Siêu Cấp Cường Giả

Chương 284: Thực hiện quy tắc ngầm, phá vỡ công bằng




Sân khấu Đông Hải nằm ở phía Tây Nam của Đông Hải, đối diện với khách sạn Hoa Đình. Sân khấu Đông Hải được xây vào những năm 1975, cả sân có kiến trúc hình tròn, có thể chứa hơn 18.000 người. Vào năm 1995 thì được xây lại, tăng tổng diện tích sân khấu lên đến 1250 mét vuông, là một trong những sân khấu hiện đại nhất TQ.

Từ khi sân khấu Đông Hải được khánh thành đến này thì có rất nhiều minh tinh đã biểu diễn ở nơi này.

Dựa theo lời của Trang Bích Phàm, vòng tứ kết của " TQ ai đồ " sẽ được diễn ra tại sân khấu ở Đông Hải, chung kết có thể diễn ra ở sân vận động Đông Hải có sức chứa hơn 8 vạn chỗ ngồi.

Ngày hôm sau, sau khi học xong thì đoàn người Bùi Đông Lai đã đón xe đến sân khấu Đông Hải.

Mặc dù là đã 5h chiều nhưng mà sân khấu Đông Hải vẫn tấp nập, bãi đổ xe sớm đã có nhiều ô tô đậu, trong đó có nhiều chiếc tốt hơn Land Rover mà Ngô Vũ Trạch, Hạ Y Na lái đến.

- Như thế nào mà nhiều người vậy nhỉ?

Thấy bên ngoài đông người ra vào thì Bùi Đông Lai có chút kinh ngạc, hắn không ngờ chỉ một tiết mục cùi bắp thế này mà lại sôi nổi như vậy.

- Đông Lai, chú đúng là chicken, chương trình này hiện tại đang hốt đấy, người xem cũng đến mấy triệu người rồi.

Ngồi ở sau, Trang Bích Phàm nghe Bùi Đông Lai nói vậy thì liền đắc ý giải thích:

- Tiết mục sôi động như thế, theo ka thấy nếu được biểu diễn ở sân khấu có 8 vạn chỗ ngồi thì đến lúc đấy sân khấu sẽ full chỗ a.

Đối mặt với câu nói trang bức của Trang Bích Phàm, Ngô Vũ Trạch cũng không có trêu chọc vào, mà vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Bùi Đông Lai. Mà Bùi Đông Lai thì âm thầm chậc lưỡi, cảm thán đúng là một đám FAN cuồng mà.

- Đông Lai, không phải là một chút tình hình chú cũng không biết đó chứ?

Sau khi xe dừng lại, Ngô Vũ Trạch thấy Trang Bích Phàm và Cổ Văn Cảnh xuống xe thì nhịn không được mà hỏi Bùi Đông Lai.

- Biết cái gì?

Vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra khó hiểu.

- Kháo.

Ngô Vũ Trạch làm ra một động tác khinh bỉ, nói:

- " TQ ai đồ" này là do công ty Hồng Tinh và Đông Nguyệt phối hợp với nhau tổ chức, do Đông Hải tuyên truyền ra ngoài.

"Ách..."


Bùi Đông Lai liền ngạc nhiên, tập đoàn Đông Nguyệt hiện nay đã là của hắn a.

Mà thân là lão bản, nhưng mà một chút tiết mục này hắn lại không biết.

- Nếu chú âm thầm sử dụng một chút thì chị của Trang Bích Phàm sẽ đạt được giải quán quân a.

Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai ngạc nhiên thì cười trêu ghẹo.

- Cút.

Bùi Đông Lai cười đùa một câu, trong lòng rất rõ, nếu hắn làm như thế thì đúng là vũ nhục chị của Trang Bích Phàm và Trang Bích Phàm. Nếu hắn muốn giúp chị của Trang Bích Phàm thì sau này cuộc thi kết thúc, hắn có thể để cho chị của Trang Bích Phàm gia nhập vào công ty, sau đó ủng hộ mạnh mẽ.

Ngô Vũ Trạch sớm đã đoán được tâm tư của Bùi Đông Lai cho nên hắn cười cười, không nói gì nữa.

Sau khi Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch xuống xe, thì đám người Hạ Y Na cũng hướng về phía Bùi Đông Lai mà đi tới.

Hiệu ứng mỹ nữ quả là không tệ a.

Thân là hoa hậu giảng đường thì mị lực của Hạ Y Na không thể nghi ngờ. Mặc dù thời tiết đã vào đông, Hạ Y Na đã ăn mặc hơi kín đáo nhưng mà cũng bày ra được làn da trắng bóng, ngay khi nàng vừa xuất hiện thì một đám sắc lang đều đem ánh mắt nhìn về phía nàng.

