả kinh, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, cười xong, hắn điên cuồng lắc đầu:

- Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Bùi Vũ Phu, ngươi đang nói hưu nói vượn!

- Cảnh giới cao nhất của Kiếm pháp không phải là nhân kiếm hợp nhất, mà phải là tâm tung vô kiếm ( trong lòng không có kiếm).

Bùi Vũ Phu cười nhẹ:

- Cô Độc Phong Ảnh, bản thân ngươi được xưng là kiếm khách đệ nhất Tung của. Trên thực tế, ngươi còn kém xa.

Tâm trung vô kiếm?

- Bùi Vũ Phu, thật không nghĩ rằng ngươi đã đạt tới cảnh giới này.

Toàn thân Cô Độc Phong Ảnh rung lên, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Vũ Phu, nhẹ giọng nói:

- Ta bại rồi.

Boom to xuất hiện Mừng Noel

Ch 19