Siêu Cấp Đại Gia

Chương 37: 37: Dụng Tâm Hiểm Ác






Cái quái gì vậy? Xoa đầu?
Ông chủ Đỗ, Diệp Lâm Phong, thậm chí cả Triệu Thiết Sơn đều bị câu nói này của Thẩm Lãng làm cho đần cả người.

"Đừng cố làm ra vẻ huyền bí! Trong Y học không có bất kỳ thủ thuật nào gọi là xoa đầu cả!" Diệp Lâm Phong tức giận đến lệch cả mũi.

"Ai nói chữa bệnh thì nhất định phải tiến hành phẫu thuật? Không cần biết là thuật gì, có thể trị khỏi là được.

" Thẩm Lãng không kiên nhẫn liếc nhìn Diệp Lâm Phong.

Ở trong mắt Thẩm Lãng, Diệp Lâm Phong thuộc loại người đã không được tích sự gì lại còn vặn hỏi nhiều.

"Nói như vậy, vết thương của con trai tôi thật sự có thể trị khỏi rồi sao?!"
Ông chủ Đỗ thật sự khâm phục trước sức lực của Thẩm Lãng, một tên mập nặng gần hai trăm cân như hắn vừa rồi bị Thẩm Lãng thoải mái ấn trên tường, khí thế tỏa ra kia thật lớn.

Bây giờ biết được vết thương của con trai mình được trị khỏi, ông chủ Đỗ đã không còn tâm trí đâu để quản truyện khác, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.

"Chính ông đi xem không phải sẽ biết sao, mảnh vỡ thủy tinh đã được tôi lấy ra, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi.

" Thẩm Lãng cũng sẽ không đánh mất tôn nghiêm, lấy mặt nóng dán lên cái mông lạnh như Diệp Lâm Phong.

Đừng tưởng rằng giàu có là có thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác, ở trong mắt Thẩm Lãng, bệnh nhân không phân biệt giàu nghèo!
Nói xong Thẩm Lãng cũng không nhanh không chậm đi về phía Triệu Thiết Sơn.

Triệu Thiết Sơn nghi hoặc hỏi: "Tiểu Thẩm, thực sự có phương pháp xoa đầu sao? Thuật này trước giờ chưa từng nghe qua, tên thật quái dị, là cổ y đã thất truyền từ lâu sao?"
"Tùy tiện đặt tên, không cần để ý.


" Thẩm Lãng lạnh nhạt trả lời.

"Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu đã là kỳ thuật tự nhiên sẽ không thể dễ dàng để lộ ra ngoài, truyền nhân cổ y quả nhiên bản lĩnh không tầm thường, Triệu Thiết Sơn tôi bội phục!"
Nhìn thấy Triệu Thiết Sơn dựng thẳng ngón tay cái, Thẩm Lãng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời.

Hắn mới không phải truyền nhân cổ y gì cả, truyền nhân cổ y căn bản không thể vận dụng chân khí, so sánh cùng truyền nhân thần y thì tính là cái đinh gì!
"Tiểu Thẩm, cậu thật sự có thể trị khỏi mắt Đỗ thiếu gia sao?" Triệu Thiết Sơn lại hỏi.

"Đương nhiên.

"
Y thuật của Thẩm Lãng, không cần bất kỳ kẻ nào đưa ra nghi vấn.

Trong lòng Triệu Thiết Sơn tràn đầy vui mừng, trên mặt lộ ra tươi cười khó có thể kìm nén được.

Nhặt được bảo bối rồi!
Triệu Thiết Sơn cho rằng bản thân nhặt được món hời lớn, nếu Thẩm Lãng lấy danh nghĩa là truyền nhân cổ y, cho dù đến bệnh viện tỉnh thậm chí bệnh viện thủ đô cũng sẽ được vô cùng coi trọng.

Phòng ngừa người khác cướp nhân tài của mình, Triệu Thiết Sơn cũng không tuyên truyền khắp nơi thân phận truyền nhân cổ y của Thẩm Lãng.

Kỳ thực Thẩm Lãng chưa từng nói mình là truyền nhân cổ y, đây chẳng qua chỉ là suy đoán của Triệu Thiết Sơn.

Diệp Lâm Phong dùng ánh mắt âm trầm liếc nhìn Thẩm Lãng, sau đó đi vào phòng phẫu thuật.

Nhưng mà Thẩm Lãng căn bản lười để ý đến hắn, mà đang hỏi Triệu Thiết Sơn: "Một nhà họ Đỗ này là người của tập đoàn Đỗ thị thành phố Bình An đúng không?"
Triệu Thiết Sơn gật đầu trả lời: "Đúng vậy, Ông chủ Đỗ đúng là chủ tịch tập đoàn Đỗ thị, còn Đỗ thiếu gia bị thương ở mắt chính là đứa con song sinh lớn của ông chủ Đỗ.


"
"À, khó trách có chút quen mặt, hóa ra là song sinh.

" Sắc mặt Thẩm Lãng lạnh lùng cười nói.

Tuy rằng trên mặt Đỗ Thiên Minh có thương tích, nhưng Thẩm Lãng vẫn cảm thấy quen mặt.

Ngày đó đến khu dân cư Vân Thuỷ Sơn mua biệt thự, chính là Đỗ Thiên Minh này ra vẻ như rất lợi hại, cuối cùng khoe khoang không thành liền cụp đuôi xám xịt chạy mất.

Còn có Đỗ Thiên Lượng tối hôm qua bị đánh đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra, bộ dáng rất giống Đỗ Thiên Minh, vừa hỏi mới biết là song sinh.

Hiện tại ông chủ Đỗ không nhắc đến chuyện của Đỗ Thiên Lượng, có lẽ còn chưa biết là do Thẩm Lãng làm.

"Sao vậy, tiểu Thẩm có vấn đề gì sao?" Triệu Thiết Sơn hỏi.

"Không có gì, người nhà họ Đỗ đều là một đám thích khoe khoang.

" Thẩm Lãng không nhầm vào bất kỳ ai mà là nói cả nhà họ Đỗ.

Bao gồm ông chủ Đỗ, vừa rồi không để ai vào mắt xông qua đây đòi đánh người, bị Thẩm Lãng dùng một tay ấn vào trên tường không thể động đậy, kết hợp với cái đức hạnh thối của hai đứa con ông ta, người nhà họ Đỗ ỷ vào tài lực hùng hậu, ở thành phố Bình An tác oai tác quái đã lâu.

Mười phút sau, ông chủ Đỗ đi từ phòng phẫu thuật ra, biểu tình hung ác vốn có giờ phút này rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.


Nội tâm ông ta thực sự khiếp sợ, ngay cả Diệp Lâm Phong cũng không làm được, vậy mà người trẻ tuổi này lại có thể làm xuất hiện kỳ tích, thật sự hiếm có!
Thậm chí, ông ta còn tính để cho Thẩm Lãng thay thế vị trí của Diệp Lâm Phong, sau này làm việc cho Đỗ gia!
"Tuổi trẻ đầy triển vọng, quả nhiên là tuổi trẻ đầy triển vọng, tôi cũng phải cảm ơn cậu rất nhiều, chính cậu nói ra một con số đi!" Ông chủ Đỗ bày ra một bộ tư thái không hề thiếu tiền.

Thẩm Lãng lại chỉ nhàn nhạt nhìn, chỉ tiền tiêu vặt của cậu cũng đã chín trăm triệu, cậu thiếu chút tiền ấy của hắn sao?.

truyện ngôn tình
"Không cần.

" Thẩm Lãng thản nhiên trả lời.

Ông chủ Đỗ nhìn thấy phản ứng bình thường đó của Thẩm Lãng thì càng thêm ngoài ý muốn và hiếu kì.

Đổi lại là những người khác, đã sớm tiến lên lôi kéo làm quen, tại thành phố Bình An này, ai chẳng muốn kéo quan hệ với người nhà họ Đỗ, cậu thanh niên này sao lại lãnh đạm như vậy?!
"Sao vậy, không cho tôi mặt mũi à? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả?" Sắc mặt ông chủ Đỗ lập tức trở nên âm trầm.

Thẩm Lãng đã sớm nhìn thấu ông chủ họ Đỗ này, đức tính chó má gì không biết, vậy mà lại đi đe dọa ân nhân nhà mình.

"Tôi không cần tiền.

" Giọng nói của Thẩm Lãng cũng lạnh dần.

"Ha hả, không cần tiền? Tôi nghĩ cậu đây là không muốn để cho người nhà họ Đỗ chúng tôi mặt mũi! Ở thành phố Bình An này, còn chưa từng có người nào dám từ chối tôi!" Trong đôi mắt của ông chủ Đỗ lộ ra vẻ khinh thường.

"Ai nói không có, chẳng phải có tôi đây sao, người khác sợ ông, nhưng tôi thì không.

" Thẩm Lãng hai tay ôm khuỷu tay, toát ra một loại khí chất lạnh nhạt nhưng cũng không mất đi khí thế.

Cái này gọi là không ai bì nổi!
"Được! Cậu giỏi! Đừng tưởng rằng cậu trị khỏi vết thương ở mắt cho con trai tôi, tôi liền có thể cho phép cậu vô lễ, cậu vẫn còn quá trẻ, không biết trời cao đất rộng, cậu nhất định sẽ hối hận!" Ông chủ Đỗ buông lời ác độc nói.


Đúng lúc này, Đỗ Thiên Minh được Diệp Lâm Phong đẩy giúp xe lăn đi từ phòng phẫu thuật ra.

Bởi vì phẫu thuật phải gây tê nửa người, thêm nữa là do Thẩm Lãng đã vận dụng chân khí để trị thương, vì vậy Đỗ Thiên Minh mới khôi phục thanh tỉnh nhanh như vậy.

Nhưng khi Đỗ Thiên Minh đối mặt với Thẩm Lãng, không những không nói lời cảm tạ, ngược lại sắc mặt lại trở lên âm trầm.

Chỉ thấy Đỗ Thiên Minh chỉ vào Thẩm Lãng nói: "Cậu ta căn bản không hề chữa khỏi vết thương của tôi, là chủ nhiệm Diệp phẫu thuật cao siêu giúp tôi thoát khỏi đau khổ, cậu ta đang nói dối!"
Hoàn toàn không nghĩ tới, Đỗ Thiên Minh này lại lấy oán báo ơn, vu oan hãm hại Thẩm Lãng.

Dụng tâm hiểm ác!
"Chuyện này là? Thiên Minh, con mau nói cho ba.

" Ông chủ Đỗ không hiểu ra sao nói.

"Ba, ban đầu chủ nhiệm Diệp đã muốn lấy mảnh vỡ thủy tinh trong mắt con ra, lúc ấy chảy rất nhiều máu, chủ nhiệm Diệp nghĩ rằng giải phẫu thất bại, thực ra rất thành công, là cậu ta nhặt được tiện nghi mà thôi, ân nhân thực sự là chủ nhiệm Diệp, không phải là cậu ta!"
"Đúng vậy, ông chủ Đỗ, cũng tại tôi quá theo đuổi sự hoàn mỹ, trong lúc giải phẫu xuất hiện một chút sơ xuất nhỏ, tôi đã rất tự trách, không nghĩ tới lại bị tên tiểu nhân này chui vào chỗ trống, chiếm công lao!"
Vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật, Đỗ Thiên Minh đã muốn cùng Diệp Lâm Phong thông đồng cấu kết.

Tặng công lao cho Diệp Lâm Phong, mục đích chính là làm cho Thẩm Lãng khó chịu.

Lúc trước khi ở trong phòng phẫu thuật, chính là khi Đỗ Thiên Minh bị gây tê nửa người đã nhận ra Thẩm Lãng, vì thế sinh ra suy nghĩ này.

Để báo thù ngày hôm đó ở khu dân cư Văn Thủy Sơn, hắn quyết định để công lao cho Diệp Lâm Phong, ngược lại vu oan hãm hại Thẩm Lãng.

Uổng phí Thẩm Lãng vận dụng chân khí trị thương cho hắn, không biết tốt xấu, lòng dạ độc ác!
Ông chủ Đỗ nghe thấy lời nói dối của con trai và Diệp Lâm Phong, thật sự tin là thật, lúc này càng thêm tức giận.

"Thì ra là cậu cướp công lao của người khác! Tôi đã nói rồi, cậu cùng lắm mới hai mươi tuổi đầu, có thể có y thuật cao siêu gì, đồ vô liêm sỉ, dám đùa giỡn ông đây, ông đây sẽ khiến cho cậu thân bại danh liệt, tiền đồ bị hủy hoại!".