Siêu Cấp Cường Giả

Chương 573: Ân oán rõ ràng, thảo căn xoay người làm chủ nhân




Đêm đã khuya, trên tầng cao nhất của cao ốc liên minh Hoa Hạ, Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn Bạch Hà Sầu cùng Tịch Nhân Đình không có rời đi, mà là cùng nhau cùng đợi Bùi Đông Lai đến.

Đối với người bận trăm công ngàn việc như bọn hắn mà nói cho dù gặp chuyện khó tới đâu thì bọn hắn cũng thức đêm được, thậm chí là có thể thâu đêm chưa ngủ.

So sánh với 4 người mà nói thì Tịch Hồ lại càng chờ mong cùng Bùi Đông Lai gặp mặt, tuy rằng hắn sớm đã thấy qua ảnh chụp Bùi Đông Lai nhưng mà hắn muốn nhìn thấy rõ mặt, chỉ có như vậy thì mới biết được tính chân thật.

Hắn thật sự muốn biết, một người bày ra thế cục " Đồ Long" một kích trí mệnh vào Diệp gia, Bùi Đông Lai rốt cuộc là người như thế nào.

Trên mặt Tần Đông Tuyết lộ ra vài phần chờ mong, chờ mong nam nhân của mình có thể thẳng lưng đứng trước mặt những vị đại nhân vật này.

- Gia chủ, Long Vương Diệp Cô Thành mang theo Bùi Đông Lai đã tới dưới lầu.

Đang lúc mọi người chờ đợi, thủ lĩnh Ám vệ của Tịch gia đi vào, cung kính hướng Tịch Nhân Đình hội báo:

- Để cho Diệp Cô Thành đi lên sao?

- Hắn sẽ không lên.

Nghe được thủ lĩnh Ám vệ của Tịch gia báo lại thì Tiêu Nguyên Thanh mở miệng nói, hiển nhiên thì hắn rất hiểu rõ tính của Diệp Cô Thành.

Giống như xác minh suy đoán của Tiêu Nguyên Thanh, ở bên dưới, Diệp Cô Thành dừng xe lại, quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, mặt không chút thay đổi nói:

- Thủ trưởng đang ở trên kia đợi cậu.

- Ngài không đi lên sao?

Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì Bùi Đông Lai hơi to tò, xưng hô vô cùng tôn kính với Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành lắc đầu nói

- Dựa vào chỉ thị của thượng cấp thì Long Nha trợ giúp ZJW điều tra chuyện ở Đông Giang, ta muốn đến thẩm vấn đặc công của Quốc An Cửu Xử.

- Vậy tôi đi lên.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì gật đầu, lại cảm ơn:

- Cảm ơn ngài.

- Vũ Phu thủ hộ Hoa Hạ hơn hai mươi năm. Thế lực đen của cảnh ngoại không dám bước vào TQ nửa bước.

Diệp Cô Thành trầm mặc vài giây đồng hồ, nói:

- Sau khi chuyện này kết thúc thì không người nào trong quốc nội dám đắc tội với cậu, hy vọng cậu có thể giống cha của cậu, đem dao mổ vung về những thế lực đen đó.

- Ngài yên tâm, ngày mà chuyện này kết thúc cũng là lúc tôi đuổi đám người đó ra khỏi TQ.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, đón nhận ánh mắt mong chờ của Diệp Cô Thành, hứa hẹn, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định.

- Được.

Nghe được Bùi Đông Lai hứa hẹn, Diệp Cô Thành toát ra vài phần vui mừng:

- Đi đi, bọn họ đang chờ cậu.

- Ừh.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, xuống xe, cùng Diệp Cô Thành vẫy tay từ biệt.

- Chào ngài, Bùi thiếu, gia chủ đang đợi ngài, tôi mang ngài lên.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đi về phía liên minh Hoa Hạ thì một gã Ám vệ bước lên, cung kính cúi đầu, hành lễ.

Gia chủ.

Nghe người này nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai càng tỏ ra nghi ngờ nhưng mà không có hỏi nhiều, mà là gật gật đầu, đi theo người này, lên tầng cao nhất.

"Đinh Đông —— "

Cửa thang máy mở ra, Bùi Đông Lai thấy được Tần Đông Tuyết đang mỉm cười đứng ở phía trước, rõ ràng là đang đợi hắn.

- Bùi Đông Lai đồng học, bọn hắn đều ở đây chờ cậu.

Thấy cửa cửa thang máy mở ra, Tần Đông Tuyết đi lên, ý cười đầy mặt.

- Rốt cuộc Tịch gia có địa vị gì?

Lại nghe lời nói và cách xưng hô quen thuộc thì Bùi Đông Lai cảm thấy thân thiết hơn, cười cười, tùy ý để Tần Đông Tuyết ôm lấy cánh tay mình, vừa đi vừa hỏi.

