Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 117: Công ty bán đấu giá




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Lý Dương để hai người ngồi xuống cẩn thận rồi pha một ấm trà sau đó tới bên giường ngồi xuống.

-Lưu Cương đâu.

Trịnh Khải Đạt vừa ngồi xong, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn, hai người bọn họ mấy hôm nay nhìn thấy Lưu Cương cũng quen rồi, giờ không thấy Lưu Cương liền hỏi ngay.

-Đi ra ngoài rồi, một chút nữa sẽ về. Tối này còn phải đi ra ngoài một hồi, phỏng chừng không biết là chạy đi đâu chơi.

Lý Dương lấy một lọ nước khoáng, đối với trà hắn cũng không thích cho lắm, nếu không phải trường hợp đặc thù cũng sẽ không uống trà.

Trịnh Khải Đạt đầu tiên là nhìn thoáng qua Tư Mã Lâm, sau đó ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào Lý Dương:

-Lý lão đệ, kỳ thực hai chúng tôi tới, có chuyện lớn muốn nói cùng ngươi.

-Chuyện lớn?

Lý Dương hơi chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Trịnh Khải Đạt hỏi:

-Là chuyện về Thiệu Ngọc Cường kia phải không? không có việc gì, các người không cần lo lắng, tôi xem người này tuy ngạo mạn nhưng bản chất cũng không xấu.

-Không phải, vấn đề này không có liên quan tới hắn, là chuyện khác.

Trịnh Khải Đạt lắc đầu nói:

-Mấy năm trước tôi có suy nghĩ, muốn mở một công ty đấu giá lớn. Nỗ lực vài năm nay, hôm nay tôi cảm giác được thời cơ đã chín muồi rồi. Hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ lắm, có thể làm được rồi.

-Công ty bán đấu giá?

Lý Dương ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cái đó và hắn hình như không có quan hệ à.

- Chúng ta cứ nói thẳng ra đi, Tư Mã Lâm cùng tôi có ý như nhau, đều rất có hứng thú với công ty đấu giá. Hai chúng tôi muốn ngươi nhập bọn, chúng ta ba người thành lập công ty đấu giá, ba người chia đều cổ phần.

Trịnh Khải Đạt nuốt một ngụm nước bọt, nói một hơi ra toàn bộ ý nghĩ của mình. Lúc nói xong vẫn đang nhìn Lý Dương. Lý Dương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút trầm mặc.

Trịnh Khải Đạt quả thực đã có ý nghĩ muốn lập một công ty đấu giá vào mấy năm trước rồi. Mấy năm nay còn khảo sát thực địa nhiều thành phố rồi, cuối cùng mới tuyển chọn ra Trịnh Châu gần nhất.

Hai năm nay, Trịnh Khải Đạt bận rộn việc làm ăn cũng không buông tha ý định này của mình, vẫn cố gắng chuẩn bị. Nhưng mà bởi vì tài chính cùng với công việc của hắn bộn bề cũng không thể bứt ra mà làm được công ty đấu giá của mình.

Thấy Lý Dương vẫn không nói chuyện, Trịnh Khải Đạt vội vàng đánh mắt với Tư Mã Lâm.

Tư Mã Lâm ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói với Lý Dương rằng:

-Lão Trịnh muốn làm một công ty đấu giá tôi đã sớm biết, chúng tôi đã quy hoạch qua một lần. Nhưng mà thời cơ lúc đó còn chưa chín muồi cho nên tạm thời bỏ qua. Ngày hôm nay lão Trịnh đã muốn ngươi nhập bọn, tôi nghĩ một chút, hiện tại công ty bán đấu giá là rất không tồi. Nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể nói chuyện tỉ mỉ với nhau.

-Tư Mã ca, Trịnh ca, tôi vừa nghĩ vì sao anh tìm tôi, nhưng mà anh đã muốn làm cái vụ buôn bán này, đã để mắt tới thằng em này, vậy chúng ta cùng làm đi.

