Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 142: Về nhà gặp tập kích ( 3)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Tiếng súng vừa vang lên, bất kể người ta có hiểu chuyện gì xảy ra hay không cũng sợ hãi vội vàng núp vào đâu đó, nhưng có một cô gái ở không xa chỗ đó lại chạy như bay đến, khi tiếng súng vang đến tiếng thứ ba, cô đã nhìn thấy Lý Dương bị ép lên xe.

Không chút do dự, cô gái móc từ trong túi xách ra một khẩu súng lục, vừa chạy vừa gạt nẫy bảo hiểm ra.

Khi cô gái chạy đến khoảng cách gần nhất, chính là trong mấy giây mà mấy người đưa Lý Dương vào xe chuẩn bị rời đi. Lưu Cương vừa lái chiếc Volvo của Lý Dương đuổi theo, bất luận như thế nào hắn cũng không thể để cho những người này đưa Lý Dương đi .

- Pang, pang, pang.

Liên tục ba phát súng, màu khói trắng lập tức bao phủ chiếc xe trước mặt cùng những âm thanh chói tai. Thì ra ba phát súng của cô gái này đã làm nổ một trong những bánh xe, chiếc xe này muốn chạy nữa là điều không thể.

Lưu Cương đã lái chiếc Volvo đến, ngay lập tức bị bất ngờ, sau một giây lập tức xoay người chạy thẳng về phía đám khói trắng kia, hắn quan sát thấy, nếu đám người trong xe muốn chạy thì hắn cũng không cần phải lên xe đuổi theo.

Khi chạy tới Lưu Cương còn kinh ngạc nhìn cô gái kia, đã có súng mà hơn nữa còn bắn chuẩn như vậy, cô gái này rốt cuộc là người thế nào ?

Cô gái vừa bắn ba phát đạn còn đang thở không ra hơi, đang nhìn chiếc xe cách đó không xa bèn quay người chạy qua đường, cô gái lập tức cũng chạy đuổi theo.

Cô gái này chính là Chu Hà – người mà ngày hôm qua Lý Dương đã không nhận ra.

Lưu Cương đang chạy đến, Chu Hà cũng chạy tới, hai người mặc dù không biết nhau, nhưng lúc này đều có mục đích giống nhau, cũng là vì chiếc xe kia.

Sau khi chiếc xe bị nổ lốp, nó đã chạy không nổi nữa rồi. Kẻ lái chiếc xe kia cũng hung hãn cùng mấy người trong xe lôi Lý Dương trốn vào trong một tiểu siêu thị ven đường, cũng may người trong siêu thị vừa rồi đã chạy hết, không còn ai để chúng bắt.

- Anh, làm sao bây giờ ?

Một người trong đám người đó hốt hoảng nói với người vừa lái xe kia nói, người lái xe lập tức hung hăng trợn mắt lườm hắn:

- Lo cái gì, không chết được đâu, chúng ta vẫn có người trong tay.

- Là anh à, Hầu Tử.

Lý Dương đột nhiên kêu lên, hắn đã nhận ra được người lái xe này, nốt ruồi đen trên cổ hắn rất rõ.

- Mày còn nhớ rõ tao à? Thằng nhóc, thật tốt, thật không ngờ mấy anh em chúng tao lại tóm được mày.

Hầu Tử quay đầu lại cười lạnh lùng, đột nhiên đặt khẩu súng lục lên đầu Lý Dương, miệng dần ghé sát bên tai Lý Dương:

- Thằng nhóc, cùng một duộc với nhau, hãy lấy mạng để đổi lấy kim cương với anh em ta, mày có cả mà.

- Không, không phải tôi.

Lý Dương nhất thời kêu to, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra thật, đáng chết tên Hầu Tử này đã tìm ra hắn thật, hơn nữa còn tưởng rằng hắn một mình nuốt mấy viên kim cương kia.

- Không đúng, làm sao anh biết ?

Sắc mặt Lý Dương đột nhiên thay đổi, chuyện kim cương biến mất chỉ có cảnh sát biết, lúc ấy Hầu Tử cũng đã chạy, không thể nào biết chuyện này.

- Làm sao tao biết, chắc chắn là có cách, cái trường học này chính là mày dùng tiền bán kim cương kia để xây đúng không?

Hầu Tử tiếp tục lạnh lùng nói bên tai Lý Dương. Lý Dương đột nhiên run lên, thậm chí ngay cả chuyện trong nhà xây trường học hắn cũng biết.

Tự nhiên Lý Dương thấy sợ, cũng may lần này chúng không nhằm vào người nhà của mình mà gây ra chuyện gì. Tên Hầu Tử này cái gì cũng dám làm, nếu thật hạ thủ với người nhà mình, hậu quả thật không tưởng tượng nổi .

- Anh cả, bọn họ đuổi theo.

Lại một người gấp gáp nói với Hầu Tử. Trong mắt Hầu Tử lóe lên tia bạo ngược, sai một tên đàn em cầm đao chĩa vào Lý Dương, còn mình mang theo súng lục đứng ở trước cửa quầy.