Tần Đông Tuyết nói:

- Theo mẹ của tớ nói thì Tịch gia chính là người đứng đầu trong 100 năm qua của đám tài phiệt Giang Chiết, hơn nữa còn là người đứng đầu của liên minh Hoa Hạ, càng là một gia tộc buôn bán có thể ảnh hưởng đến chính giới của quốc nội.

Tài phiệt Giang Chiết?

Liên minh Hoa Hạ?

Ảnh hưởng đến chính giới?

Bên tai nghe những lời này của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai cả kinh dừng bước.

Nếu như những lời này không phát ra từ miệng của Tần Đông Tuyết thì có đánh chết Bùi Đông Lai cũng không tin trong quốc nội lại tồn tại một gia tộc như thế này.

- Tại sao Tịch gia lại ra mặt? Chẳng lẽ vì muốn tranh thủ ích lợi sao?

Kinh ngạc đi qua, Bùi Đông Lai mở miệng hỏi lần nữa.

Hắn tin rằng trên thế giới này sẽ không có bữa cơm trưa miễn phí, càng không tin Tịch gia vô duyên vô cớ giúp hắn.

- Dựa theo lời của gia chủ Tịch gia là Tịch Nhân Đình thì vào thời loạn lạc, Bùi gia gia từng hạ thủ cứu Tịch gia, vì thế Tịch gia đã lập tổ huấn, bất kể như thế nào thì Tịch gia cũng để cho Bùi gia tùy ý sai khiến.

Tần Đông Tuyết nói xong thì trong lòng tỏ ra vô cùng kính ý với bị lão nhân Bùi gia kia, ở nàng xem ra nếu như lão nhân Bùi gia kia đồng ý thì dựa vào những phần nhân tình năm đó, Bùi gia sẽ là một thế lực trong quốc nội. nguồn TruyenFull.vn

"Ách..."

Nghe được mấy lời này thì cho dù Bùi Đông Lai có tố chất tâm lý tốt đến đâu cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

- Sở dĩ bọn họ ra tay giúp cậu đều là do Bùi thúc an bài.

Tần Đông Tuyết mở miệng bổ sung nói.

Có Có lẽ là bởi vì nhắc tới Bùi Vũ Phu, có lẽ là bởi vì sợ ba chữ Bùi Vũ Phu sẽ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai, ngữ khí của nàng hơi lộ phức tạp.

Qua tử an bài sao?

Lại nghe được Tần Đông Tuyết nói những lời này thì vẻ mặt của Bùi Đông Lai tỏ ra phức tạp, ý niệm về cái chết của Bùi Vũ Phu đã xuất hiện dao động.

- Đi thôi, chúng ta đi.

Thấy được vẻ khác thường của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết nắm chặt cánh tay Bùi Đông Lai, ôn nhu nói.

- Ừh.

Bùi Đông Lai hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, cùng Tần Đông Tuyết đi vào căn phòng.

Trong phòng, 5 người Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn, Bạch Hà Sầu, Tịch Nhân Đình cùng Tịch Hồ thấy Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đi tới thì liền đem ánh mắt dừng lại ở trên người Bùi Đông Lai.

Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của 5 người, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đã đi đến trước mặt bộn họ.

- Tiêu XX, Tần XX, Bạch thư ký, chào các vị.

Bùi Đông Lai vốn là chào hỏi Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn cùng Bạch Hà Sầu, sau đó cúi đầu chào Tịch Nhân Đình:

- Đông Lai chào Tịch gia gia.

Hả?

Thấy hành động của Bùi Đông Lai, Tịch Hồ trừng to mắt, không biết Bùi Đông Lai có ý gì ngay cả Tịch Nhân Đình cũng không nghĩ ra tại sao Bùi Đông Lai xưng hô Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn, Bạch Hà Sầu bằng chức quan, chỉ riêng bản thân hắn là gọi gia gia.

Tịch Nhân Đình không rõ. Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn cùng Bạch Hà Sầu ba người cũng tâm như gương sáng, lúc này bọn họ chỉ là người hợp tác với nhau, lấy quan hệ lợi ích để ràng buộc với nhau.

Hiểu được điểm này thì Tiêu Nguyên Thanh cùng Tần Hồng Sơn nở ra nụ cười khổ, trong lòng lại càng cảm thấy hối hận, còn Bạch Hà Sầu bởi vì đã có hợp tác với Bùi Vũ Phu trước đây nên không có nhiều phản ứng.

Thấy được biểu hiện của Tiêu Nguyên Thanh cùng Tần Hồng Sơn thì trong lòng Tịch Nhân Đình vừa động, mơ hồ đoán được cái gì, không khỏi cười lên, sau đó nhịn không được mà trêu ghẹo:

- Lão Tiêu, lão Tần, các ông đều sợ Đông Lai liên luỵ gia tộc của các ông cho nên đã phân rõ giới hạn với Đông Lai. Hiện giờ thấy biểu hiện của Đông Lai thì các ông đều đã hối hận rồi sao?

