Siêu Cấp Cường Giả

Chương 274: Ra tay tàn nhẫn




- Ha ha.. tốt.

Mắt thấy Ngưu Lỗi mở miệng cam tâm nhận thua, Trần Quốc Đào cười ha ha:

- Đám tiểu tử các cậu, chính miệng đội trưởng các cậu đã mở miệng nhận thua, việc này có tính là công bằng không?

- Báo cáo thủ trưởng, công bằng.

Đối mặt với câu hỏi của Trần Quốc Đào, trừ Ngưu Lỗi ra thì toàn bộ thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long đều trả lời một cách thuyết phục.

Dường như, bọn hắn muốn dùng phương thức này để biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình giành cho Bùi Đông Lai.

Bên tai vang lên những tiếng đinh tai nhức óc của đám chiến hữu, Ngưu Lỗi chỉ cảm thấy dường như đó là âm thanh khó nghe nhất trong cuộc đời. Vì vậy, lòng hận ý của hắn đối với Bùi Đông Lai lại tăng cao lên, thậm chí đã biến thành sát ý.

- Tỷ thí bắn súng đã kết thúc, kế tiếp là tiến hành cách đấu.

Trần Quốc Đào tươi cười nói:

- Vẫn là quy cũ, chỉ cần Bùi Đông Lai bại, ta sẽ để hắn cút khỏi đây.

Chẳng… chẳng lẽ thực lực cách đấu của người kia cũng khủng bố như thuật bắn súng sao?

Mặt thấy Trần Quốc Đào vô cùng tin tưởng Bùi Đông Lai, các thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long liền không nhịn được mà thầm hỏi, đồng thời đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Trong lòng của Ngưu Lỗi cũng thầm nói

Bất quá, rất nhanh hắn liền bỏ qua ý định này.

Hắn và đại đa số thành viên đặc chủng quân nhân đều giống nhau, đều luyện ngoại công, có thân hình cứng rắn như sắt. Hơn nữa năng lực đánh nhau lại mạnh mẽ, tốc độ, lực lượng, sực bật cùng tốc độ phản ứng có thể nói là đứng đầu, trong quân đội người có thể chiến thắng hắn là không nhiều. Ngược lại, trong lần tham gia đại hội bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ toàn quốc thì hắn đã nằm trong top 3 của phần cách đấu.

Đây cũng nói là trong quân đội, người có thể chiến thắng cũng chỉ có 2 người.

Dưới tình hình như vậy, hắn cảm thấy được, nếu khả năng cách đấu của Bùi Đông Lai biến thái như thế thì hắn đã vào Long Nha rồi mà không cần phải vào đại đội đặc chủng Đặc Long làm gì.

- Thủ trưởng, tỷ thí cách đấu cùng bắn súng khác nhau, sẽ dễ gây tổn thương.

Lúc này, tên đại tá kia liền chạy đến bên cạnh Trần Quốc Đào, mang theo vài phần lo lắng nói.

Nghe được tên đại tá kia nói vậy, Trần Quốc Đào cau mày nói:

- Nam nhân chiến đấu tại sao lại không thể bị thương?

- Thủ trưởng, ý của tôi không phải là như vậy, ý của tôi chính là sau này Bùi Đông Lai kia đại biểu cho đại đội đặc chủng Đằng Long tham gia Đại Bỉ Võ mà Ngưu Lỗi cũng sẽ thi, nếu 2 người họ tỷ thí dẫn đến bị thương thì….

Tên đại tá kia biết tuy Trần Quốc Đào đã cao tuổi nhưng mà lòng lại chưa lạnh, đành phải cười khổ nói:

- Tôi đề nghị để bọn họ đến điểm thì nên dừng.

- Như thế thì….

Trần Quốc Đào hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng chấp nhận ý kiến của tên đại tá kia:

- Được rồi, tới điểm là dừng.