Đây là một mô hình siêu thị nhỏ, quầy thu tiền ở cửa, như vậy vị trí có thể che chở cho Hầu Tử vô cùng thuận lợi.

Bên ngoài, Lý Dương và Chu Hà đã tìm được chỗ nấp, quan sát siêu thị này. Lưu Cương không có súng, người ở bên trong lại có súng, lúc này hắn cũng không dám tấn công, huống chi Lý Dương vẫn còn ở trong tay bọn họ.

Chu Hà thì ngược lại có súng, nhưng băn khoăn bên trong có con tin, cũng không dám quyết định bừa bãi.

Lưu Cương ngẩng đầu nhìn khẩu súng lục trên tay Chu Hà, nhíu mày, Lưu Cương nhận ra đây là một tay súng cừ, nhìn tư thế cầm súng của Chu Hà chắc phải là một cảnh sát, nhưng Lưu Cương không biết tại sao ở đây lại xuất hiện một cảnh sát trùng hợp như thế, còn là một cảnh sát có súng.

- Người bên ngoài nghe đây, không muốn làm cho người này chết trong tay ta, mau tìm cho ta một chiếc xe, nếu không ta lập tức giết hắn.

Hầu Tử núp ở phía sau quầy thu tiền, lớn tiếng hô, trong lòng Lý Dương có cảm giác sợ, đồng thời hắn lại cười khổ, mấy viên kim cương bị mất thật làm khổ hắn. Tên Hầu Tử này không biết lấy tin tức ở đâu ra, cũng cho rằng một mình hắn nuốt hết mấy viên kim cương kia, hơn nữa còn hiểu lầm trường học này chính là tiền bán kim cương mà ra.

đừng nói hắn không có, cho dù có cũng không có cái gan đó, nhưng kim cương biến mất quả thật có liên quan đến hắn, ai có thể tin nó bị lòng bàn tay của hắn nuốt đây.

Nghĩ đến lòng bàn tay, Lý Dương đột nhiên cảm giác lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, kinh ngạc nhìn hai tay, mặt ngoài cũng không có bất kỳ biến hóa gì.

Cử động bàn tay, Lý Dương phát hiện các ngón tay dường như dài ra rất nhiều, bây giờ ở năm đầu ngón tay, các sợi màu đen cũng thay đổi trở nên nhỏ hơn, chỉ bằng hạt gạo nhỏ.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, những sợi màu đen này không ngừng biến hóa, trước kia sự biến hóa còn có chỗ tốt, nhưng bây giờ sự biến hóa lại hoàn toàn vô dụng.

- Ta cho các ngươi ba phút, lập tức lái một chiếc xe tới đây cho ta, nếu không ta đây không chạy thoát sẽ giết con tin trước, không tin các ngươi cứ thử.

Hầu Tử lại lớn giọng kêu một câu, còn nhìn đồng hồ treo trên tường siêu thị. Lưu Cương và Chu Hà nhìn nhau, trong lòng lạnh băng, nghe giọng nói người này cũng biết là người hung ác, hắn nói như vậy thật là dám làm vậy.

- Cô hãy trông chừng hắn, tôi đi lái xe.

Lưu Cương đột nhiên nhẹ giọng nói một câu với Chu Hà, hắn cũng không nhận ra Chu Hà, nhưng lúc này cũng chỉ có lựa chọn là tin tưởng cô ta, nếu không tên liều mạng này dám giết Lý Dương thật, hắn cũng tiêu rồi.

Lưu Cương đi lái luôn chiếc Volvo của Lý Dương, trước khi lái xe đi Lưu Cương đột nhiên dùng đao cậy đám dây nguồn bên trong ra, giật đứt một sợi rồi mới lái đi.

Không tới ba phút sau, Lưu Cương đã lái xe của Lý Dương đến trước cửa siêu thị, nhưng hắn dừng cách cửa siêu thị một khoảng khá xa.

Hầu Tử cười lạnh một tiếng, hắn biết mình uy hiếp thành công. Bọn họ thật đúng là đã đưa xe tới trong chưa đầy ba phút. Hầu Tử thật sự dám giết Lý Dương, chờ cảnh sát đến, hắn không dám chắc lần này sẽ may mắn trốn thoát được như lần trước.

Đặc biệt là bên ngoài còn có cao thủ, Hầu Tử cũng không biết, cái tên Lý Dương này sao có thể có cao thủ bên cạnh như vậy, nhìn thân hình người vệ sỹ kia, chắc chắn có thể so với bộ đội đặc chủng.

- Mày qua đây.

Trước tiên Hầu Tử lui một bước, dùng súng chĩa vào đầu Lý Dương, rồi từ từ dẫn mấy tên đàn em và Lý Dương đi ra ngoài, cảm giác bị súng chĩa vào đầu thật không thoải mái chút nào. Toàn thân Lý Dương đều cảm giác lành lạnh, da đầu không ngừng truyền đến từng luồng cảm giác tê dại.

