Siêu Cấp Cường Giả

Chương 31




Rất buồn bực, Cố Tuyền Sơn liền đốt lên một điếu thuốc, cũng không phải là xì gà mà là một điếu Trung Hoa.

Người trong quan trường thì chú ý không để hỉ nộ lộ ra ở trên mặt.

Hút thật sâu hai ngụm, Cố Tuyền Sơn liền phun ra một ngụm khói, cả người đã trở nên bình tĩnh.

Sau đó.

Hắn thấy được một chữ to đùng ở trên phòng ốc trong khu dân nghèo thì trong lòng chợt động, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi:

- Trịnh lão bản, nếu như ta nhớ không lầm thì khu dân cư này cần phải giải phóng để xây dựng, hơn nữa khu dân nghèo này là do ngươi phụ trách phải không?

Ân?

Trịnh Kim Sơn vốn đang suy nghĩ một hồi gặp Bùi Vũ Phu thì nên giải thích như thế nào, đột nhiên nghe được Cố Tuyền Sơn nói như vậy thì không khỏi ngẩn ra, sau đó liền gật đầu, bộ dạng cũng không tỏ ra hứng thú cho lắm.

Dễ nhận thấy rằng ở hắn xem ra thì việc làm sao để giải quyết chuyện tình của Bùi Đông Lai thì tốt hơn, còn hạng mục công trình này thì căn bản không cần phải nhắc tới.

Nhận thấy được bộ dạng không yên lòng của Trịnh Kim Sơn thì Cố Tuyền Sơn cũng không có tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn cũng biết rằng nếu Nạp Lan Trường Sinh thật sự muốn ra mặt cho Bùi Đông Lai mà khai đao đối với Trịnh Kim Sơn thì tổn thất của Trịnh Kim Sơn còn quan trọng hơn so với hạng mục công trình này, thậm chí tổn thất của hắn thì không thể dùng tiền bạc để so sánh được.

Chiếc Bentley có giá trị hơn tám còn số chạy gần 10" trên con đường đầy ổ gà này rốt cuộc cũng chạy đến trước ngõ rồi dừng lại.

- Xem ra thì người còn chưa có trở về.

Sau khi xe dừng lại thì Trịnh Kim Sơn có chút buồn bực nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nghe được Trịnh Kim Sơn nói như vậy thì Cố Tuyền Sơn cũng buồn bực muốn chết, sỡ dĩ hắn và Trịnh Kim Sơn lựa chọn với lúc tối khuya đến đây để giải thích với Bùi Vũ Phu hoàn toàn là biết Bùi Vũ Phu ban ngày lái xe taxi, mà lúc này xe taxi của bpv lại không có ở trong này, vậy thì chứng tỏ Bùi Vũ Phu vẫn chưa có trở về.

- Chờ một chút đi.

Trịnh Kim Sơn buồn bực lại đốt lên một điếu xi gà.

Cố Tuyền Sơn trầm mặc hút thuốc cũng không có lên tiếng.

Trịnh Kim Sơn thấy thế thì biết trong lòng Cố Tuyền Sơn đang ước rằng chuyện này nên giải quyết nhanh một chút nếu không thì việc thăng quan của hắn sẽ….

- Cứ chờ đợi như thế này thì cũng không phải là biện pháp tối, hay là ngươi hay kêu tài xế của ngươi đi hỏi thăm tình hình một chút, xem thử khi nào Bùi Vũ Phu sẽ trở về.

Liên tục hút ba điếu thuốc, Cố Tuyền Sơn cũng đã có chút mất kiên nhẫn, trên thực tế thì hắn là một người kiên nhẫn, nếu không thì hắn cũng sẽ không hỗn lên được địa vị như thế này. Hắn cảm giác được đường đường là một người có thân phận như mình lại đứng trước một khu dân nghèo để đợi một tên tài xế taxi, chuyện này thì hắn còn cảm thấy khó chịu hơn khi đang dùng cơm thì nuốt phải một con ruồi bọ.

- Được.

Trịnh Kim Sơn gật đầu lên tiếng, nhưng trong lòng lại chửi thầm, làm quan đều có một dức hạnh giả bộ, ngoại trừ lãnh đạo trước mặt thì lúc nào cũng đưa ra một cái yêu cầu bừa bãi.

Sau khi nhận được lời dặn dò thì tên lái xe của Trịnh Kim Sơn liền bước xuống rồi tiến vào chỗ ở cũ nát của Bùi Đông Lai.

Rất nhanh, tên lái xe liền chạy tới mở cửa phòng rồi cùng với bác gái cho thuê nhà nói với nhau hai câu, sau đó liền xoay người trở lại.

- Như thế nào? Bình thường thì mấy giờ Bùi Vũ Phu sẽ trở về nhà?

Mất thấy tên tài xế lên xe thì Trịnh Kim Sơn liền vội vã hỏi.

- Lão bản, Cố cục trưởng, người đàn bà kia nói Bùi Vũ Phu có chút việc nên cần phải rời xa nhà, có thể là hai, ba ngày sau mới trở về.

Tên tài xế thành thật trả lời.

Rời khỏi nhà rồi sao?

Ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời của tên tài xế thì cả Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn đều ngây người ra, bọn hắn đều cho rằng bận rộn cả buổi tối đều trở nên công cốc rồi.

Tê.