Lý Dương đột nhiên ngẩng đầu cười nói. Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt đều sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau. Bọn họ thật không ngờ Lý Dương lại sảng khoái đáp ứng nhanh tới như vậy.

Tư Mã Lâm cầm lấy chén nước nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói:

-Lý Dương, nếu không cậu chờ lão Trịnh nói đi đã rồi hãy quyết định sau?

-Đúng vậy, để tôi nói qua trước đã, không phải là một vụ làm ăn nhỏ mấy trăm mấy nghìn vạn đâu. Theo quy hoạch của chúng tôi, chỉnh thể đầu tư cần phải hai ức đó (1 ức – 1 trăm triệu).

Trịnh Khải Đạt lập tức gật đầu nói, nhưng mà vẻ vui sướng trong mắt hắn đã bán đứng tâm tình của hắn lúc này rồi.

Kỳ thực, Lý Dương vừa rồi cũng không phải đang suy nghĩ chuyện công ty bán đấu giá, mà là nghĩ tới An Thị châu báu. Thời gian gần đây hắn đi làm ở An Thị càng ngày càng ít đi, mà tài sản của hắn cũng ngày càng nhiều hơn rồi. Rốt cuộc có thể làm được ở An Thị bao nhiêu lâu nữa Lý Dương cũng không đảm bảo cho lắm.

Muốn nói rời khỏi An Thị, Lý Dương đúng là có chút luyến tiếc. Thời gian sống ở An Thị đã cải biên cuộc sống của hắn, huống hồ Trương Ưng đối với hắn cũng không tồi. Hiện giờ quan hệ của Lý Dương cùng công nhân cũng đều tốt cả, được mọi người nhận thức. Lúc này cũng là lúc Lý Dương đối với An Thị có tình cảm sâu đậm nhất.

Nhưng mà Lý Dương cũng hiểu được, theo giá trị con người cùng địa vị của hắn được đề thăng, theo danh tiếng của hắn đề thăng, hắn ngày càng xa rời An Thị hơn, một ngày nào đó sẽ phải rời đi mà thôi. Cho dù Trương Ưng có muốn lưu Lý Dương, Lý Dương cũng sẽ phải đi. Hắn nếu như ngay cả vị trí bình thường trong công ty cũng không làm được, còn giữ lấy vị trí này làm gì nữa, chi bằng để cho Ngô Hiểu Ly làm còn hơn.

Cho nên, suy nghĩ cẩn thận lại, Lý Dương lập tức đáp ứng Trịnh Khải Đạt.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất trong đó chính là vì Tư Mã Lâm. Nếu không phải vì Tư Mã Lâm cũng khuyên hắn, Lý Dương cũng không đáp ứng một cách thoải mái như thế. Nếu Tư Mã Lâm muốn mở một công ty đấu giá, Lý Dương cũng không có gì phải lo lắng cả. Tư Mã Lâm hiện nay có thể nói là một trong những người Lý Dương tin tưởng nhất ngoài trừ người nhà mình ra. Hơn nữa Tư Mã Lâm vẫn đối với hắn rất tốt, hắn đương nhiên nhớ trong lòng rồi.

Trịnh Khải Đạt chậm rãi nói ra kế hoạch của mình, Lý Dương chăm chú lắng nghe. Kế hoạch của Trịnh Khải Đạt này đúng là không tồi, có thể nhìn thấy được hắn tuyệt đối chăm chú làm chuyện này. Hắn quả thật muốn mở một công ty đấu giá thật tốt, mà không phải chỉ là công ty mở ra thuần túy để kiếm tiền.

Trong kế hoạch của Trịnh Khải Đạt, công ty đấu giá muốn mở tại Trịnh Châu. Hiện nay Trịnh Châu có không hề ít những công ty đấu giá loại nhỏ, đại bộ phận là đấu giá một ít bất động sản, hoặc ô tô,…. Cũng đôi khi bán đấu giá một chút vật phẩm phi pháp của chính phủ.

