Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 179: Lái xe xuất hành




Trần Tiểu Cửu tâm trạng kích động, diễu võ dương oai, bay lượn vòng quanh thảm cỏ hơn hai mươi vòng, nhưng bãi cỏ quá nhỏ, không thể để cho ngựa ô nhã thỏa ý bay lượn được, lại cộng thêm việc hắn mang lòng hiềm nghi đối với lai lịch của con ngựa này, nên liền dừng lại.

Mọi người đều hết sức tán thưởng hắn, lần lượt trao ánh nhìn ngưỡng mộ, nghĩ ngựa ô nhã thần kỳ này cũng chẳng còn can hệ gì đến bọn họ nữa, trong lòng buồn bã, lắc đầu tản đi.

Chu Ngô Năng khập khiễng đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, nói với hắn rằng:

- Tiểu Cửu, đúng là giỏi thật đấy, ngươi không chỉ tán gái giỏi hơn ta rất nhiều, ngay cả cưỡi ngựa cũng mạnh hơn ta vạn lần, hay là ngươi nói cho ta nghe, làm sao ngươi biết được nhiều như vậy?

Trần Tiểu Cửu cười một cách xấu xa mà nói thầm với y rằng:

- Đại thiếu gia, nguyên tắc tán gái và cưỡi ngựa đều giống nhau, trăm sông đổ về một biển. Chẳng qua là một bên là cưỡi người, một bên là cưỡi ngựa thôi, chỉ cần huynh coi ngựa như người mà đối đãi, bảo đảm huynh nhất định thành công!

- Ây da, Tiểu Cửu ngươi thật là cao kiến, nghe ngươi nói như vậy, ta đã hiểu ra!

Chu Ngô Năng chợt hiểu ra vấn đề, cùng buông tiếng cười to với Trần Tiểu Cửu.

Chu Mị Nhi dựa vào ghế, thân hình mảnh khảnh duyên dáng thể hiện dáng đẹp u buồn, trái tim kinh ngạc lúc nãy trở lại với hiên thực, nhìn thấy Trần Tiểu Cửu và Chu Ngô Năng có thể nhỏ tiếng nói thầm điều gì bên đó, trên mặt tràn đầy vẻ cười cợt khinh miệt, trong lòng biết bọn họ nhất định là đang nghiên cứu những chuyện ghen ghét xấu xa kia.

Sắc mặt cô lạnh lùng, nghiêm nghị nói với Chu Ngô Năng :

- Đại ca, giờ giấc cũng không còn sớm nữa, huynh còn không mau đi làm bài tập? Chậm trễ việc học, mẫu thân sẽ đích thân lột da của huynh ra, người làm em như muội cũng sẽ không tha cho huynh đâu!

Chu Ngô Năng thấy bóng dáng Nhị Tiểu thư đang dựng đứng cả chân mày, sợ đến mức hai chân run run, không biết tại sao hôm nay cô lại trở nên cáu gắt như vậy, vội thấp giọng nói vào tai của Trần Tiểu Cửu rằng:

- Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận đấy, làm phu xe với cưỡi ngựa là hai chuyện khác nhau!

Nói xong, kêu gọi Tiểu Lục Tử cõng y đi xa.

Nhị Tiểu thư nhìn nhìn vẻ mặt thanh thản dễ chịu của ngựa ô nhã, lại đi đến bên Trần Tiểu Cửu đánh giá đo lường từ trên xuống dưới, gương mặt lạnh lùng phát ra lời nói cũng lạnh như băng:

- Bổn tiểu thư tuyệt đối không nuốt lời, nếu như ngươi có thể hàng phục được con ngựa này, thế thì con ngựa này là của ngươi, sau này ngươi phải chăm sóc nó cho tốt đấy!

Trần Tiểu Cửu yếu quý vuốt ve da lông đen bóng của ngựa ô nhã, cười nói với cô rằng:

- Nhị tiểu thư, con ngựa ô nhã này không phải vật tầm thường, có thể nói là vật báu vô giá, tôi nhìn ra Nhị Tiểu Thư vô cùng yêu thích đối với nó, tôi tuy rằng không phải quân tử, nhưng không thích lấy vật yêu thích của người khác, vẫn là để cho Nhị Tiểu Thư sử dụng đi!