- Hạ mỹ nữ, tớ cảm thấy cho cậu đi thi thì tốt hơn, lấy tư sắc của cậu thì mấy tên nam nhân sẽ bầu phiếu cho cậu a.

Thấy Hạ Y Na hấp dẫn ánh mắt của đám nam nhân thì Ngô Vũ Trạch mở miệng trêu.

- Ngô Vũ Trạch, nếu cậu chịu bán mình(*) thì mấy nữ giám kháo tuyệt đối sẽ cho cậu giành giải quán quân.

Hạ Y Na trả đũa một câu.

(*) ý của cái này là Ngô Vũ Trạchlàm trai bao..

"Ách..."

Ngô Vũ Trạch há miệng thở dốc:

- Hạ mỹ nữ, chẳng lẽ cậu không biết là có rất nhiều giám khảo nam sao?

- Cây cúc tàn, đất đầy tổn thương. (**)

(**) Ý nói là @ss tàn, cây côn thì mềm không thể làm ăn được

Hạ Y Na bĩu môi.

- Đi thôi, chị của ka đang chờ chúng ta, chúng ta vào thì gọi nàng một tiếng, sau đó để chị ấy đi làm công tác chuẩn bị.

Có lẽ là nóng lòng muốn gặp chị của mình cho nên Trang Bích Phàm không nhân cơ hội này mà đả kích Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch tự biết mình không phải là đối thủ của Hạ Y Na cho nên không tiếp tục tranh đấu nữa.

Bởi vì người đến sân coi rất nhiều cho nên khi đoàn người Bùi Đông Lai tiến vào trong sân khấu thì đã tốn gần hơn 20".

20"
sau.

Đoàn người Bùi Đông Lai đã đi đến một gian phòng trong sân vận động để gặp được chị của Trang Bích Phàm.

So với Trang Bích Phàm thì chị của hắn cao gần 1m7, dưới chân lại mang thêm một đôi giày cao gót nên lúc này dáng người gần 1m8, chân dài eo thon, trước sau lồi lỗm, dáng người quả là phải dùng từ ma quỷ để hình dung.

- Mọi người khỏe, tôi là chị của Trang Bích Phàm, tên là Trang Hiểu Vân.

Sau khi Trang Hiểu Vân xuất hiện thì mỉm cười chào hỏi đám người Bùi Đông Lai.

- Trang Bích Phàm, chú xác định đây là chị của chú?

Thấy dáng người Trang Hiểu Vân cao ráo, hơn nữa nhan sắc cũng thuộc dạng nhất lưu, giọng nói lại êm tai, vẻ tươi cười mê người, Ngô Vũ Trạch trừng to mắt hỏi.

Ách?

Nghe Ngô Vũ Trạch hỏi thế, Trang Bích Phàm liền có chút tức giận, nói:

- Kháo, không phải chị của ka thì chẳng lẽ là chị của chú à?

- Chị chú a, Trang Bích Phàm này, chị chú có dáng người cao lớn như thế, bộ dạng lại xinh đẹp nữa. Không ngờ lại có một tên đệ đệ không đúng đắn như chú a?

Ngô Vũ Trạch cười nói:

- Nếu chị ta thật sự là chị của chú thì ka một vạn lý do tin rằng chú là người đột biến gen rồi.

"Khanh khách..."


Nghe được Ngô Vũ Trạch trêu trọc, Hạ Y Na, Dương Tĩnh, Tằng Khả Tâm 3 người không nhịn được mà bật cười thậm chí ngay cả một người ít nói như Cổ Văn Cảnh trên miệng của nở ra nụ cười.

- Chị đừng để ý, 2 đứa nó gặp nhau lại cãi nhau như chó với mèo.

Bùi Đông Lai cười cười bước lên, vốn là định giải thích với Trang Hiểu Vân một câu, sau đó lại hướng Trang Bích Phàm hỏi:

- Trang Bích Phàm, tên đại gia hỏa chú sao không giới thiệu một chút đi?

Trang Bích Phàm bị Ngô Vũ Trạch trêu ghẹo đến mức không còn mặt mũi, vốn là hắn đang tức giận trừng mắt Ngô Vũ Trạch, sau đó nghe Bùi Đông Lai nói thế thì cười cười:

- Mọi người, đây là chị của ka, tên là Trang Hiểu Vân, được xưng là mỹ nữ đó a.