Trước khi đến, Bùi Đông Lai đã tôn trọng Trần Quốc Đào, tôn trọng với một người quân nhân. Chỉ cần Ngưu Lỗi không chủ động bới móc hắn thì hắn sẽ không để cho Ngưu Lỗi khó chịu.

Hiện giờ, nghe được Trần Quốc Đào nói vậy thì Bùi Đông Lai không có phản bác.

Mà Ngưu Lỗi cũng không phản bác, chỉ là trên mặt hắn hiện lên vẻ chần chờ.

Trôi qua rồi biến mất.

Trong chớp mắt, vẻ mặt của Ngưu Lỗi đã trở nên kiên định.

Cuối cùng hắn quyết định phế một bàn tay của Bùi Đông Lai.

Bởi vì chỉ có như thế thì hắn mới có thể báo thù giúp Ngưu Hải Đào, mới có thể rửa sạch nổi sỉ nhục mà Bùi Đông Lai gây ra cho hắn lúc nãy.

Còn về phần Trần Quốc Đào vừa nói đến điểm là dừng, hắn có thể giải thích.

- Cũng không cần phải đi đến sân thi đấu làm gì, 2 người tỷ thí ở đây đi.

- Xin chỉ giáo.

Nghe được Trần Quốc Đào nói thế, Ngưu Lỗi không hề lãnh đạm mà bước ra ý bảo với Bùi Đông Lai, sau đó bước lên vẻ đất trống bên cạnh, bước đi vô cùng tự tin.

Nếu Bùi Đông Lai không thấy được vẻ âm tàm trong mắt Ngưu Lỗi thì chắc chắn hắn sẽ đáp lại: " Cùng nhau học tập"

Hiện giờ, Bùi Đông Lai đã xác định Ngưu Lỗi muốn mượn cớ lần này để trả thù thì hắn cũng không cần khách sáo, hắn chỉ im lặng bước lên phía trước.

Vô thanh thắng hữu thanh

Bùi Đông Lai trầm mặc, điều này làm cho Ngưu Lỗi căm tức.

Vài giây sâu, trên bãi đất trống.

Vẻ mặt của Ngưu Lỗi đã trở nên bình thường, không có phẫn nộ, chỉ có nghiêm túc.

Sau đó, Bùi Đông Lai bước đi tới, 2 người cách nhau khoảng 15m.

15m, đối với người thường mà nói thì đó là một khoảng cách khá xa. Nhưng mà đối với Bùi Đông Lai, người đã đạt đến cảnh giới Ám Kính thì khoảng cách ấy nói xa cũng không xa mà gần cũng không gần.

- Bởi vì cậu là người thủ trưởng tiến cử, vì muốn tôn trọng ông, ta có thể nhường cậu 5 chiêu.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đứng lại, cả người Ngưu Lỗi giống như một thanh lợi kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, làm cho người ta có cảm giác phát lạnh.

- Từ lúc ta luyện võ đến giờ, có chưa có người nào nhường ta 5 chiêu.

Đối mặt với lời khiêu khích của Ngưu Lỗi, Bùi Đông Lai chỉ cười cười:

- Bởi vì, ở trong 5 chiêu bọn hắn chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Dưới ánh mặt trời, giọng nói Bùi Đông Lai không lớn, nhưng lại đủ để cho Ngưu Lỗi thậm chí là đám người Trần Quốc Đào nghe rõ.

"Ách..."

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, trừ Trần Quốc Đào ra thì toàn bộ mọi người đều hiện lên vẻ quái dị.

Khóe mặt Ngưu Lỗi giật giật, vừa rồi sở dĩ hắn nói như vậy là muốn đả kích khí thế của Bùi Đông Lai, ngoài ra hắn còn muốn lấy lại một chút mặt mũi.

Mà Bùi Đông Lai trực tiếp đem lời hắn trở thành rắm thối.

- Xuất chiêu đi.