Trịnh Kim Sơn tức giận đến nổi cả cục thịt béo trên người đều rung lên mà Cố Tuyền Sơn cũng không khá hơn chút nào, thiếu chút nữa là hắn không nhịn được mà chửi mợ nó rồi.

- Cố cục trưởng, làm sao bây giờ?

Rất tức giận, Trịnh Kim Sơn liền hỏi Cố Tuyền Sơn một câu, thứ nhất là hắn tôn trọng Cố Tuyền Sơn thứ hai là hắn muốn nghe ý kiến của Cố Tuyền Sơn.

- Vậy thì đi tìm con của hắn là Bùi Đông Lai đi.

Cố Tuyền Sơn trầm mặc một lát rồi đáp.

- Cố cục trưởng cao minh.

Trịnh Kim Sơn nghe xong thì vỗ cái ót một cái sau đó giơ ngón tay cái lên rồi hỏi tiếp:

- Vậy thì sáng sớm mai chúng ta hãy đến trường để tìm Bùi Đông Lai?

- Sáng mai ta có một hội nghị quan trọng.

Cố Tuyền Sơn do dự một lát rồi nói:

- Thứ bảy ở Trầm Thành Trung thì học sinh sẽ được nghỉ, vậy thì buổi trưa hôm ấy chúng ta sẽ đến đó.

- Tốt.

Trịnh Kim Sơn hiểu được là do Cố Tuyền Sơn sợ mất thể diện nên tùy tiện tìm một cái cớ, hơn nữa trên thực tế thì trong lòng hắn cũng có chút sợ khi phải đi tìm Bùi Đông Lai, dù sao thì Bùi Vũ Phu cũng là một người trưởng thành hơn nữa lấy thái độ của Bùi Vũ Phu ngày hôm ấy thì quan trọng nhất vẫn là thái độ của hắn.

Về phần Bùi Đông Lai còn trẻ, có quỷ mới biết được hắn sẽ làm khó dễ bọn hắn như thế nào?

Lúc hai người Trịnh Kim Sơn và Cố Tuyền Sơn buồn bực trở về thì ở trong phòng của bác gái chủ cho thuê nhà.

- Là người của công ty Sách Thiên (*) sao?

Mở miệng là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, bởi vì làm việc ở công trường nên làn da hơi ngâm đen, dáng người lại có vẻ phong phanh. Hắn đang hút một điếu thuốc lá rẻ tiền rồi nói.

- Không phải, là tới tìm Vũ Phu.

Bác gái chủ nhà liền lắc đầu, sắc mặt cũng không tốt hơn nam nhân là bao.

Nghe được bác gái chủ nhà nói như vậy thì nam nhân cũng không có hé răng nói tiếp mà là hung hắng hút lấy điếu thuốc trên tay, không khí trong phòng lại trở nên im lặng.

- Anh nói, khuya hôm nay bọn hắn có đến nữa không?

Vài giây đồng hồ sau, bác gai chủ nhà liền mở miệng hỏi thêm, giọng nói có chút lo lắng, căn cứ vào thông tri của công ty bên kia thì xế chiều hôm nay trước 6h thì toàn bộ mọi người trong khu này đều phải kí vào hiệp nghị đồng ý dời đi nơi khác, nếu không kí thì hậu quả tự gánh lấy.

Cái gọi là tự gánh lấy hậu quả thì đó chính là thủ đoạn của công ty kia.

Bá!

Giống như vì muốn xác minh sự lo lắng của bác gái chủ nhà là đúng thì khi vừa nói xong thì bóng đèn trong nhà liền tắt đi.

"Loảng xoảng loảng xoảng! Loảng xoảng loảng xoảng! Loảng xoảng loảng xoảng!"

Sau đó.

Không đợi cho bác gai chủ nhà lấy lại tinh thần thì bên ngoài đã vang lên một trận, nào là tiếng đập cửa, tiếng thủy tinh vỡ…. giống như là quỷ tiến vào thôn vậy, không ngừng hỗn loạn.

- Đám vương bát đản này, ta liều mạng với chúng mày.

Nghe được cổng trước bị đạp phá thì nam nhân trung niên liền tức giận đến nổi vứt đi điếu thuốc đang hút, cắn răng một cái rồi cố gắng chạy ra cửa để tìm đám người của công ty kia tính sổ.

- Phú Sinh, không nên.

Bác gái chủ nhà thấy thế thì vội vàng ôm cổ nam nhân kia lại, vẻ mặt mang theo vài phần khủng hoảng nói:

- Bọn chúng đều là người của xã hội đen, anh không nên đi ra ngoại, chúng ta tình nguyện lấy tiền bồi thường cũng không muốn thấy ánh xảy ra chuyện gì.

Nói xong thì bác gái chủ nhà liền khóc, nước mắt đảo quanh tròng mắt.

Haizzz.

Nam nhân trung niên cũng biết những điều ấy là sự thật, cho nên không cam lòng mà thở dài, biệt khuất mà ngồi xuống.

Thấy nam nhân trung niên không xúc động nữa thì bác gái chủ nhà mới lặng lẽ lau nước mắt, còn nam nhân trung niên kia thì đốt lên một điếu thuốc rẻ tiền.

Sương khói mông lung, không khí trong phòng liền tràn ngập vẻ chua xót cùng bất đắc dĩ.

(*): Công ti phá bỏ và dời đi nơi khác.