"Hì hì."


Trang Hiểu Vân là chị của Trang Bích Phàm nhưng lúc này nghe em của mình giới thiệu như thế thì cũng bị chọc cười.





- Chị, 2 người này là bạn cùng phòng với em, Bùi Đông Lai, Cổ Văn Cảnh. 2 người này chính là bạn học của em, Hạ Y Na và Dương Tĩnh.

Trang Bích Phàm theo thứ tự giới thiệu, sau đó đến Tằng Khả Tâm thì tự hào nói:

- Chị, người này chính là người mà em hay nói với chị.

- Chị, chào chị.

Tằng Khả Tâm thiên tính đơn thuần, nghe được Trang Bích Phàm giới thiệu như vậy thì có chút ngượng ngùng nhưng vẫn bước lên chào hỏi với Trang Hiểu Vân.

Dường như Trang Hiểu Vân cũng thích Tằng Khả Tâm, thấy Tằng Khả Tâm chào hỏi thì liền bước lên nắm tay Tằng Khả Tâm, nói:

- Khả Tâm, chị thường nghe Bích Phám nói về em, chị đã sớm muốn gặp em, hôm nay rốt cục cũng gặp được.

Nghe Trang Hiểu Vân nói thế, Tằng Khả Tâm xấu hổ đến mặc đỏ lên, không biết nên nói gì cho phải.

- Kháo, Trang Bích Phàm, tại sao chú lại quên ka hả?

Ngô Vũ Trạch thấy Trang Bích Phàm không giới thiệu mình thì có chút buồn bực, sau đó chủ động tiến lên tự giới thiệu:

- Mỹ nữ xinh đẹp, em gọi là Ngô Vũ Trạch, là bạn cùng phòng với Trang Bích Phàm.

- Chào cậu.

Trang Hiểu Vân buông tay Tằng Khả Tâm ra, cười cười với Ngô Vũ Trạch, vốn muốn nói gì thêm. Nhưng mà thấy thợ trang điểm vẫy vẫy tay, thì vẻ mặt nàng xin lỗi nói:

- Xin lỗi mọi người, sắp đến giờ lên diễn, chị cũng cần phải chuẩn bị một chút. Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.

- Bích Phàm, em đưa bạn của em qua bên kia ngồi đi, chị sớm đã nói chuyện với người phụ trách rồi.

Khi nói chuyện, Trang Hiểu Vân chỉ vào dãy ghế sát ngay sân khấu.

- Chị Hiểu Vân, chị bận thì cứ đi, đừng lo đến chúng em làm gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Đúng vậy, mỹ nữ cố lên.

Hạ Y Na cùng Ngô Vũ Trạch trước sau mở miệng.

Trang Hiểu Vân gật đầu cười, sau đó chào mọi người rồi đi vào hậu trường, mà đoàn người Bùi Đông Lai đã đến vị trí mà Trang Hiểu Vân chỉ.

Cùng lúc đó.

Một chiếc Maybach, một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc BMW đến bãi đỗ xe của sân khấu Đông Hải.

Khi chiếc Maybach dừng lại, một gã đại hán thân mặc âu phục màu đen xuống xe.

Sau khi đại hán xuống xe thì liền cung kính mở cửa sau, một gã thanh niên từ sau xe đi xuống.

Vóc dáng của tên thanh niên không tính là cao, lại vô cùng gầy yếu làm cho bộ trang phục đắt tiền trên người hắn mặt không có chút mỹ cảm nào.

Có lẽ là biết bản thân quá kém cho nên thanh niên mới dùng bộ trang phục đắt tiền để che dấu đi, hơn nữa trên cổ tay còn mang một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe có giá hơn trăm vạn.

- Phương tiên sinh.

Mắt thấy thanh niên xuống xe, một gã nam nhân trung niên mang theo một tên khác từ trong Mercedes-Benz S600 đi ra, đi đến trước người tên thanh niên chào hỏi, vẻ mặt vô cùng sáng lạn.

Nam nhân trung niên không phải là ai khác chính là người phụ trách tổ chức " TQ ai đồ " lần này.

Mà sở dĩ hắn tôn kính với tên thanh niên như thế là bởi vì hắn biết thanh niên này này họ Phương tên Húc Vĩ là một trong những cổ đông của công ty giải trí Hồng Tinh, hơn nữa tên thanh niên này lại có một thân phận hiển hách.

Thân nam nhân trung niên chào đón, Phương Húc Vĩ lộ ra bộ dáng cao ngạo, liếc nhìn nam nhân trung niên một cái.

