Siêu Cấp Cường Giả

Chương 289: Tôi là Bùi Đông Lai




Thân là người phụ trách công ty giải trí Đông Nguyệt, cho nên lúc Phương Húc Vĩ đến Đông Hải thì Triệu Triết đã từng mời Phương Húc Vĩ đi dùng cơm để tẩy trần, kết quả là bị Phương Húc Vĩ từ chối.

Đối với việc này, Triệu Triết không có cưỡng cầu nữa.

Bởi vì hắn cảm thấy Phương Húc Vĩ sẽ thực hiện quy tắc ngầm với các thí sinh dự thi.

Dưới tình hình như vậy cho nên khi thấy số của Phương Húc Vĩ gọi đến thì Triệu Triết phản ứng đầu tiên của Triệu Triết là " Chẳng lẽ Phương Húc Vĩ đã thất bại sao?

Mặc dù hiếu kỳ nhưng hắn vẫn nghe điện thoại:

- Phương thiếu, cậu đã xem xong buổi biểu diễn của hôm nay chưa?

- Triệu tiên sinh, ta cần mượn ông vài người.

Lúc này Phương Húc Vĩ đã đau đến nỗi thiếu chút hôn mê cho nên làm gì còn tâm tư cùng Triệu Triết hàn huyên?

- Phương thiếu, đã xảy ra chuyện gì?

Nghe được Phương Húc Vĩ nói thế, Triệu Triết không khỏi ngẩn ra.

- Ta mới vửa ra khỏi sân vận động thì liền gặp phải một tên cô hồn, hắn đã làm ta bị thương.

Phương Húc Vĩ âm trầm nói:

- Ta muốn cho hắn biết 2 chữ hối hận viết như thế nào.

"Bá!"

Nghe được Phương Húc Vĩ nói thế, sắc mặt Triệu Triết không khỏi biến đổi.

Bởi vì công ty Đông Nguyệt cùng với Hồng Tinh cùng hợp tác lâu dài cho nên Triệu Triết cũng không xa lạ gì với Phương Húc Vĩ.

Hắn biết rõ, sở dĩ Phương Húc Vĩ có thể chơi giỡn với những minh tinh khác là vì hắn là con của Phương Khôn.

Phương Khôn.

Tên này ở Nam Cảng thậm chí là cả giới hắc đạo Nam Phương thì không người nào không biết, hắn chính là nhị đương gia của Hồng Tinh, chỉ sau Tương Cương.

- Phương thiếu, cậu đang ở chỗ nào?

Bởi vì biết thân phận thật sự của Phương Húc Vĩ cho nên Triệu Triết liền không do dự, mở miệng hỏi Phương Húc Vĩ ở nơi nào.

- Tên kia sắp cùng với bạn của hắn đang rời đi, bảo tiêu của ta đang âm thầm theo dõi.

Phương Húc Vĩ được một gã bảo tiêu đỡ đi về phía bãi đỗ xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, cảm giác kia hận không thể lập tức đem xương Bùi Đông Lai nghiền thành tro:

- Ông chuẩn bị người đi, lát nữa ta sẽ gọi điện.

- Được.

Triệu Triết liền đáp ứng.

Phương Húc Vĩ không nói cái gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.

"Đô... Đô..."

Thấy Phương Húc Vĩ cúp điện thoại thì Triệu Triết hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn cũng bỏ qua ý định gọi điện cho Liễu Nguyệt.

Nếu hắn gọi cho Liễu Nguyệt thì Liễu Nguyệt sẽ mắng hắn rằng vô tích sự, chỉ một việc nhỏ thế này mà không giải quyết được.

- Phương thiếu, nếu không thì cậu hãy đi bệnh viện để băng bó một chút?

Mắt thấy máu tươi trên mặt Phương Húc Vĩ không ngừng chảy ra thì một tên bảo tiêu mở miệng.

- Băng bó con mẹ nhà mày.

Tên bảo tiêu đã khiến cho Phương Húc Vĩ nổi giận lôi đình, hắn lạnh lùng nói:

- Nhất định phải đuổi kịp tên kia, nếu làm mất dấu hắn thì lão tử sẽ băng bó cho mày.

Nói xong, thấy đoàn người Bùi Đông Lai đã lên xe rời đi thì Phương Húc Vĩ liền vội vàng lao vào ô tô.

Tên bảo tiêu cũng không cảm thấy bất mãn, hắn buồn bực đi vào ô tô rồi sau đó khởi động xe.

Mà tên bảo tiêu còn lại thì lấy một hộp cứu thương ra, sau đó xử lý vết thương cho Phương Húc Vĩ.

- Vương bát đản, nhất định lão tử sẽ ném mày xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.

Phương Húc Vĩ tức giận đến cả người run lên, thân là nhị công tử của Phương gia, chưa bao giờ hắn phải chịu nhục như lần này.