Nhị tiểu thư nghe xong thì trong lòng đột nhiên nảy sinh cơn tức giận, giận đùng đùng mà đi đến trước mặt hắn đứng ở chỗ cách hắn khoản nửa thước, mắt phượng chứa đựng sự uy nghiêm, lạnh lùng nhìn vào mắt của hắn nói:

- Trần Tiểu Cửu, nể mặt ngươi thì ngươi lại không chịu nhận, lời ta đã nói ra rất ít khi rút lại, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi không muốn lấy nó? Nói không ra lý lẽ gì, đừng trách ta vô tình!

Trần Tiểu Cửu cũng không lẩn tránh, một đôi mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa, nhìn chừng cô Nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa hồng mà nói:

- Tôi chỉ là một gia đinh nho nhỏ, thân phận thấp kém, mà con ngựa ô nhã này thì lại thân thể cao quý, hừ…một gã phàm phu tục tử không một xu dính túi như tôi sao có thể yên tâm thoải mái mà ngồi trên lưng ngựa ô nhã chứ? Đây cũng giống như thân phận giữa tôi và Nhị Tiểu Thư vậy, ở giữa ngăn cách bởi một cái hào rộng. Nói trắng ra là, tiểu gia đinh và Nhị tiểu thư, chúng ta nói cho cùng cũng không phải người cùng một thế giới!

Tiểu nhân làm sao có thể cưỡi tuấn mã? Gia đinh há có thể cưới Tiểu Thư? Nhị tiểu thư nghe thấy những lời này, trong lòng đau đớn, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt nói:

- Ta ngỡ rằng ngươi là một kỳ nhân siêu phàm thoát tục, thật không ngờ đầu óc toàn chứa đầy bùn đất thối rửa, khiến ta hết sức thất vọng!

Trần Tiểu Cửu thấy cô chẳng còn tinh thần, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng lạc lỏng, trong lòng cảm thấy buồn cười, lại sinh ra tình cảm thương tiếc. Ngẫm nghĩ một hồi lại nói:

- Nhị tiểu thư, tôi có một chủ ý, cô có muốn nghe không?

- Ngươi có chủ ý thối tha gì, nói ra nghe xem.

Nhị tiểu thư dùng bàn tay nhỏ chà lau những giọt nước mắt trong veo và nói.

Trần Tiểu Cửu cười một cách xấu xa nói:

- Theo tôi thấy, con ngựa ô nhã này, coi như là vật sở hữu của cả hai chúng ta, Nhị Tiểu thư lúc thấy cao hứng, liền cưỡi lên nó lấy chút oai phong. Tôi rảnh rỗi cũng cưỡi lên nó một phen, hay hoặc giả chúng ta cùng cưỡi, dù gì thì ngựa ô nhã thần kỳ phi thường, cho dùng hai người cùng cưỡi, nó cũng đều có thể chở được!

- Dâm tặc, ngươi nói cái gì, ai nói muốn cùng cưỡi một con ngựa với ngươi?

Nhị Tiểu Thư nghe những lời hắn nói, câu trước còn thấy rất tốt lành, trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ câu sau lại trở nên xấu xa hạ lưu như vậy.

Môi cô nhếch lên, cả mặt đỏ bừng, liền muốn phát điên tại chỗ.

Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư tức giận, khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được càng trở nên lạnh lùng, đảo mắt một cái, liền bắt chước giọng của cô, cười hi hi mà nói:

- Ta ngỡ rằng ngươi là một kỳ nhân siêu phàm thoát tục, thật không ngờ đầu óc toàn chứa đầy bùn đất thối rửa, khiến ta hết sức thất vọng!