Mắt thấy Ngưu Lỗi bị tức giận, Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, nhưng mà lời nói của hắn thiếu chút nữa làm toàn bộ mọi người hộc máu:

- Cơ hội chỉ có một lần.

"Bịch!"


Lúc này đây, Ngưu Lỗi không nói nhiều, chân phải hắm giậm xuống đất.

Cả người Ngưu Lỗi trực tiếp bay thẳng đến Bùi Đông Lai, giống như là tên rời khỏi cung, tốc độ vô cùng khủng khiếp, phát ra những tiếng " Vù.. Vù"

Thấy được Ngưu Lỗi ra tay, Bùi Đông Lai liền biết rõ thực lực của Ngưu Lỗi không thua gì so với Jason, thậm chí có thể nói là hắn sàn sàn với Luke Fu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nếu là lúc Bùi Đông Lai chưa bước vào cảnh giới Ám Kính, chưa cùng Luke Fu trải qua sinh tử chiến thì chắc chắn hắn không phải là đối thủ của Ngưu Lỗi.

Thế giới này không có nếu.

Đối với Bùi Đông Lai hiện giờ mà nói, mặc dù thực lực cách đấu của Ngưu Lỗi có thể nói là người đứng đầu trong quân đội, nhưng mà trong mắt hắn không đáng giá để nhắc tới.

Đối mặt với khí thế như cầu vòng của Ngưu Lỗi thì, Bùi Đông Lai vẫn bất động, cả người vững vàng đứng nguyên tại chỗ.

"Ba!"

Rất nhanh, cả người Ngưu Lỗi giống như một trận gió lướt đến bên người cách Bùi Đông Lai khoảng 3m, chân phải hắn lại phát lực.

Không thể không nói, Ngưu Lỗi có thể đạt được hạng 3 trong lần Đại Bỉ Võ là một điều xứng đáng.

Lần này, chẳng những hắn cải biến tiết tấu tấn công, hơn nữa thông qua thanh ẩm để làm quấy nhiều tầm mắt cùng hơi thở của Bùi Đông Lai, khiến Bùi Đông Lai trong giây phát không thể phát động công kích.

Nếu là đối thủ bình thường, Ngưu Lỗi làm như vậy, hơn phân nữa sẽ thành công.

Nhưng mà.

Người hắn đối mặt chính là Bùi Đông Lai.

"Hô!"

Một cước giậm xuống đất, cả người hắn thay đổi phương hướng, một cước nhắm ngay mắt cá chân của Bùi Đông Lai đá vào.

Trong cơ thể con người, các khớp xương chính là một trong những nơi yếu nhất, một khi bị đánh trúng sẽ gãy.

Lần này, Ngưu Lỗi muốn đá gãy chân của Bùi Đông Lai.

Ánh mặt trời chói mắt, bụi đất tung bay

Đối mắt với thế công hung ác của Ngưu Lỗi, Bùi Đông Lai nhắm 2 mắt mình lại.

Ngưu Lỗi thấy vậy thì tưởng rằng mắt của Bùi Đông Lai đã bị bụi đất bay vào.

Trong lòng hiện lên ý nghĩ như vậy, khóe miệng hắn nở lên nụ cười lạnh.

Nhưng mà.

Rất nhanh, khóe miệng hắn đã cứng lại.

Bởi vì, đối mặt với một cước của Ngưu Lỗi, Bùi Đông Lai nhắm mắt nhưng lại có thể dễ dàng né tránh một đòn này.

"Hô!"

Thấy vậy, sắc mặt Ngưu Lỗi hơi đổi, sau đó hắn cũng không dừng lại, hóa thủ vi đao, trực tiếp chém về phía xương bả vai của Bùi Đông Lai.

Một khi xương bả vai bị tổn thương, căn bản sẽ không thể làm việc nặng thậm chí là không thể luyện võ.

Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền muốn phế bỏ công phu của Bùi Đông Lai!

Lần ra tay này của Ngưu Lỗi, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.