Chính xác mà nói công ty đấu giá loại lớn ở Trịnh Châu còn chưa có. Nhằm vào đồ cổ bán đấu giá cũng chỉ có mấy công ty loại nhỏ, quy mô cũng không phải lớn lắm, hình thức bán đấu giá cũng không phải là chính quy. Trịnh Khải Đạt muốn làm, chính là phải làm công ty bán đấu giá lớn nhất Trịnh Châu, cũng chính là công ty đấu giá chính quy nhất.

Trọng yếu nhất là, hiện nay điều kiện quả thực đã hoàn toàn chín muồi rồi. Theo việc người sưu tầm ngày một nhiều, người giàu có cũng ngày một đông hơn, nhu cầu với công ty bán đấu giá ngày một lớn hơn, yêu cầu cũng ngày càng cao hơn. Những điều kiện này là nhân tố đề cao công ty đấu giá loại lớn, cho dù Trịnh Khải Đạt không làm, một hai năm nữa, Trịnh Châu tất nhiên sẽ có công ty đấu giá loại lớn xuất hiện.

-Vị trí địa lý của Trịnh Châu ưu việt, thông nhau tiện lợi, chung quanh có thể trải ra phạm vi rất rộng, chỉ cần đi trước người khác một bước, khối chợ lớn này sẽ thuộc về chúng tôi.

Trịnh Khải Đạt nói xong một câu cuối cùng, cầm lấy chén nước uống cạn một hơi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Đối với Trịnh Khải Đạt mà nói, hắn vẫn muốn tìm một chuyên gia có quyền uy mà hợp tác, cũng không có nghĩ tới Lý Dương đâu. Công ty bán đấu giá cần một người đổng sự được việc, còn cần một chuyên gia có quyền uy, hai người này là lựa chọn tốt nhất.

Trước đó, hắn thậm chí không nghĩ tới Lý Dương, có thể thấy được biểu hiện ngày đó của Lý Dương không phải kém. Đặc biệt khi Lý Dương giải ra loại pha lê, rồi bán được cái giá trên trời hơn 5000 vạn, Trịnh Khải Đạt tâm tư đã nhảy lên liên hồi rồi.

Trịnh Khải Đạt tin tưởng, với thiên phú của Lý Dương, không bao lâu nữa sẽ trở thành một chuyên gia có quyền uy chân chính. Mà Lý Dương có số tiền năm nghìn vạn làm vốn đầu tư. Còn một điều vô cùng trọng yếu khác nữa là, phía sau Lý Dương có Hà lão, đây là một hậu viện vô cùng cường đại không thể bỏ qua được. Có Lý Dương khác gì có thêm Hà lão giúp đỡ, đây là có tiền cũng không mua được.

Cũng những nhận xét này, Trịnh Khải Đạt lập tức đi tìm Tư Mã Lâm nói cho hắn biết ý kiến của mình. Tư Mã Lâm do dự một ngày đêm cuối cùng đáp ứng Trịnh Khải Đạt, ngày hôm nay hắn cùng Trịnh Khải Đạt tới thử ý kiến của Lý Dương một chút.

-Hai ức, thật ra cũng không ít.

Lý Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên cười khổ một tiếng, Trịnh Khải Đạt vội vàng nói rằng:

-Cậu có thể bỏ ra 5000 vạn làm vốn, cổ phần của công ty là như nhau. Bộ phận thặng dư nếu tạm thời không đúng tôi có thể ứng ra cho ngươi trước. Nếu làm công ty đấu giá này toàn bộ điền sản của tôi sẽ mang đi thế chếp, tới lúc đó tài chính sẽ thư thái hơn một chút.

-Cái này cũng không cần, tài chính tôi sẽ có biện pháp. Có một việc tôi muốn nói rõ một chút, hợp tác không thành vấn đề, nhưng mà tôi không nhất định ở lại trong công ty, hơn nữa cũng sẽ không quản lý.

Lý Dương lắc đầu, loại phù dung này giải đi ra hắn sẽ có tầm hơn 6000 vạn rồi. Thiếu thì đi ra ngoài mua hai khối đổ thạch về giải ra là được, tới lúc đó toàn bộ bán cho Trương Ưng, coi như cấp cho Trương Ưng một chút bồi thường đi.

-Việc này, tạm thời không thành vấn đề, thế nhưng nếu Lý lão đệ tự mình cần giám định cái gì đó, tỷ như cổ ngọc … cậu nhất định phải có mặt đó nha.

Trịnh Khải Đạt cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, trên phương diện kinh doanh hắn không cần Lý Dương hỗ trợ. Chỉ có những nghiệp vụ chuyên môn thế này, không có Lý Dương không được. Lý Dương ở trong công ty cũng không phải là không trọng yếu đi.

-Điểm ấy không thành vấn đề.

Lý Dương cười cười, giám định cái đồ gì, chỉ cần niên đại không quá lớn, đừng nghĩ lừa được hắn, điểm này Lý Dương có chút tự tin.

-Tốt lắm, ngày hôm nay chúng ta cứ như vậy, hôm nào nói chuyện kỹ một chút. Lý Dương cậu nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi về đây.

Tư Mã Lâm đứng lên, Lý Dương có thể đồng ý hùn vốn mở công ty đấu giá với hắn, hắn rất thỏa mãn rồi, cùng với Lý Dương hợp tác so với người khác cũng mạnh hơn rất nhiều. Đối với Lý Dương Tư Mã Lâm rất là yên tâm.

Hai người vừa rời đi, cửa đột nhiên mở ra, Lưu Cương từ bên ngoài đi vào, lăng lăng liếc mắt nhìn hai người.

Lúc bắt chuyện với Lưu Cương, Trịnh Khải Đạt có chút hưng phấn đi ra cửa. Hắn không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi tới như vậy, Lý Dương đáp ứng sảng khoái nhanh như vậy. Nếu là như vậy thì công ty đấu giá sớm có thể hoàn thành ồi, hơn nữa giai đoạn chuẩn bị chỉ cần ba tháng là có thể mở công ty được rồi.

Đáp ứng Trịnh Khải Đạt, kỳ thực trong lòng Lý Dương cũng yên ổn đi rất nhiều.

Lúc có tiền Lý Dương cũng muốn tham gia việc buôn bán, chỉ là không tìm được mối làm ăn nào thích hợp. Trịnh Khải Đạt muốn Lý Dương hợp tác mở công ty bán đấu giá, kỳ thực Lý Dương tâm cũng rất động đậy rồi, nếu không hắn cũng không đáp ứng nhanh tới như vậy. Làm công việc buôn bán gì khác còn không thích hợp với Lý Dương bằng công việc bán đấu giá này, chí ít trên phương diện giám định, Lý Dương không sợ bất luận người nào.

Sáng hôm sau, Lý Dương liền đi ra ngoài, đầu tư công ty bán đấu giá, thoáng cái làm cho tài chính của hắn cạn sạch. Hắn phải chuẩn bị một chút đổ thạch kiếm tiền tiêu vặt.

Trịnh Khải Đạt cùng Tư Mã Lâm cũng dậy sớm, sau khi nói chuyện với Trương Vĩ xong, Trịnh Khải Đạt đơn độc rời khỏi Nam Dương. Lý Dương biết, Trịnh Khải Đạt đã không còn để tâm ở đám đổ thạch này nữa rồi, hắn phải về để chuẩn bị mở một công ty mới.

Trương Vĩ, Vương Hạo Dân còn có đám người Cố lão lúc này ghé tới bên người Lý Dương. Cố lão hiện giờ hối hận vô cùng rồi, ngày hôm qua không đi theo, kết quả bỏ lỡ mất cực phẩm lam tinh linh. Hiện này muốn nhìn cũng không nhìn được rồi, bị Lý Dương đưa vào ngân hàng đồng thời cho vận chuyển về Minh Dương mất rồi

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