Nhị tiểu thư vốn dĩ tức giận đùng đùng, nghe thấy Trần Tiểu Cửu học theo giọng của mình, phì cười ra tiếng, đôi mắt đảo tròn, thay đổi nhanh như thời tiết! Cô nghĩ ngợi nửa ngày trời, trầm ngâm nói:

- Nếu đã như vậy, thế thì sẽ theo như ngươi mong muốn!

Trần Tiểu Cửu ngơ ngẩn nhìn bờ cổ trắng như tuyết của Nhị tiểu thư, lắc đầu than thở nói:

- Đáng tiếc ơi là đáng tiếc…

- Đáng tiếc cái gì?

Nhị tiểu thư ngạc nhiên nói.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhìn lên trời than thở nói:

- Lúc Nhị tiểu thư tức giận, quyến rũ vô cùng, lạnh lùng tuyệt đẹp, không gì sánh kịp. Bây giờ Nhị tiểu thư thản nhiên cười một cái, ngược lại mất đi cái nhìn nghệ thuật đó, thật sự là đáng tiếc mà!

Nhị tiểu thư nghe thấy hắn khen bản thân mình cả nửa buổi trời, vẻ mặt bay bổng vô cùng. Nói đến đoạn sau, giọng điệu lại biến đổi, không ngờ lại trêu đùa mình, trong lòng tức giận, đại dâm tặc đúng là đại dâm tặc, bất luận nói điều gì, đều tràn đầy dục vọng khiến người ta phát cuồng.

Cô đột nhiên đơ mặt ra nói:

- Đại dâm tặc, đừng hồng càn rỡ, còn không mau sửa sang lại xe ngựa, bổn tiểu thư có việc phải ra ngoài, chẳng lẽ ngươi quên mất bổn phận làm phu xe của mình hay sao?

- Nhị tiểu thư muốn đi đâu?

Trần Tiểu Cửu giờ mới ý thức được, bản thân mình trước mắt đã là phu xe cho Nhị tiểu thư rồi.

- Tây Nam hai mươi dặm, Cẩm Tú đình!

Vẻ mặt cô lạnh tanh nói.

Ngựa ô nhã là vật cưng yêu của Nhị tiểu thư, sẽ không ngốc đến nổi dùng nó để kéo xe, bảo ngươi kéo xe ngựa trước kia ra đây, giao vào tay Trần Tiểu Cửu, lạnh lùng căn dặn nói:

- Dọc đường đi chậm một chút, làm ta ngã rồi, ngươi sẽ có trái ngon mà ăn đấy!

Trần Tiểu Cửu không quan tâm cười nói:

- Ngựa ô nhã tôi còn có thể hàng phục được, huống chi là những chuyện cỏn con này?

Hắn đợi khi Nhị tiểu thư và Bình Nhi ngồi vững, bên ngoài còn có thêm một người võ phu bảo vệ vườn bước đi cùng, một đoàn bốn người nhắm thẳng đến Cẩm Tú đình mà đi.

Tuy rằng Trần Tiểu Cửu còn chưa quen tay, nhưng lái xe ngựa cũng như lái xe lừa vậy, không cần phải có kỹ thuật cao siêu, hắn vài ba cái là có thể hiểu ra được cái mẹo trong đó.

Xe ngựa chạy khập khiễng trên các tảng đá ở dọc đường đi, Trần Tiểu Cửu giơ roi hỏi:

- Nhị tiểu thư, ngựa ô nhã cô từ đâu mà có vậy, có thể nói cho tôi biết không?

Nhị tiểu thư ngồi trong xe, nghe thấy lời nói này, trầm ngâm lúc lâu, chân mày chau lại nói:

- Làm tốt bổn phận phu xe của ngươi, hỏi nhiều những cái không liên quan để làm gì?

Trần Tiểu Cửu đột nhiên mất hứng, trong lòng càng khẳng định lai lịch của con ngựa này không hề tầm thường, mai này nhất định phải điều tra một phen.

