Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 740: không phải là không báo, mà là chưa tới lúc (1)




Nghe lời của Lý Dương, Lưu Cương âm thầm lắc đầu, người đàn ông gầy này muốn gây chuyện, giọng Lý Dương nói rất nhẹ, điều này chứng minh hắn rất tức giận .

Tính tình Lý Dương và Hà lão gia giống nhau, bình thường thoạt nhìn không sao, một khi tức giận hậu quả rất nghiêm trọng , Hồ gia ở Vân Nam chính là ví dụ tốt nhất.

Xưởng gia công nguyên liệu của Hồ gia vì nguyên liệu chưa đủ đã không cách nào tiếp tục làm việc, mà khi ông chủ Hồ bán ra lại không có người dám nhận mua, ai cũng sợ vì muamấy cái xưởng này mà đắc tội Lý Dương và Phỉ Thúy vương. Hai người rõ ràng cho thấy đang liên thủ phong giết ông chủ Hồ, hiện nay ông chủ Hồ đã gặp phải khốn cảnh phá sản.

Thật ra thì Lý Dương và Phỉ Thúy vương cũng không có ý định phong sát quá, chẳng qua là cho bọn họ muốn dạy dỗ, là những người khác tình nguyện làm nghiêm trọng lên, cẩn thận một chút cũng tốt, cũng không tiếp bước ông chủ Hồ.

- Các ngươi không thể đi ra ngoài!

Triệu đội trưởng trợn mắt, hai cảnh sát lập tức ngăn Vương Giai Giai và Lý Thành lại, tiếng nghị luận người chung quanh trở nên lớn hơn .

Đứa trẻ cũng bị thương thành như vậy , lúc này cũng đang mơ mơ màng màng, còn không cho đi bệnh viện, những cảnh sát này có còn nhân tính hay không.

Lý Dương ngẩng đầu nhìn vào mắt Lưu Cương, Lưu Cương lập tức gật đầu một cái, đi tới trước mặt Triệu đội trưởng.

Lưu Cương từ trong túi áo móc ra chứng chỉ gốc của mình, thản nhiên nói:

- Chúng ta đi đồn công an, để cho bọn họ đi bệnh viện!

Triệu đội trưởng nghi ngờ nhận lấy chứng kiện của Lưu Cương, mới vừa mở ra, mắt hắn vốn híp đột nhiên tròn xoe, giống như nhân vật trong phim hoạt hình vậy, con ngươi thiếu chút nữa lộn ra.

Đồn cảnh vệ trung ương, thấy mấy chữ này, những thứ khác không cần nhìn thân thể Triệu đội trưởng liền run run, hắn chỉ là đội trưởng đồn công an, cấp bậc rất thấp, nhưng cuộc sống ở hoàng thành , sức nặng mấy chữ này hắn cũng là vô cùng rõ ràng .

Ở nơi này dưới chân thiên tử, vĩnh viễn đừng tưởng rằng chứa quan mình lớn bao nhiêu , một khi không cẩn thận là có thể khiến ngươi hối hận cả đời, bây giờ vị Hoàng tổng kia rõ ràng ngộ nhận chuyện như vậy .

- Bọn họ có thể đi ra ngoài chứ?

Lý Dương nhẹ nhàng hỏi Triệu đội trưởng, Lưu Cương thu hồi chứng nhận, Triệu đội trưởng có vẻ tỉnh hẳn, vội vàng ra sức gật đầu .

- Có thể, có thể để cho đi, để cho bọn họ đi bệnh viện !

Biến hóa đột ngột này khiến cho người chung quanh đều không hiểu, nhưng chỉ cần người không ngu ngốc là có thể đoán được, lai lịch những người này cũng không thấp, nếu không sẽ không chỉ dùng một chứng nhận là có thể dọa đội trưởng này sợ như một kẻ ngốc thế.

Lúc này khuôn mặt Triệu đội trưởng kinh hãi, trán thậm chí đã toát ra mồ hôi, thật đúng là giống như kẻ ngốc.

- Tôi nghĩ chúng ta cần mấy người nhân chứng, để chứng minh chúng ta rốt cuộc có cướp bóc hay không!

Lưu Cương lại nói một câu, Triệu đội trưởng gật đầu như máy móc, lai lịch mấy vị này không thấp, có hộ vệ trung nam hải đi theo, không phải là con ông cháu cha kinh thành cũng không khác gì nhiều, người như vậy không thể đắc tội, bóp chết bản thân hắn đơn giản giống như bóp con kiến như vậy .

Hắn chỉ là đội trưởng tiểu đồn công an như vậy, phủi mông là sạch sẻ.

