Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 508: Phỉ Thúy song long (3)




Bọn họ chủ yếu là tiêu thụ biệt thự, nhưng căn biệt thự xa hoa trị giá hơn trăm triệu như thế cũng không nhiều, loại nhà thế này chỉ cần nhân viên có thể bán được thì hoa hồng cũng đủ để mua một căn phòng nhỏ rồi.

Lúc này, người phục vụ cho Lý Dương trước đó càng thêm hối hận.

Mắt cô có chút đỏ lên, cô cúi đầu xuống, khi nghĩ tới món tiền này cứ vậy mà vuột khỏi tay cô, lòng cô như bị dao cắt vậy, lúc này cô vô cùng oán hận vị Triệu công tử kia.

Nếu không phải Triệu công tử khiêu khích, ông chủ lớn cũng sẽ không ra mặt, cô vẫn có thể làm phục vụ cho người trẻ tuổi kia, sau đó cô sẽ được một số hoa hồng rất lớn.

Nhưng mà hết thảy đã tan thành bọt biển.

Nước mắt cô yên lặng chảy xuống, khi oán hận và hối hận cô đã quên một việc là lúc đầu thái độ của cô cũng không tốt như vậy, từ đầu cô đã xem người ta là người không mua nổi nhà, nếu như cô có thái độ thành khẩn và kiên trì thì kết quả cũng sẽ không như thế này.

... ... ...

Ký xong họp đồng, thanh toán chi phiếu, căn nhà này chính thức thuộc về Lý Dương.

Chuyện thủ tục không cần Lý Dương quan tâm, chuyện này Thường Thịnh sẽ an bài, sau khi mua xong nhà Vương Giai Giai có vẽ rất hưng phấn, cô bắt đầu suy nghĩ tới việc sửa chữa trang trí lại ngôi nhà.

Cô rất vừa lòng với ngôi biệt thự không có nghĩa là cô không muốn sửa chữa lại, Vương Giai Giai cũng có sở thích của riêng mình, không có khả năng giữ lại nguyên vẹn phong cách của căn nhà.

Đây chính là ngôi nhà tân hôn của bọn họ, cô không thể qua loa với nó được.

Mua nhà xong, tất cả mọi thứ bên trong đã thay đổi chủ sở hữu, khối Phỉ Thúy hình rồng làm Lý Dương chấn động rốt cuộc cũng thuộc về hắn. Nếu không phải là không muốn cho người khác nhận ra , hắn thật sự muốn trở lại lấy khối Phỉ Thúy này mang về biệt thự của Hà lão.

-Lý tiên sinh, chúng tôi đã thông báo cho bên kia, thủ tục đoán chừng phải một tuần mới xong xuôi, có điều hiện tại ngài đã có thể xữ lí căn nhà này.

Thường Thình cười nói, sau khi ký xong hợp đồng, hắn còn muốn giảm bớt cho Lý Dương phí quản lí, việc này không cần thiết nói thẳng ra, chỉ cần Lý Dương bàn giao thì sẽ biết việc này.

-Cám ơn Thường tổng, khi có thời gian chúng tôi nhất định sẽ tới làm khác, hôm nay sẽ không quấy rầy.

Lý Dương đứng dậy, mỉm cười vươn tay, tuy rằng có chút ngoài ý muốn khi mua nhà nhưng nói chung là có thể coi là thuận lợi.

-Lý tiên sinh, nếu không thì đi ăn với tôi một bửa trưa?

Thấy Lý Dương muốn đi, Thường Thịnh lại do dự, ăn cơm mới là cách tăng tình cảm tốt nhất.

-Ngài không thể vào, Thường Thịnh đang tiếp một vị khách quan trọng

-Cút ngay.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, nghe giọng nói dường như là Vương tổng, Vương tổng giống như đang cầu xin người nào đó, một giọng nói khác Lý Dương cảm thấy hơi quen thuộc, người này đang mắng Vương tổng.

"Bồng "

Cánh cửa mạnh mẽ bị người đá văng ra, ngoài cửa có 3, 4 người, ở giữa là một người trẻ tuổi đang nổi giận, Vương tổng thì đang đứng ở bên cạnh hắn.

Phía sau Vương tổng là mấy bảo an, mấy tên bảo an đều đang rất tức giận nhưng không dám nói gì.

