Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 144: Tin tức của Vương Giai Giai




Tại cục công an huyện Lật Thành, sau khi tra hỏi qua mấy tên côn đồ, Chu Hà nhốt mình trong phòng làm việc, cúi đầu không ngừng tự vấn.

Lần này cô đến Lật Thành trên thực tế là tự mình tới, lấy được tin tức Hầu Tử ở Lật Thành, nàng tới sớm một ngày so với ban hình sự Thanh Đảo. Mặc dù đã đi lại với công an địa phương, nhưng nghiêm chỉnh mà nói cũng là tự mình phá án, không tuân thủ kỷ luật .

Chu Hà đến sớm như vậy, chủ yếu là vì vẫn đang hoài nghi Lý Dương có liên quan đến việc mất châu báu lần trước, cho dù lần này không bắt được Hầu Tử, Chu Hà cũng đang muốn hỏi nguồn gốc tiền bạc làm trường học của nhà họ Lý. Cô cũng rất hoài nghi lai lịch số tiền kia, người của nhà họ Lý cũng không tiết lộ ra ngoài chuyện bọn họ bán Phỉ Thúy.

Nhưng sự xuất hiện của Lưu Cương làm rối loạn tất cả kế hoạch của cô, bất kể trước đây Lý Dương đã làm gì chuyện, bên cạnh hắn có một cảnh vệ trung ương cũng đủ để Chu Hà không dám có bất kỳ manh động nào.

Đồng thời cô cũng rất nghi ngờ, cha mẹ Lý Dương cũng là dân thường, quan hệ trong nhà đã bị Chu Hà tra rõ ràng. Bản thân Lý Dương chẳng qua là trợ lý quèn, làm sao có thể thuê cảnh vệ tầm cỡ trung ương đích thân bảo vệ ?

Chu Hà rất hoài nghi thân phận Lý Dương, nhưng nghĩ tới thân thủ lợi hại của Lưu Cương lại thấy hơi ái ngại, thân thủ như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường có thể thuê.

Do dự thật lâu, Chu Hà mới móc ra điện thoại di động của mình ra, ấn số.

- Ba, là con, con có chuyện nhất định phải nói với cha …

Chầm chậm, Chu Hà đem tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay nói cho cha của mình, cha của Chu Hà là một cán bộ cấp phó sở công an, cũng là người trong ngành công an, chuyện như vậy nói với ông là tốt nhất.

Nói chuyện điện thoại xong, Chu Hà nhẹ nhàng thở dài, thân phận Lưu Cương cô không dám để cho người bên này đi kiểm tra, cũng không dám để lành đạo bên Thanh Đảo đi xác thực, chỉ có thể tìm cha của mình, Chu Hà mơ hồ cảm giác, lần này phiền toái của cô không nhỏ .

Nhà họ Lý bây giờ luôn khóa chặt cửa, nói gì thì mẹ Lý Dương cũng không dám để cho Lý Dương và Lật Thành ra khỏi cửa .

Thời gian chầm chậm trôi qua, thấm thoát đã ba ngày từ khi xảy ra chuyên án, vì chuyện này trường học của nhà họ Lý phải tạm thời đình công. Huyện Lật Thành cũng từ vụ án này gây ra rất nhiều lời đồn đại .

Lời đồn đại rất nhiều, không ngoài việc người ta ghen tỵ với việc nhà họ Lý phát tài, rồi lại bị bọn côn đồ muốn bắt cóc người tống tiền. Mặc dù không có chứng cớ xác thật , nhưng rất nhiều người cho rằng chuyện của người nhà họ Lý là thật .

Bọn cướp hai chết một bị thương, tất cả số còn lại đều bị bắt là kết quả khiến rất nhiều người khiếp sợ. Một vài người ở hiện trường nhìn thấy càng làm cho câu truyện thêm ly kỳ. Không biết hộ vệ nhà họ Lý lợi hại đến mức nào, một lúc giết chết hai người.

Những lời đồn đại này nhà Lý Dương cũng không biết. Những ngày qua người của Lý gia cơ hồ cũng không ra khỏi cửa. Xảy ra chuyện như vậy, đối với bọn họ mà nói cần một khoảng thời gian để hồi phục .

Thật ra thì người hồi phục đầu tiên là Lý Dương, sau khi trải qua chuyện tàn khốc này, bây giờ sức chịu đựng trong lòng Lý Dương được tăng cường, qua ngày hôm đó Lý Dương đã tương đối bình tĩnh lại.

Mặt khác, cục công an cũng phái người đặc biệt đến nhà Lý Dương bàn về vụ án, tội phạm đã khai nhận toàn bộ vụ việc là muốn bắt cóc Lý Dương tống tiền, nếu như nhà Lý Dương không có ý kiến thì có thể kết án.

Có thể kết án nhanh như vậy, Lý Dương cũng rất kinh ngạc, nhưng có thể nhanh chóng kết án cũng là nguyện vọng của Lý Dương, bốn khối châu báu bị mất cũng không có người nào đến truy xét nữa, coi như là mất mát một chút với Lý Dương.