Bởi vì túng dục quá độ nên ánh mát của Phương Húc Vĩ hơi ảm đạm, sau khi chào hỏi với tên nam nhân trung niên xong thì bước vào sân khấu, bước chân đi rất tùy tiện giống như có thể bị vấp ngã lúc nào.

- Phương tiên sinh, thật không ngờ là ngài lại đích thân đến xem.

Sau khi vào một gian phòng trong sân khấu, nam nhân trung niên chủ động bắt chuyện với Phương Húc Vĩ, bất quá Phương Húc Vĩ cũng không có liếc nhìn cũng không để ý đến nam nhân trung niên, mà là vẫn tươi cười.

Phương Húc Vĩ rút ra một điếu xì gà Cuba, châm rồi hút một ngụm, sau đó nở nụ cười dâm:

- Ta cũng mới quyết định đến Đông Hải để xem thôi.

"Nga?"


Nam nhân trung niên lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Chẳng lẽ Phương tiên sinh thấy được chương trình có chỗ không tốt, muốn cải thiện thêm ư?

Sở dĩ nam nhân trung niên nghi hoặc là bởi vì tiết mục " TQ ai đồ" này rất độc đáo, hơn nữa lại có những vị giám khảo tai to mặt lớn, một khi truyền ra sẽ thu hút nhiều người xem.

Dưới tình hình như vậy, Phương Húc Vĩ nên hài lòng mới đúng.

- Không phải, các ông làm vô cùng tốt.

Phương Húc Vĩ lắc lắc đầu, cười nói.

Nghe Phương Húc Vĩ nói thế, nam nhân trong niên mới yên lòng sau đó dường như đã đoán được cái gì, nhưng lại lộ giả vờ hồ đồ:

- Vậy Phương tiên sinh, ngài…?

- Cá nhân ta cho rằng người con gái tên là Trang Hiểu Vân kia thực lực để đoạt giải quán quân, ta vô cùng xem trọng tượng lai của nàng, cho nên đặc biệt đại diện cho công ty đến tìm nàng để ký hợp đồng.

Phương Húc Vĩ nói xong, phủi phủi bụi, cười xấu:

- Tôi hy vọng ông chuyển lời giúp tôi. Ừh, nếu nàng có hứng thú thì tốt nay ta sẽ mời nàng bữa tối để trao đổi thêm.

- Mặt khác, thuận tiện ông hãy nhắc nhở nàng một chút, cơ hội chỉ có một, nếu nàng không có hứng thú thì ta sẽ đem cơ hội giao cho người khác.

Giọng nói Phương Húc Vĩ không thể nghi ngờ:

- Cô gái gọi là Phương Linh Linh cũng không tồi.

Nghe được Phương Húc Vĩ nói vậy, nam nhân trung niên không khỏi biến sắc.

Thân là người phụ trách thì hắn biết sở dĩ tiết mục này lại có đông người ủng hộ như thế cũng là bởi vì lúc thi đấu sẽ diễn ra một cách công bằng.

Mà ý của Phương Húc Vĩ rất rõ, nếu Trang Hiểu Vân nguyện ý bồi Phương Húc Vĩ trên giường thì chẳng những nàng sẽ đoạt được giải quán quân của cuộc thi lần này, hơn nữa lại có thể được công ty Hồng Tinh ký hợp đồng. Nếu Trang Hiểu Vân không làm như thế vậy thì Trang Hiểu Vân sẽ được cút đi, Ngô Linh Linh sẽ thế chỗ vào đó.

Hiển nhiên, đây chính là những quy tắc ngầm trong giới giải trí.

- Như thế nào? Chẳng lẽ ông không hiểu lời ta nói sao?

Thấy nam nhân trung niên do dự, Phương Húc Vĩ bóp tắt tàn thuốc, ngữ khí chuyển lạnh.

Thân là một trong những cổ đông của công ty Hồng Tinh, đây không phải là lần đầu tiên Phương Húc Vĩ thấy những chuyện này.

Ngược lại, trong công ty giải trí Hồng Tinh, ngoài Mộ Khuynh Nhan bởi vì có Tương Cương che chở ra thì toàn bộ minh tinh đều đã qua tay của hắn.

- Tôi biết nên làm như thế nào rồi.

Nghe được giọng nói bất mãn của Phương Húc Vĩ, nam nhân trung niên âm thầm thở dài rồi đáp ứng.

Tuy rằng hắn không muốn phá hư đi tính công bằng của cuộc thi nhưng mà hắn biết, hắn không thể đắc tội với Phương Húc Vĩ.