-Họ Thường, đừng cho là mấy tháng không thấy tôi sẽ sợ anh, nói, là ai đánh...

Người kia vừa vào liền lớn tiếng kêu, khi kêu hắn liền sững sờ nhìn về phía Lý Dương và Lưu Cương đang ngồi trên ghế.

-Triệu Phi, anh khùng à, chỗ nào cũng dám xông loạn?

Sắc mặt Thường Thịnh rất khó coi, có điều trong lòng thì cười tươi như hoa, tên Triệu Bằng bị đánh chính là em của tên này.

Khó trách nghe giọng nói lại quen thuộc như thế, Lý Dương cũng không xa lạ gì tên Triệu Phi này, lần trước đi chỗ của Hà Kiệt Lý Dương đã gặp người này, hơn nữa lúc đó Lưu Cương còn “thân thiết” với hắn một hồi nữa.

Lưu Cương đứng dậy, không có ý tốt nhìn Triệu Phi, Triệu Phi run lên dứng ngây ở đó.

Triệu Phi hiện đã e ngại Lưu Cương tới tận xương tủy, chuyện lần trước hắn cả đời khó quên, lần này hắn làm sao cũng không ngờ người Thường Thịnh đang chiêu đãi chính là mấy tên sát tinh nhìn trúng hắn lần trước.

-Không, Lý, Lý tiên sinh, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, Thường, Thường tổng, cánh cửa này tôi sẽ bồi thường cho ngài, tôi, tôi đi trước.

Triệu Phi run run từ từ lui ra cửa, khi nói xong hắn còn cung kính khom người một cái, khi rời khỏi tầm mắt cả Lưu Cương hắn liền nhanh chân mang người của hắn chạy khỏi.

Triệu Phi tới mau, đi cũng mau, việc này làm cho bọn người Vương tổng trừng to mắt.

Thân phận của Triệu Phi bon họ biết rõ, hắn so với ông chủ còn lợi hại hơn vài phần, không ngờ người trẻ tuổi này lại có thể dọa hắn tới mức giống như là chuột thấy mèo vậy.

Vương tổng thở dài trong lòng, biểu hiện của Triệu Phi như vậy càng cho thấy thân phận của Lý Dương không bình thường, nhớ tới việc lúc đầu hắn còn quát mắng người thanh niên này, trái tim Vương tổng không nhịn được đập nhanh hơn.

Triệu Phi dẫn người của hắn chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài hắn hận không thể đánh mình hai cái, tại sao hắn lại không hỏi rõ mà lại chạy tới đây hỏi tội, cũng may lần này hắn thông minh nếu không lại phải chịu khổ sở rồi.

Lần giáo huấn trước hắn còn nhớ rất rõ, chuyện lần trước phải cha hắn tự mình ra mặt mới có thể giải quyết được chuyện này, chuyện đó đã làm cho hắn thành thật một thời gian dài, khi xuất viện hắn vẫn luôn ở nhà không dám ra ngoài.

Lúc này hắn nghe được tin em mình bị đánh ở chỗ Thường Thịnh nên mới chạy tới xem, chuyện lần trước cũng vì Thường Thịnh nên hắn mới bị hại, cho nên hắn rất hận Thường Thịnh, vừa nghe nói em mình bị đánh, hắn theo bản năng cho rằng Thường Thịnh cố ý nên mới chạy tới.

-Triệu Bằng chính là em của hắn?

Trong phòng khách quý, Lý Dương đột nhiên hỏi Thường Thịnh một câu, Triệu Phi chạy nhanh, nếu không Lý Dương cũng không ngại cho Lưu Cương thân thiết với Triệu Phi một lần nữa.

-Đúng vậy, hai an hem nhà này từ nhỏ không có mẹ, cha bọn họ lại làm quan nên mới có thể tạo thành tâm lý như vậy.

Thường Thịnh khẽ thở dài, nghe thì giống như nói giúp hai người như thực tế là nói móc họ.

Lý Dương gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

-Thường tổng, chuyện hôm nay phiền toái anh, sau này tôi sẽ xử lí, hiện tại không còn sớm nữa, chúng tôi về trước, khi nào có cơ hội sẽ gặp mặt.

Hắn cũng không để ý nhiều tới Triệu Phi, người này Hà Kiệt có thể giúp hắn xử lí, tính ra thì hai an hem nhà này xem như có duyên với hắn, cả hai đều bị hắn giáo huấn qua.