- Tên vừa rồi nhất định là có thân phân không nhỏ.

Phía trước, trong một chiếc Land Rover màu đỏ, vẻ mặt Trang Hiểu Vân lo lắng nói:

- Bùi Đông Lai làm hắn bị thương, nhất định sẽ bị hắn trả thù.

- Đúng a, Y Na tỷ, nếu tên bại hoại kia tìm Bùi Đông Lai để trả thù thì chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Nếu không thì chúng ta báo cảnh sát đi?

Mặc dù Tằng Khả Tâm và Dương Tĩnh 2 người đã thấy được thân thủ của Bùi Đông Lai nhưng mà lại không biết được thế lực phía sau của Bùi Đông Lai, cho nên đều lo lắng Bùi Đông Lai sẽ bị Phương Húc Vĩ trả thù.

- Yên tâm đi, Bùi Đông Lai không có việc gì.

Hạ Y Na cười khổ, ở nàng xem ra, Bùi Đông Lai không đánh cho Phương Húc Vĩ tàn phế thì đó là phước của Phương Húc Vĩ rồi, nếu Phương Húc Vĩ còn muốn trả thù thì nàng có lý do để tin rằng, cho dù Phương Húc Vĩ có là thượng đế đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ gặp bi kịch.

- Tại sao?

3 người Trang Hiểu Vân, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.

- Đông Hải lớn như vậy, tên kia làm sao có thể tìm được Đông Lai chứ?

Hạ Y Na liền tìm một cái cớ để nói.

- Cũng đúng a.

Tâm tính của Tằng Khả Tâm đơn thuần nhất cho nên cảm thấy Hạ Y Na nói rất có lý.

Tuy rằng Dương Tĩnh đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc học nhưng mà chỉ số thông minh của nàng rất cao, lý trí nói cho nàng biết, nếu như đối phương là người có thân phận thì một khi hắn quyết tìm Bùi Đông Lai, đến lúc đó có thể không tìm được sao?

- Chị cảm thấy, nếu tên kia một lòng muốn trả thù thì có thể tìm ra được Bùi Đông Lai.

Trang Hiểu Vân là người biết cách đối nhân xử thế, cùng biết được cái hắc ám trong thế giới này, ở nàng xem ra, một người có địa vị, có thân phận nếu muốn tìm một người bình thường thì không phải là việc gì khó.

- Tìm được cũng không sợ.

Nghe Trang Hiểu Vân nói thế thì Hạ Y Na có chút tò mò nhìn Trang Hiểu Vân, sau đó nói tiếp:

- Chị Hiểu Vân, không cần phải lo lắng, Bùi Đông Lai sẽ không có việc gì.

Nói xong, Hạ Y Na không nhịn được mà nở nụ cười khổ.

Nàng nhớ lại cảnh lúc trước Bùi Đông Lai đả thương Hà Hoa và Ngưu Hải Đào, lúc ấy nàng cũng lo Bùi Đông Lai xảy ra chuyện, nhưng mà Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh đã an ủi nàng, nói cho nàng biết Bùi Đông Lai không có việc gì.

Khi đó, nàng không tin, chỉ một mực lo lắng.

Hiện giờ, nàng tin chắc Bùi Đông Lai không có chuyện gì cho nên liền an ủi Trang Hiểu Vân.

Điều này giống như một vòng luân hồi.

Giọng nói tự tin của Hạ Y Na làm cho Trang Hiểu Vân bớt lo lắng, ở nàng xem ra nếu Hạ Y Na có thể lái được chiếc Land Rover thì tự nhiên thân phận sẽ không tầm thường.

Nếu Hạ Y Na đã tin tưởng Bùi Đông Lai thì khẳng định là sẽ có căn cứ.

- Đúng rồi, chị Hiểu Vân, chị cùng đừng lo chuyện đêm nay sẽ ảnh hưởng đếu thành tích của chị.

Tháy Trang Hiểu Vân không nói lời nào, Hạ Y Na nói thêm:

- Không một ai có thể ngăn cản chị đoạt được giải quán quân.

- Cảm… Cảm ơn.

Lời nói của Hạ Y Na làm Trang Hiểu Vân cả kinh, sau đó nàng liền cảm ơn nhưng trong lòng lại tò mò " Rốt cuộc nàng là ai?"

- Đông Lai, tên kia ở phía sau.

Trong chiếc Cayenne khác, Ngô Vũ Trạch thấy được Phương Húc Vĩ giống như là âm hồn không tan ở phía sau thì nhịn không được nói.

- Không sao, chú cứ coi như chưa thấy đi, cứ theo Hạ Y Na là tốt.

Bùi Đông Lai sớm đã thấy được Phương Húc Vĩ ở phía sau, hiện giờ nghe Ngô Vũ Trạch nói thế thì vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Đông… Đông Lai, nếu tên kia luôn đi theo thì chúng ta làm gì bây giờ?