Ở Minh Dương, mấy người Tư Mã Lâm, Trương Ưng cũng biết chuyện xảy ra với Lý Dương ở Lật Thành. Trịnh Khải Đạt gọi mấy cuộc điện thoại đến Trịnh Châu. Tư Mã Lâm còn tự mình đến Lật Thành thăm Lý Dương, hơn nữa thông qua quan hệ của mình, tạo áp lực cho cục công an huyện Lật Thành.

Ngoài áp lực bên ngoài của Tư Mã Lâm, quan hệ của Ngô Hiểu Lỵ cũng làm cho cục công an huyện Lật Thành khổ không thể tả. Cha của Ngô Hiểu Lỵ là lãnh đạo cục công an thành phố. Dưới ám thị của Lưu Tuyết Tùng, cha của Ngô Hiểu Lỵ đặc biệt quan tâm vụ án này. Áp lực đến từ khắp mọi mặt khiến cho cục công an huyện Lật Thành nhanh chóng kết án, nếu không bọn họ cũng không sống nổi .

Cũng may Lý Dương đồng ý kết án, cục công an huyện Lật Thành trên dưới cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng cho rằng thật may mắn những tên cướp này chưa bắt được Lý Dương đi, nếu không lần này bọn họ cũng muốn ăn cũng không được.

Nhưng cũng vì chuyện lần này, một số người trong huyện hiểu được thế lực của nhà họ Lý, việc xây dựng trường học sau này của nhà họ Lý sẽ càng ngày càng thuận lợi, vậy cũng coi như là trong họa có phúc.

Qua mấy ngày, người trong nhà hoàn toàn hồi phục, công trường lại bắt đầu làm việc lại, Lý Dương mới trở về Minh Dương. Nhưng trong lòng Lý Dương cũng định về sau thuê lâu dài mấy hộ vệ ở nhà, hắn cũng không muốn lại xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nằm trên giường trong biệt thự ở Minh Dương, Lý Dương không nhịn được liền xòe hai tay ra nhìn một chút, bây giờ bên trong mỗi đầu ngón tay vẫn còn những sợi màu đen kia, có điều năng lực có thể đánh bay Hầu Tử, có thể đấm vỡ lỗ mũi người khác thì không còn nữa.

Ngày hôm đó Lý Dương đột nhiên bộc phát sức mạnh cường đại Lưu Cương cũng biết, có điều Lưu Cương cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể dùng tiềm năng của con người bộc phát trong thời khắc nguy hiểm để giải thích. Ví dụ như vậy rất nhiều, ví như mấy năm trước một người mẹ bộc phát tốc độ rất nhanh để chạy xuống đón đứa con từ trên ban công rớt xuống, hay một người mẹ đột nhiên có thể nâng một khối đá đến mấy trăm cân.

Nhưng bản thân Lý Dương hiểu, ngày hôm đó đột nhiên có sức mạnh cường đại tuyệt đối không phải là năng lực tiềm ẩn gì đó, mà là có quan hệ năn với năng lực đặc biệt của hắn. Ngay cả những sợi đen bên trong mỗi đầu ngón tay cũng có liên quan , rốt cuộc bởi vì sao, bây giờ Lý Dương cũng không rõ lắm.

Chuyện nghĩ mãi mà không rõ lắm Lý Dương sẽ không suy nghĩ nữa, trải qua chuyện như vậy, thời gian đã đến đầu tháng tư, khoảng thời gian An Văn Quân hẹn còn có hơn hai tháng. Trong hơn hai tháng này còn phải chuẩn bị mở công ty bán đấu giá, có thể nói thời gian của Lý Dương đã chặt kín.

Ở Minh Dương nghỉ ngơi hai ngày, Lý Dương liền đi Trịnh Châu cùng Lưu Cương, kể từ lúc thấy võ nghệ của Lưu Cương, Lý Dương liền hiểu, thân phận Lưu Cương không chỉ đơn giản là người thân của Hà lão. Nhưng Lý Dương có thể cảm nhận được Lưu Cương thật lòng tốt với hắn, nên cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó.

Lưu Cương lái xe, Lý Dương ngồi ở ghế bên cạnh, Lý Dương đang cầm trên tay tập tài liệu rất dày, cũng là tài liệu của công ty mới.

Công ty mới nằm ở khu Kim Thủy, Thành phố Trịnh Châu, mua cả tầng thứ ba và tầng thứ tư của một tòa nhà mười sáu tầng, tầng thứ ba là địa điểm làm việc, tầng thứ tư là gian triển lãm, trước mắt ở đây đang được trùng tu .

Trên thực tế bây giờ cũng không có công việc gì cho Lý Dương. Ý của Trịnh Khải Đạt là trong khoảng thời gian này Lý Dương cố gắng tuyển một số nhân tài chuyên nghiệp vào công ty. Ngoài vụ hợp tác bán đấu giá với An Thị, năm nay công ty bán đấu giá Lợi Đạt còn chuẩn bị làm một lần đấu giá khác, thời gian rất gấp, nhân tài chuyên nghiệp nhất định phải mau chóng tìm được, không thể đợi đến khi công ty khai trương mới tiến hành tuyển mộ .

- Lưu Cương, chúng ta đến Cổ Thành trước đi.