-Được rồi, hôm nào tôi mời ngài.

Thường Thịnh cười cười, Lý Dương cố ý đi, giữ lại cũng không tốt, hiện tại bọn họ vừa mới làm xong giao dịch, thủ tục vẫn còn chưa lo xong, sau này vẫn còn có cơ hội giao tiếp khác mà.

Lý Dương đi, Thượng Thịnh tự mình tiễn bọn họ ra tới cửa, khi thấy bọn họ lên xe hắn mới quay vào trong.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay hắn phải mau chóng báo lại cho người nhà, hắn tin là người nhà sẽ ủng hộ quyết định của hắn, quan hệ tốt với Lý Dương chẵng khác nào quan hệ tốt với Hà gia, chuyện này gia đình hắn chắc chắn sẽ ủng hộ.

-Lý ca, chúng ta hiện tại đi đâu?

Ngồi ở ghế phó lái, Lưu Cương quay đầu lại hỏi một câu, chuyện ngày hôm nay hắn cũng không thèm để ý chút nào.

-Đi biệt thự, trở về nhìn một chút.

Lý Dương không hề nghĩ ngợi liền lập tức trả lời, sự quan tâm của hắn với khối Phỉ Thúy hình rồng này đã tăng lên tới cực điểm, hiện tại mấy thứ này đều thuộc về hắn, hắn muốn nhanh chóng xem nó một chút.

-Tốt

Lưu Cương quay đầu lại, tài xế nhanh chóng chạy về hướng biệt thự, Vương Giai Giai thì có chút tò mò nhưng cũng không nói gì.

Chìa khóa nhà đã nằm trong tay Lý Dương, saukhi trở lại biệt thự Vương Giai Giai một lần nữa đánh giá kiến trúc ngôi biệt thự, ngày mốt cha mẹ Lý Dương sẽ đến Bắc Kinh, đến lúc đó dẫn hai ông bà đến xem ngôi biệt thự, hỏi ý kiến của ông bà rồi mới quyết định nên trang trí thế nào.

Lý Dương không cho Lưu Cương đi theo mà chính mình một mình trở lại phỏng sách lầu hai, ánh mắt thì gắt gao nhìn vào khối Phỉ Thúy hình rồng, thứ này có màu xanh, giá trị cũng không cao, chạm trổ cũng rát bình thường, không coi là tinh phẩm.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu nó là tinh phẩm thì chủ nhân ngôi nhà sao có thể để nó lại chứ.

Diểm đặc biệt của thứ này là hai còn rồng được khắc y như đúc, ngay cả màu sắc cũng hoàn toàn giống nhau, có thể làm thành như vậy thì không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhìn thứ này, tim Lý Dương có chút đập nhanh hơn.

Năng lực đặc thù từ từ xuất hiện, Lý Dương bao phủ cái bàn lại, Lý trong hình ảnh lập thể, hình một con rồng xuất hiện.

Một, đúng vậy, chỉ có một.

Đây là vật thể trạng tháng cố định đầu tiên mà Lý Dương trong hình ảnh lập thể nhìn không thấy, dùng mắt thường nhìn, một đôi Phỉ Thúy hình rồng tương ứng, rất là đẹp, mà trong hình ảnh lập thể, chỉ có con rồng bên trái là xuất hiện.

Tim Lý Dương lại đập nhanh hơn, không ai có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này.

Năng lực đặc thù vẫn là chỗ dựa lớn nhất của hắn, có năng lực đặc thù hắn làm mọi việc đều thuận lợi, những thứ nhìn không ra cũng chỉ là vật thể dạng khí mà thôi, hiện tại không ngờ hắn đã gặp được một vật thể mà hình ảnh lập thể không thể nhìn thấy.

Lý Dương vươn tay nắm lấy hai khối Phỉ Thúy khắc hình rồng, cảm giác lạnh lẽo truyền tới cho hắn biết thứ này là thật.

Dưới hình ảnh lập thể, hai tay hắn đang nắm cái gì đó, một tay nắm lấy khối Phỉ Thúy khắc hình rồng, tay còn lại cũng đang nắm cá gì đó, lòng bàn tay cũng có biểu hiện biến dạng, nhưng trong tay thì cái gì cũng không thấy.

-o0o-

Nguồn: