Siêu Cấp Cường Giả

Chương 502




Lúc sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lộ ra khỏi đường chân trời, ánh rạng đông nhuộm đỏ cả bầu trời.

Lúc này, không khí trong Nạp Lan sơn trang lại trở nên trầm lặng, cả trang viện to lớn như vậy mà chỉ có vài bóng người.

- 2 ngày nay, ở trên đường mọi người nói rằng Ngũ gia đã chết ở Giang Lăng, mặt trên rất có thể là động thủ với Nạp Lan gia, không biết là thật hay giả đây?

- Giả a, có Vương gia ở đây thì Nạp Lan gia sẽ không sao hết.

- Đúng vậy, Nạp Lan gia từ thời Thanh triều đã cắm rễ ở Đông Bắc, mặc dù bây giờ không còn huy hoàng giống như năm đó nhưng mà cũng là gia tộc số 1, số 2 ở Đông Bắc, há muốn động là có thể động sao?



Cách cổng Nạp Lan sơn trang khoảng 2km, 4 gã bảo tiêu một bên hút thuốc, một bên trò chuyện.

Bên ngoài 100m, 8 gã đặc công được trang bị đầy đủ, tay cầm súng tự động, tiềm phục trong bụi cây, trong đó tên đặc công đứng đầu cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, chú ý nhất cứ nhất động của 4 tên bảo tiêu Nạp Lan gia.

Vài giây sau, tên đặc công kia thu lại ánh măt, làm ra một động tác thủ thế ra hiệu.

Thấy vậy thì 4 gã lập tức liền lấy bắt đầu di động, rất nhanh dựa sự che dấu của rừng cây mà đi đến phía sau lưng của 4 tên bảo tiêu kia, bắt đầu đánh lén.

- Không được nhúc nhích!

1’ sau, 8 gã đặc công đột nhiên xuất hiện xung quanh 4 tên bảo tiêu kia, họng súng nhắm vào 4 tên bảo tiêu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Ách”

Xảy ra một màn bất thình lình khiến cho 4 tên bảo tiêu không kịp lên tiếng, theo bản năng liền đưa tay rút súng ra.

Nhưng mà.

Khi bọn hắn thấy được nòng súng đen nhanh kia thì tay liền dừng lại ở trên không.

- 2 tay giơ ra sau, ngồi xổm xuống, nhanh lên.

Tên đặc công đứng đầu quát lớn.

Lại nghe được như thế thì 4 tên bảo tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng cũng thành thành thật thật mà giơ tay ra sau rồi từ từ ngồi xuống.

“Vù”

4 tên bảo tiêu vừa ngồi xuống thì 4 gã đặc công vội vàng bước lên, đánh về phía 4 tên bảo tiêu kia rồi rút hết vũ khí trong người bọn hắn ra.

- Báo cáo chỉ huy, chúng ta đã khống chế được bảo tiêu bên ngoài, có thể thực hiện vây bắt, xong.

Mắt thấy 4 tên đặc công đã khống chế được 4 tên bảo tiêu, thì tên đặc công đứng đầu liền thông qua bộ đàm mà báo lại tình hình cho chỉ huy trưởng.

“ Ò..E…Ò..E”

30s sau, tiếng cồi xe cảnh sát vang lên.

Từng chiếc xe cảnh sát liền chạy nhanh về trang viện của Nạp Lan gia, ngoài ra, võ cảnh ở 4 phía đều đứng canh gác của trang viện Nạp Lan gia, có thể nói là Thiên La Địa Võng.

- Vương gia, không tốt rồi, có rất nhiều cảnh sát đến đây.

Trong biệt thự số 1 của Nạp Lan sơn trang, bảo tiêu mới của Nạp Lan Dịch Đức liền chạy vào thư phòng của Nạp Lan Dịch Đức báo lại.

- Cảnh sát sao?

Nạp Lan Dịch Đức nghe vậy thì liền cả kinh, sau đó ý thức được cái gì, cả người giống như quả bóng xì hơi, vô lực mà nhìn lên trần nhà, thì thào tự nói:

- Nạp Lan gia xong rồi.