Xe đang rẽ từ cao tố xuống, Lý Dương nhiên nói với Lưu Cương, hắn đột nhiên nhớ một người được coi là nhân tài, nếu không đi liên hệ thì thật đáng tiếc .

Người Lý Dương đang nghĩ tới là Lý Xán, sau khi tiểu tử này trở lại Trịnh Châu đã nói chuyện điện thoại với hắn mấy lần. Chú hắn cũng từng cược thắng một lần, muốn cảm tạ Lý Dương nhưng bị Lý Dương từ chối, bây giờ đi tìm hắn rất đúng lúc.

Nghĩ tới đây, Lý Dương lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Lý Xán, hắn chưa nói với Lý Xán chuyện mình mở công ty bán đấu giá. Lần này đoán chừng có thể khiến cho hắn thất kinh.

Không đầy mấy giây sau, liền có tin nhắn trả lời, Lý Dương cũng hơi bất ngờ, tên tiểu tử này gửi tin nhắn lại thật là rất nhanh .

- Cậu ở đâu ?

Tin nhắn chỉ có đơn giản có ba chữ, chân mày Lý Dương hơi nhíu lại, lùi lên trên xem tên người gửi. Hắn lập tức thất thần. Vừa rồi chỉ mải xem tin nhắn hắn căn bản không để ý tên người gửi là ai. Phía trên tin nhắn hiện lên tên của một người có ba chữ: Vương Giai Giai.

Người đã biến mất hơn hai tháng, người đã khiến cho hắn rất nhớ nhung rốt cục đã có tin tức, trên mặt Lý Dương lộ ra sự sung sướng điên cuồng, vội vàng gửi tin nhắn lại cho Vương Giai Giai, thiếu chút nữa hắn không cầm nổi điện thoại di động.

- Anh ở trịnh châu, còn em?

Lý Dương liền gửi tin nhắn đi, đã hai tháng không liên lạc được với Vương Giai Giai. Lý Dương còn tưởng rằng mình sẽ từ từ quên lãng , nhưng vừa nhìn thấy cái tên này những kỷ niệm liền tràn về.

- Ôi, em ở Minh Dương, muốn tạo bất ngờ cho anh đây.

Không tới một phút , tin nhắn trở lại, khóe miệng Lý Dương nở ra một nụ cười, mơ hồ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Giai.

- Không sao, tối hôm nay anh về Minh Dương.

Suy nghĩ một chút, Lý Dương lại gửi tin nhắn đi.

- Đừng, ngày mai em đi Trịnh Châu , anh ở Trịng Châu đợi em là được, em muốn gặp anh.

Vương Giai Giai gửi lại tin nhắn rất nhanh, thấy tin nhắn này Lý Dương không nhịn được, cười ngây ngô.

- Cười gì vậy, anh Lý?

Lưu Cương quay sang hỏi một câu .

- Cô gái mà lần trước tôi nói với cậu, chúng ta sắp được nhìn thấy cô ấy.

Lý Dương cười, người mà hắn nhung nhớ bao lâu nay sắp xuất hiện trước mặt hắn, mới nghĩ một chút đã thấy kích động .

- Thật không, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người nào có sức hút lớn như vậy .

Vẻ mặt Lưu Cương cũng không có bất kỳ thay đổi nào, nói một câu nhạt nhẽo. Nhưng lúc này LD cũng không chú ý mặt Lưu Cương có thay đổi hay không, trong lòng hắn tất cả đều là Vương Giai Giai .

Đối với Vương Giai Giai, trước kia mặc dù Lý Dương vẫn có liên lạc, nhưng trong lòng lại có một laọi cảm giác tự ti, hôm nay thì khác. Nói thế nào thì Lý Dương cũng là một thanh niên có tài, đẹp trai, tiền có trăm triệu, cũng không thua ai.

Liếc nhìn điện thoại di động, Lý Dương phát hiện còn có một tin nhắn chưa đọc, là Lý Xán gởi tới .

Lý dương lại lần nữa cười ngây ngô, mới vừa rồi chỉ lo liên lạc với Vương Giai Giai, quên mất mình vẫn đang liên lạc với Lý Xán, thấy tình quên bạn thì quả không nên. Trong lòng Lý Dương thấy hơi khinh bản thân, sau đó lại bị mong muốn gặp được Vương Giai Giai làm cho hưng phấn mà quên hết.

- Tôi ở thị trường nhân tài đây, ông anh đang ở đâu ?

Tin nhắn của Lý Xán cũng rất đơn giản, Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên suy nghĩ, tiểu tử này không trông quán chạy tới thị trường nhân tài làm gì.

Vừa nhắn đi không ít tin nhắn cùng Vương Giai Giai, bây giờ Lý Dương không có tâm trạng tiếp tục chơi trò nhắn tin, định điện thoại trực tiếp cho Lý Xán, chỗ này cách Cổ Thành không xa.

Đầu bên kia nhận điện thoại rất nhanh, nhưng nghe vô cùng ầm ĩ, Lý Dương phải căng tai mới nghe ra: Lý Xán đến thị trường nhân tài nộp đơn tuyển dụng.