Nghe được Tịch Nhân Đình nói thế thì 2 người Tần Hồng Sơn, Tiêu Nguyên Thanh lại càng xấu hổ hơn, không biết nên nói gì.

- Đông Lai, gia gia của cháu từng cứu Tịch gia, ngay từ đó Tịch gia đã lập ra tổ huấn: Bất kể thế nào thì Tịch gia đều để Bùi gia sai khiến.

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh cùng Tần Hồng Sơn trầm mặc không nói, Tịch Nhân Đình nhìn vào Bùi Đông Lai, nói sang chuyện khác nói:

- Nếu như cháu đã gọi ta một tiếng gia gia thì sau này cháu chính là cháu của Tịch Nhân Đình ta, vô luận là cháu làm cái gì thì Tịch gia đều đem toàn bộ tài nguyên để mặc cháu sử dụng.

"Ách..."

Mặc dù Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn, Bạch Hà Sầu biết được chuyện tình giữa Bùi gia và Tịch gia, nhưng mà lúc này nghe Tịch Nhân Đình nói thế thì cả 3 người đều cả kinh không nhẹ.

Ngoài ra, Tịch Hồ cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Thân là người thừa kế liên minh Hoa Hạ, tuy rằng hắn được Tịch Nhân Đình bồi dưỡng, nhưng mà tài nguyên cũng có hạn, mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại có thể điều động toàn bộ tài nguyên của Tịch gia.

- Tịch gia gia…

Bùi Đông Lai cũng bị cả kinh không nhẹ, thế cho nên hắn há mồm ra, chính là hô lên 3 chữ " Tịch gia gia" thì không biết nói cái gì nữa.

- Đông Lai, tổ huấn không thể làm trái, huống chi nếu lúc đó không có gia gia của cháu rút đao tương trọ thì cũng không có Tịch gia hiện tại, cho nên cháu không cần nói gì thêm, cứ nhận đi, đây là những thứ mà cháu nên có.

Tịch Nhân Đình mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Có lẽ là phần nhân tình này đến quá mức đột ngột, cũng có lẽ là quán lớn nên Bùi Đông Lai trầm mặc.

- Lão Tịch, đây là ông tát vào mặt bọn ta a.

Lúc Bùi Đông Lai trần mặc thì Tiêu Nguyên Thanh mở miệng trêu ghẹo, nở ra nụ cười chua sót, ở hắn xem ra khi Tịch Nhân Đình đem toàn bộ tài nguyên giao cho Bùi Đông Lai thì đích thật là một món nhân tình to lớn, nhưng mà bằng vào bố cục " Đồ Long" của Bùi Đông Lai thì mọi người đã thấy năng lực của Bùi Đông Lai, ai dám nói sau này Bùi Đông Lai sẽ không cho Tịch gia một món hời khác?

- Đông Lai, đây là Tịch Hồ ca.

Nghe được Tiêu Nguyên Thanh nói thế thì v

- Đông Lai, đã nghe tên của cậu từ lâu, lần này đến Yên Kinh xem như là gặp mặt, ngày sau xin được chỉ giáo nhiều hơn.

Tịch Hồ chủ động tiến lên, đưa tay lấy lòng, thân là thành viên của Tịch gia thì hắn luôn tuân thủ tổ huấn của Tịch gia, huống chi biểu hiện của Bùi Đông Lai đã khiến hắn tâm phục khẩu phục, nên hắn đã quăng đi lồng khinh thị với Bùi Đông Lai, hơn nữa đối với an bài của Tịch Nhân Đình thì hắn cũng không tỏ ra dị nghị gì.

- Tịch Hồ ca nói quá lời, trùng hợp mà thôi.

Bùi Đông Lai cầm tay Tịch Hồ, mở miệng đáp lại.

- Đông Lai, cháu cũng đừng khiêm tốn, ta đến đây là muốn cứu cháu, kết quả thì phát hiện được ngay từ đầu cháu đã không cần đến sự giúp đỡ của ta, lần này cháu đã để cho mấy lão già như chúng ta mở rộng tầm mắt.

Tịch Nhân Đình thấy Bùi Đông Lai khiêm tốn thì cười nói:

- Ngoài ra, mạng của Tiêu Hổ là Tham Lang, mà cháu là Thất Sát, nó sẽ là người phụ tá cho cháu, cháu chỉ đạo nó, đây cũng là việc thiên kinh địa nghĩa rồi.

Phụ tá?

Nghe được 2 chữ này thì 3 người Tiêu Nguyên Thanh, Tần Hồng Sơn, Bạch Hà Sầu lại cả kinh.

Bọn hắn không thể tưởng tượng lấy năng lực Bùi Đông Lai, thêm vào sự giúp đỡ của Tịch gia thì hắn sẽ đạt đến một độ cao nào.

Nhưng mà.

Bọn hắn có thể khẳng đinh: Thiếu niên từng không có dũng khí bước vào Tử Cấm thành, xưa đâu bằng nay, những người từng xem nhẹ hắn, sau này sẽ phải ngưỡng mộ hắn.