“Két”

Nạp Lan Dịch Đức vừa nói xong thì cửa thư phòng đã bị đẩy ra, Nạp Lan Trường Sinh mặc trường bào đi vào.

Giờ phút này, vẻ mặt của Nạp Lan Trường Sinh tỏ ra vô cùng lo lắng.

Sau đó, thấy bộ dạng xụi lơ của Nạp Lan Dịch Đức thì Nạp Lan Trường Sinh liền hiểu được cái gì, bước chân liền dừng lại, trừng to mắt nhìn về phía Nạp Lan Dịch Đức.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nạp Lan Trường Sinh thì đột nhiên Nạp Lan Dịch Đức giống như là bị trúng kinh phong vậy, cả người liền run lên, miệng sùi bọt mép.

- Cha.

“Bịch”

Không đợi Nạp Lan Trường Sinh chạy đến bên cạnh Nạp Lan Dịch Đức, thì đầu của Nạp Lan Dịch Đức đã ngã xuống đụng vào ghế.

- Cha.

Nạp Lan Trường Sinh lại hét lớn một tiếng, ôm lấy Nạp Lan Dịch Đức thì thấy hơi thở của Nạp Lan Dịch Đức trở nên yếu ớt.

- Trường…Trường Sinh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì mặt trên đã phái người đối phó với Nạp Lan gia chúng ta.

Nạp Lan Dịch Đức thở gấp vài cái, sau đó giống như là hồi quang phản chiếu, giọng nói trở nên lưu loát:

- Mặt trên nếu là như vậy đã tỏ rõ quyết tâm sẽ khai đao với Nạp Lan gia. Con hãy hạ lệnh để cho mọi người không nên chống cự, chỉ cần chúng ta không phản kháng thì những người trong nhà chúng ta sẽ không có việc gì, Nạp Lan gia sẽ còn hương khói, cũng tồn tại một con đường sinh cơ.

- Vâng.

Cơ mặt Nạp Lan Trường Sinh vặn vẹo, hắn tỏ ra biệt khuất mà gật đầu, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy hiện thực tàn khốc này nhưng mà lý trí nói cho hắn biết nếu như phản kháng thì Nạp Lan gia sẽ xong đời.

- Trường Sinh, ông trời từng cấp cho Nạp Lan gia chúng ta 2 cơ hội để tái hiện lại thời kỳ huy hoàng nhưng mà chúng ta chẳng những không có nắm chắc mà còn làm ra những lựa chọn ngược lại.

Dường như đã biết được bản thân mình sắp chết nên Nạp Lan Dịch Đức cũng hề che dấu cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt hối hận nói:

- Một bước sai, từng bước sai, kể từ ngày Nạp Lan gia chúng ta vong ân bội nghĩa với Bùi gia thì kết…quả…đã…được….định…sẵn ….rồi.

"Bá!"

Khi nói chuyện, hơi thở của Nạp Lan Dịch Đức trở nên dồn dập, sau khi nói xong câu cuối thì hắn liền tắt thở.

Cùng lúc đó, một tòa biệt thự nhỏ trong Nạp Lan gia.

Đột nhiên xảy ra tiếng còi cảnh sát đã khiến cho Nạp Lan Minh Châu tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi bừng tình thì vẻ mặt nàng tỏ ra mờ mịt, dường như vẫn nghĩ rằng mình còn đang nằm mơ.

“Ò..E…Ò..E”

- Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Sau đó, nghe được giọng nói trong tiếng loa có công suất lớn truyền ra thì Nạp Lan Minh Châu mới biết được đây không phải là mơ.

Nàng liền tỏ ra kinh hoảng mà nhảy xuống giường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thì nàng thấy bên ngoài đã xuất hiện nhiều xe cảnh sát cùng nhiều đặc công.

“Ách”

Thấy một màn như thế thì Nạp Lan Minh Châu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cả người liền trở nên ngơ ngác.

- Tiểu…Tiểu thư…tiểu vương gia vừa gọi điện thoại đến, để tôi nói cho cô biết, có chuyện gì cũng không đi ra khỏi đây, ở yên trong biệt thự.

Sau đó, không đợi Nạp Lan Minh Châu lấy lại tinh thần thì bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu liền trực tiếp vọt vào phòng ngủ, nói.

“Ực”

Nạp Lan Minh Châu nuốt nước bọt, gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác, thần tình kinh hoảng, nói:

- Đã…Đã xảy ra chuyện gì?

- Tiểu vương gia nói, mặt trên đã động thủ với Nạp Lan gia, yêu cầu mọi người không nên chống cự lại…

"Phù phù!"

Bảo tiêu Nạp Lan Minh Châu còn chưa nói hết thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cả người giống như bùn lầy thông thường xụi lơ ở trên mặt đất.

- Mặt trên động thủ với Nạp Lan gia sao? Điều này làm sao có thể?

Trên sàn nhà, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu ngai sáp nhìn vào tên bảo tiêu, giống như là đang hỏi tên bảo tiêu, càng giống như là đang hỏi bản thân:

- Nói cho ta biết, điều này làm sao có thể?

Không trả lời, bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu cũng bị dọa đến mức hoang mang, lo sợ.

- Điều đó không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!

Mắt thấy bảo tiêu không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu như là điên lên, không ngừng lắc đầu, tự nhủ:

- Nạp Lan gia đã tồn tại ở đất Đông Bắc này rất lâu, cũng là một gia tộc khổng lồ ở Đông Bắc, mặt trên làm sao có thể động thủ với Nạp Lan gia đây?

- Huống chi, tuy rằng Diệp thiếu bị mang đi nhưng mà cũng tin tức bị nhốt cũng chưa truyền ra, Diệp thiếu cũng còn chưa bị bắt, làm sao mặt trên lại động thủ với Nạp Lan gia đây?

Vẫn không có tiếng trả lời.



Sân bay Giang lăng, Diệp Tranh Vanh cùng với Dương Viễn bị người ta ép sát, dẫn lên máy bay.

Bởi vì có cảnh sát mở đường thêm nữa là trận thế thật lớn nên không ít lữ khác ghé mắt quan sát, chỉ trỏ vào Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn, tiếng bàn tán rôm ran.

- Mau nhìn kia, người tóc bạc kia chính là Dương Viễn, hắn chính là nghĩa phụ của Dương Sách đại cao hắc đạo trước đây, nghĩa tử của hắn đã chết, hắn cũng đi theo rồi.

- Tự gây nghiệt, không thể sống, có trách thì trách hắn thật ngông cuồng.

- Người trẻ tuổi kia chính là người mới đảm nhiệm chức vụ ở Giang Lăng cách đây không lây tên là Diệp Tranh Vanh, nghe nói ở Yên Kinh mánh khéo thông thiên, được người ta gọi là đại thiếu, không nghĩ rằng tới Giang Lăng sẽ thua một cách thảm bại như thế.

- Cá nhân ta cho rằng, lấy quyền thế của Diệp gia thì hắn sẽ không sai.

- Người trong vòng luẩn quẩn vĩnh viễn sẽ không hơn được pháp luật, nếu hắn bị mang đi đủ để chứng minh hắn đã thua rồi.

Nghe được những lời bàn tán như vậy thì lòng kiêu ngạo của Diệp Tranh Vanh đã bị bóp nát, hắn giống như một con khỉ bị chọc giận, cố gắng muốn bật lại, kết quả cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể giãy dụa được.

So sánh với Diệp Tranh Vanh mà nói thì có lẽ Dương Viễn đã chấp nhận sự thật này, qua một đêm thì tóc của hắn đã bạc trắng hết, nhìn qua trông như già đi 10 tuổi, cả người giống như là một cái xác không hồn.

Sau đó, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người.

Đi ở phía trước là Tiêu gia lão thái gia, còn Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào đi 2 bên, phía sau là một ít các vị đại lão của quân khu Giang Lăng.

- Mọi người đứng lại.

Mắt thấy đoàn người Tiêu gia lão thái gia thì vị đại lão Diêm vương gia kia liền ra lệnh, đám người phía sau nghe vậy thì liền dừng bước.

Trên thực tế, không đợi vị Diêm vương gia kia ra lệnh thì khi thấy được Bùi Đông Lai thì Diệp Tranh Vanh đã không tự chủ được mà dừng bước.

Bùi Đông Lai liền nhận ra được ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc của Diệp Tranh Vanh bất quá hắn cũng không nhìn Diệp Tranh Vanh một cái, chỉ là vừa đi, vừa nói chuyện với Tiêu gia lão thái gia, cảm giác đã đem Diệp Tranh Vanh trở thành không khí.

“Hô..Hô”

Thái độ của Bùi Đông Lai rơi vào trong mắt Diệp Tranh Vanh đã khiến cho sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Dần dần, khoảng cách của 2 bên được rút ngắn, cuối cùng đã gặp nhau.

- Lão thủ trưởng.

Vị Diêm vương gia kia vội vàng bước lên, chào hỏi Tiêu gia lão thái gia.

- Tiểu La a, cực khổ rồi.

Tiêu gia lão thái gia mỉm cười nhìn vị Diêm vương gia kia.

- Lão thủ trưởng nói quá lời rồi, đây là nhiệm vụ mà tôi phải làm.

- Vậy cũng đừng vì ta mà ảnh hưởng công tác của cậu nữa, người của cậu nếu vội thì đi trước đi, ta có Quốc Đào và Đông Lai là được rồi.

Tiêu gia lão thái gia gật gật đầu.

- Bùi Đông Lai.

Sau đó không đợi vị Diêm vương gia kia trả lời lời thì Diệp Tranh Vanh liền giãy dụa, 2 mắt đỏ bừng nhìn về phía Bùi Đông Lai, khàn giọng hô lớn:

- Hết thảy đều là tên nghiệt chủng Bùi Đông Lai này làm. Hắn giết người, làm nổ nhà, sau đó vu oan cho chúng tôi….

- Để cho hắn câm miệng cho ta.

Vị Diêm vương gia kia thấy thế thì nhíu mày, quát lạnh nói.

Mệnh lệnh của hắn vừa ra thì có mấy người liền bổ nhào về phía Diệp Tranh Vanh, cố gắng để cho Diệp Tranh Vanh im miệng.

- Bùi Đông Lai, mày chỉ là một tên tạp chủng, mày không nên đắc ý. Tao sẽ không có việc gì, mà mày, cuối cùng sẽ có một ngày mà sẽ nhận lửa giận của Diệp gia….

Diệp Tranh Vanh giống như là tên điên, giãy dụa lấy, dùng tinh thần TQ chó má để an ủi bản thân mình, hắn quẳng xuống một câu ngoan thoại, kế tiếp không đợi hắn nói nữa thì liền bị vài người của kỷ ủy liền đánh cho hắn ngã xuống đất, hắn giống như là một con chó TQ quỳ xuống mặt đất, không thể đứng dậy, chỉ có thể phát ra những tiếng “ Ô..Ô.”

- Thật có lỗi, lão thủ trưởng, tinh thần của hắn đã bị đả kích, từ ngày hôm qua đã bắt đầu nói bậy rồi.

Vị Diêm vương gia kia có chút xấu hổ hướng về phía Tiêu gia lão thái gia mà giải thích, dư quang không nhịn được mà đánh giá Bùi Đông Lai, trong lòng cảm thán thủ đoạn của Bùi Đông Lai quá ngoan độc, quả thật làm cho người ta kinh hồn bạt vía mà.

- Không sao, tiểu La, ta đi trước đây.

Tiêu gia lão thái gia cười cười, mang theo đám người Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào rời đi.

Không để ý đến ánh mắt của vị DIêm vương gia kia, bước chân của Bùi Đông Lai đã bước qua bên cạnh Diệp Tranh Vanh.

Giống như phía trước, từ đầu Bùi Đông Lai cũng không thèm nhìn vào Diệp Tranh Vanh.

Liếc mắt một cái cũng không có.