- Dẫn theo, dẫn theo hai nhân chứng, đưa, đưa bọn họ đi, đi nhanh lên!

Triệu đội trưởng lại lắp bắp ra lệnh, bộ mặt Hoàng tổng choáng váng , không dám tin, nhìn mấy cảnh sát đi tới dẫn bọn họ đi .

Khi cảnh sát muốn bắt Lý Dương bọn họ, nơi này còn có người cản trở, bắt mấy người này lập tức nhường vị trí, đủ để nhìn ra tâm lý ngừơi dân.

- Triệu đội trưởng, anh có nhầm hay không, tôi là Hoàng Hướng Văn, tôi là Hoàng Hướng Văn đây!

Hoàng tổng kêu to, Triệu đội trưởng không để ý đến hắn, còn len lén liếc nhìn Lý Dương bọn họ, thấy bọn họ cũng không nói gì, lúc này mới cẩn thận đi ra ngoài .

Triệu đội trưởng nói là mời Lý Dương bọn họ đi đến đồn công an để điều tra, hắn lần này thật đúng là mời, trên đường đi thái độ khách khí không thể tả, để cho mấy cảnh sát chung quanh cũng hai mặt nhìn nhau khó hiểu, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì .

Đến đồn công an , Lý Dương và Hoàng tổng bọn họ vào trong phòng, mấy cảnh sát vội vàng tới hỏi cung, Triệu đội trưởng là tự mình hầu hạ mấy người Lý Dương, bọn họ nói gì, liền viết luôn.

- Anh nói, đồ cổ của anh giá trị ba trăm tám mươi vạn, đúng không ?

Lấy lời khai một hồi, Lý Dương lại ngẩng đầu gọi Hoàng tổng kia hỏi một câu. Trên mặt Hoàng tổng máu vẫn còn, đọng lại thoạt nhìn dử tợn hơn.

- Đúng!

Hoàng tổng không biết vừa rồi rốt cuộc sinh ra chuyện gì, nhưng Triệu đội trưởng tỏ ra cung kính với mấy người trẻ tuổi này, còn có thái độ đối với hắn biến chuyển, khiến trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác bất an .

Bình thường truớc mặt hắn dĩ nhiên Triệu đội trưởng không phải là người như vậy , nhưng giờ trước mặt hắn Triệu đội trưởng tỏ ra như vậy, chỉ có thể nói lai lịch mấy người trước mắt này quả thật lớn hơn hắn.

Nhưng khi nói đến ba trăm tám mươi vạn, Hoàng tổng rõ ràng có chút phấn khích.

Cái đĩa Thanh Hoa đó, là hắn mất ba vạn đồng mua được, ban đầu vốn tưởng rằng mua hời, cao hứng mấy ngày , nhưng hôm trước tìm mấy vị chuyên gia giám định một chút, không ai coi trọng cái đĩa này, để cho hắn có chút hốt hoảng .

Sau lại có một vị bằng hữu giới thiệu trong giới đồ cổ, biết một vị chuyên gia, nghe vị chuyên gia kia giới thiệu hắn rất giỏi, còn chụp hình cùng rất nhiều chuyên gia nổi tiếng, có cả mấy vị chuyên gia thường xuất hịên trên ti vi.

Vị chuyên gia này vừa nhìn đĩa của hắn, đã nói đây mới thực là đồ sứ lò nung trong cung dời Minh, là bảo bối , hắn kiếm lớn rồi.

Đang vì lo lắng cái đĩa, Hoàng tổng tự nhiên cao hứng phi thường , bỏ ra số tiền lớn mời hắn làm báo cáo giám định, hắn suy nghĩ lần này có báo cáo của chuyên gia giám định cuối cùng có thể yên tâm .

Nhưng sau lại có vị bằng hữu quan hệ không quá thân, nhưng tài nghệ rất cao nhìn cái đĩa của hắn, cũng lắc đầu, khiến cho hắn lại có chút chột dạ. Vừa đúng lúc nghe được ghi hình tiết mục “ sưu tầm bảo bối thế giới”, liền nhờ quan hệ trở thành lần người đem đồ đến giám định trong tiết mục này, nghĩ là muốn thông qua ti vi để mình hoàn toàn an tâm.

Hôm nay, hắn mở tiệc mời mấy vị bằng hữu trong nghề, tới giúp hắn xem món đồ này.

Mấy bằng hữu này cũng có chút tài nghệ, nhưng thậm chí còn không sánh bằng hắn, sao có thể nhìn ra cái gì, có chứng thư chuyên gia giám định, bọn họ nhất định sẽ khen cái đĩa này đến bầu trời, để cho Hoàng tổng cao hứng không thôi.