Từ từ đi về phía trước, Hầu Tử đưa Lý Dương ra khỏi siêu thị, Lưu Cương đang đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Chu Hà nấp sau một chiếc xe khác, dùng xe làm chỗ ẩn nấp của mình, trên tay nắm thật chặt khẩu súng .

- Hầu Tử, ngươi chạy không thoát đâu, nếu thông minh hãy nhanh chóng thả con tin, giơ tay đầu hàng, nhận được khoan hồng.

Chu Hà đột nhiên hét to, Hầu Tử liền nổ súng về phía Chu Hà lên tiếng, một âm thanh khổng lồ khiến thân thể Lý Dương chợt run lên.

Toàn thân Lưu Cương cũng rung lên, nhưng không manh động. Tên Hầu Tử này cũng rất nhanh tay, vừa bắn xong một phát liền đặt trở lại trên dầu Lý Dương, khiến cho Lưu Cương căn bản không có cơ hội thích hợp để phản ứng lại, hơn nữa Lưu Cương cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Một phát súng này, cũng hoàn toàn biểu lộ thái độ của Hầu Tử, đầu hàng căn bản là không thể.

Hầu Tử đẩy Lý Dương, sau khi mở cửa xe, hắn lên xe trước, sau đó kéo Lý Dương lên trên xe, các động tác hết sức lão luyện, không có chút cơ hội nào cho Lưu Cương và Chu Hà.

Mấy thủ hạ của hắn cũng bắt đầu lên xe, một người ngồi vào chỗ tài xế, đặt bàn tay run rẩy lên chuẩn bị lái xe.

Lòng bàn tay Lý Dương lại lần nữa cảm giác ngứa ngáy, hoảng sợ và kinh hãi khiến trong lòng Lý Dương trào dâng một loại tuyệt vọng, Lý Dương hiểu rất rõ, nếu để cho Hầu Tử đưa mình đi, kết quả với mình nhất định sẽ rất thảm.

- Đồ bỏ đi, xuống ghế phía sau, tao lái xe.

Hầu Tử đột nhiên nặng nề đập cho tên đang ngồi chỗ tài xế một cái, trạng thái tâm lý của tên này không tốt căn bản lái xe sẽ rất nguy hiểm, để cho hắn lái xe sợ rằng chạy cũng không thoát.

- Vâng, vâng, thưa anh.

Tên đàn em vội vàng gật đầu, sau đó từ ghế lái trèo luôn về phía sau, lúc này hắn cũng không dám lên xe từ bên ngoài, ai dám chắc xuống xe còn có thể đi lên được, bên ngoài lại có một người rất lợi hại, mới vừa rồi một đồng bọn của bọn họ đã bị người đó giết chết .

Trong lòng Lý Dương đột nhiên thấy căng thẳng, tài nghệ lái xe của Hầu Tử hắn biết, có thể chạy mất trong khi có nhiều cảnh sát đuổi theo như vậy, nhất định là không tồi, thật sự phải cho hắn lái xe, khả năng bọn chúng chạy thoát có thể tính là rất lớn.

Lòng bàn tay Lý Dương vẫn còn ở ngứa ngáy, lập thể đồ đột ngột xuất hiện, đây là sự bộc lộ ngoài ý muốn, bên trong tay hắn các sợi màu đen đang phát ra một chút ánh sáng. Đây là tình huống cho tới tận bây giờ Lý Dương chưa từng thấy.

Trong khi những sợi màu đen này lóe lên ánh sáng màu đen, Lý Dương đột nhiên cảm giác giữa hai tay có sức mạnh rất lớn, có cảm giác đập nát đá núi cũng không có bất kỳ khó khăn gì.

Hầu Tử đã chen từ ghế ngồi bên kia sang phía ghế của lái xe, trong lòng Lý Dương đột nhiên trầm xuống, hắn biết, cơ hội này nếu không nắm được, sau đây lại muốn chạy cũng chạy không thoát nữa.

Cắn răng thật mạnh, Lý Dương nhắm hai mắt lại, hai tay nắm quyền, dùng hết sức đánh bên hông Hầu Tử, eo ếch là một trong những chỗ mềm nhất trên cơ thể người. Hình ảnh lập thể Lý Dương nhìn thấy chính xác là nên đánh vào chỗ kia. Hầu Tử đột nhiên phát ra một tiếng hét thê thảm, sau đó bắn cả người ra ngoài.

Không sai, chính là bay ra ngoài, từ chỗ ngồi bên cạnh Lý Dương bay người ra ngoài, cửa xe cũng bị Hầu Tử đụng vỡ, Lý Dương ngơ ngác nhìn hai nắm đấm của mình, vội vàng quay sang đánh vào mặt một người bên cạnh.

- Rắc rắc.

Mấy người còn lại bên trong xe còn chưa phản ứng kịp trước chuyện vừa xảy ra, lại nghe một tiếng chát chúa, người bên cạnh Lý Dương đã ngã nhào về phía một tên đồng bọn khác của hắn, một dòng máu phụt ra rơi trên xe của Lý Dương.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