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Trang Bích Phàm liền khẩn trương.

- Lo lắng cái rắm, lấy thực lực của Đông Lai thì bọn hắn chỉ là chicken.

Ngô Vũ Trạch cười trêu ghẹo.

Trang Bích Phàm sửng sốt, sau đó nhớ đến hình ảnh Bùi Đông Lai ra tay vừa rồi thì vẻ lo lắng trong lòng liền giảm bớt, hắn cảm kích muốn mở miệng nói cảm ơn với Bùi Đông Lai.

- Bích Phàm, ka là ka thích bộ dạng trang bức của chú, không thích cái bộ dạng giống đàn bà như bây giờ của chú đâu.

Không đợi Trang Bích Phàm mở miệng nói cảm ơn, Bùi Đông Lai đã cười nói.

- Lúc nào ka chả trang bức?

Trang Bích Phàm vỗ đầu vai của Bùi Đông Lai rồi cười mắng.

Vẫn là cái giọng nói kiểu trang bức kia nhưng mà giọng nói của hắn có chút run rẩy, đôi mắt phiếm hồng.

- Chú cứ yên tâm, chức quán quân thuộc về chị của chú, không ai có thể đoạt được.

Thấy mắt Trang Bích Phàm đỏ lên, Bùi Đông Lai an ủi một câu.

- Ừh.

Trang Bích Phàm gật dầu, cố nén không để nước mắt chảy ra.

Bùi Đông Lai híp mắt, thông qua kính phản quang nhìn thấy chiếc Maybach ở phía sau, hắn cũng không gọi điện cho Liễu Nguyệt để điều tra thân phận của đối phương mà tính toán đợi sau khi đến nơi sẽ điều tra sau.

30" sau.

2 xe của Hạ Y Na và Ngô Vũ Trạch đậu trước một nhà hàng.

- Ăn no xong thì quyết định đến chỗ nào chơi.

Sau khi xuống xe, Hạ Y Na liền mở miệng nói.

Mọi người không trả lời, đồng loạt đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Trong lúc vô hình, Bùi Đông Lai đã trở thành linh hồn của cả đám người.

- Tớ không có ý kiến, hết thảy nghe theo lời của Hạ mỹ nữ.

Bùi Đông Lai cười cười:

- Mọi người vào trước, tớ gọi điện thoại đã.

- Đi thôi, chúng ta vào thôi.

Hạ Y Na biết Bùi Đông Lai cần giải quyết hậu quả cho nên dẫn mọi người vào bên trong nhà hàng.

Tháy đám người Hạ Y Na vào, Bùi Đông Lai liền thoáng nhìn qua chiếc Maybach ở phía trước sau đó lấy điện thoại ra bấm số của Liễu Nguyệt.

- Xin lỗi, thuê bao quý khách….

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của một tiểu thư.

Ách?

Bùi Đông Lai liền nao nao sau đó hắn bấm số của Quý Hồng.

- Lão bản thân ái, muộn như thế này còn gọi điện, chẳng lẽ là cậu tịch mịch, khó nhịn sao?

Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của Quý Hồng đã truyền vào tai của Bùi Đông Lai. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bùi Đông Lai cũng không có đùa giỡn với Quý Hồng mà nghiêm mặt nói:

- Đem điện thoại của công ty giải trí Đông Nguyệt giao cho tôi.

- Được.

Tuy rằng không biết Bùi Đông Lai muốn làm gì, bất quá Quý Hồng đã nhận ra giọng nói của Bùi Đông Lai vô cùng nghiêm túc cho nên cũng không giỡn nữa mà là đáp ứng.

Cùng lúc đó.

Ở bên ngoài, trong chiếc Maybach.

- Triệu tiên sinh, ta đang ở đường XXX, dưới nhà hàng Hồng Dương, bao lâu nữa thì người của ông mới đến?

Phương Húc Vĩ nắm điện thoại, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai đứng ở phía bên ngoài nhà hàng, lạnh giọng hỏi.

- 10" nữa người của tôi sẽ đến.

Triệu Triết liền trả lời một cách thuyết phục.

"Ba!"

Phương Húc Vĩ cúp điện thoại, vẻ mặt đầy hận ý nhìn vào Bùi Đông Lai, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vương bát đản, ngày tận thế của mày sắp đến rồi.

" Reng… Reng.."


Lúc này, sau khi cúp điện thoại của Phương Húc Vĩ thì đột nhiên điện thoại của Triệu Triết vang lên, hắn hơi ngẩn ra một lúc rồi cầm điện thoại lên nghe.

- Tôi là Bùi Đông Lai.

Trong màn đêm, Bùi Đông Lai bấm số của Triệu Triết rồi tự giới thiệu.