Nhưng nói cho cùng, hắn chỉ là muốn nghe thêm những lời ca tụng mà thôi trên thực tế chính lòng tin của hắn cũng không phải là vững như vậy.

- Anh nói là chúng ta cướp cái đĩa của anh, khiến cái đĩa giá trị ba trăm tám mươi vạn rơi vỡ, có đúng hay không ?

Hoàng tổng đang mơ hồ, Lý Dương lại hỏi một câu, Hoàng tổng không nghĩ ngợi, liền gật đầu:

- Đúng, các ngươi chính là cướp của, muốn cướp bảo bối của ta, còn đả thương ta!

Những lời của Lý Dương này, nghĩ đến mà hắn đau đớn cả người, theo bản năng nói ra lời trong lòng, hắn chính là muốn đem tội danh cướp bóc gán lên người bọn họ, đưa bọn họ vào nhà giam .

Ngoài mục địch trả thù Ngô Độ, ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn sợ rằng chỉ có chính hắn biết. Vương Giai Giai và mấy cô gái kia cũng vô cùng xinh đẹp, những người này bị mình gắn cái mũ cướp bóc, mấy cô gái ngoại địa này còn không sợ hãi mà đến cầu xin tha thứ? Đến lúc đó cái gì không phải nghe theo hắn?

- Cũng ghi cả rồi chứ?

Lý Dương quay đầu sang Triệu đội trưởng nói một câu , Triệu đội trưởng vội vàng gật đầu một cái:

- Ghi rõ rồi, đầy đủ!

Triệu đội trưởng không biết thân phận của Lý Dương, nhưng vừa rồi hộ vệ trung nam hải rõ ràng là đi theo hắn, bảo vệ người của hắn, người có thể để cho hộ vệ Trung Nam Hải bảo vệ, Triệu đội trưởng đã không dám nghĩ thêm.

- Ghi rõ là tốt rồi!

Lý Dương nhẹ giọng nói, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh .

- Ghi gì? Ghi cái gì ?

Hoàng tổng đầu còn có chút mơ hồ, sau khi hỏi những lời này hắn chợt sửng sốt một chút, hắn nhìn giấy bút của Triệu đội trưởng, rốt cuộc đã hiểu ghi lại cái gì .

Lấy lời khai, vừa rồi bọn họ nói cũng trở thành lời khai .

Nhưng ngừơi hỏi láy lời khai phải là cảnh sát mới đúng, không phải là hắn, nhìn Triệu đội trưởng bọn họ nghe lời như thế, trong lòng Hoàng tổng càng ngày càng luống cuống .

Chuyện tiến triển hoàn toàn khác hắn suy nghĩ, theo hắn nghĩ, đến đồn công an cũng giống như đến địa bàn của hắn mới đúng. Cho dù gài tang vật không được, không thể gán tội danh cướp bóc, cũng có thể bắt bọn họ bồi thường cái đĩa này, dù sao hắn có chứng minh kiên định, lại có quan hệ, đến lúc đó hoàn toàn có thể lấy được tiền bồi thường từ những người này.

Bất kể được bao nhiêu cũng có thể kiếm được một khoản, cũng tương đương với cái đĩa này được công nhận, nhưng bây giờ chuyện tiến triển lại hoàn toàn ngược lại, đối phương trở thành chủ nhân , hắn trở thành giống như phạm nhân.

- Không, Triệu đội trưởng, tôi muốn gặp Mã sở trưởng , tôi phải gọi điện thoại!

Trong lòng Hoàng tổng thật luống cuống, không ngừng kêu to , mà mấy vị bằng hữu của hắn kia cũng đều cảm thấy không ổn, bọn họ đều không phải là ngu ngốc, sự thể trước mắt cũng có thể hiểu, bọn họ hình như chọc vào người không đắc tội nổi.

Triệu đội trưởng cũng không để ý đến hắn, cười nịnh đem ghi chép đưa cho Lý Dương nhìn .

Mã sở trưởng là người đứng đầu đồn công an bọn họ, quan hệ cùng Hoàng khá thân, chính bởi vì như thế Hoàng tổng đến nơi này mới cảm giác nơi này là địa bàn của mình .

Mà chú của Hoàng tổng mới chính thức đứng sau, một vị Cục phó cục giám sát, cán bộ cấp trung ương.

- Lý Dương, anh không sao chớ ?

Hoàng tổng đang còn nói, Vương Phong cau mày từ bên ngoài đi tới, bên cạnh hắn còn đi theo một người trung niên.