Ngay lúc xe ngựa lái đến miệng chợ cải cách khoản năm dặm, thì đột nhiên thấy người đi đường tăng lên rất nhiều, bất luận là người lớn hay là người già trẻ nhỏ, ai ai cũng vẻ mặt kích động, đi đường vội vội vàng vàng, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn và vui sướng, hô hào to nhỏ mà lần lượt đi đến quảng trường ở miệng chợ cải.

Xe ngựa gặp phải cản trở, đi đường khó khăn, Trần Tiểu Cửu nhìn đoàn người đen nghịt, lạnh lùng cười một cái, trong lòng thầm nghĩ, Chung đại nhân ra tay nhanh thật, rõ ràng dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa, thật sự là rất tốt đó!

Nhị tiểu thư không rõ lý do, vội hỏi cớ sự ra sao.

Không đợi Trần Tiểu Cửu trả lời, Bình Nhi đã líu lo nói:

- Nhị tiểu thư còn chưa biết ư? Long Nhị bị Chung đại nhân bắt vào đại lao, phán án tử hình, giờ trưa hôm nay, phải chém đầu gã ở miệng chợ cải đó!

Nhị tiểu thư nghe thấy liền lạnh lùng cười một tiếng, trên gương mặt lộ ra sự hưng phấn đang được kiềm chế lại, bình tĩnh nói:

- Quan hệ giữa Long Nhị và Mai Văn Hoa rất tốt, cũng xem như có ân tình với Chu gia ta, một nhân vật lớn như vậy siêu sinh, Chu gia ta làm sao có thể không đi tiễn biệt được?

- Tiểu Cửu, khoan hãy vội lên đường, thăm hỏi cố nhân quan trọng hơn!

Nhị tiểu thư hạ lệnh nói.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu gượng cười, nghe ra trong lòng cô tràn đầy sự oán hận đối với Long Nhị, và cả cảm giác an ủi đối với việc Long Nhị bị chém đầu. Hắn dừng xe ngựa ở một vị trí an toàn bên lề, cùng Nhị tiểu thư chen vào đoàn quân đông đảo người kia.

Càng đi vào trong, càng thấy khó khăn, kín người hết chỗ, chen qua chen lại, hết sức khó chịu, Trần Tiểu Cửu là một người đàn ông, chẳng e ngại điều gì, nhưng Nhị tiểu thư là một đại mỹ nhân yêu kiều, luôn có những bàn tay heo dê sờm có ý hay vô ý quơ về phía Nhị tiểu thư, khiến cho cô dựng ngược cả chân mày, suýt nữa là bộc phát lên.

Tuy rằng Trần Tiểu Cửu là phu xe, nhưng thấy Nhị tiểu thư bị diểu cợt như vậy, trong lòng đầy tức giận, cô Nhị tiểu thư này chỉ có ta mới có thể thất lễ thôi, sao có thể có phần của bọn đạo chích các ngươi?

Hắn y như một con gà mái mẹ, giang hai cánh tay ra, bảo vệ chặt chẽ Nhị tiểu thư, ngăn cản những bàn tay lạ lẫm đến từ khắp nơi, trong miệng thốt lên lời thề son sắt nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Nhị tiểu thư, không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!

Trong lòng Nhị tiểu thư có chút cảm động, nghĩ rằng tên đại dâm tặc này cũng biết điều lắm, so với gã võ phu đui mù kia thì mạnh mẽ hơn nhiều rồi.

Nhưng người càng chen càng đông, càng đến càng kín, vòng tay bảo vệ của người đang trung thành bảo vệ chủ là TRần Tiểu Cửu lại thì lại càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng không ngờ lại bị chen đến mức ôm chặt cả người của Nhị tiểu thư, muốn buông ra cũng không thể được, hơn nữa còn trùng hợp đặt cả lên đôi bồng đảo non nớt mềm mại của cô.

Nơi bàn tay đặt mềm mại trắng mịn, tuyệt không thể tả. Trần Tiểu Cửu thầm thích thú, đây là cơ hội tuyệt diệu mà ông trời đã ban cho ta, Nhị tiểu thư, cô đừng trách tôi.