Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 957: Ngọc bài Tử Cương Huyễn (4)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Lý đại ca, chuyện là như vậy ...

Tiêu Nham tiến lên, cười hì hì nói lại thỉnh cầu vừa rồi của Bạch Minh, lúc này Bạch Minh buồn bực muốn hộc máu.

Bình thường thoạt nhìn Bạch Minh rất chững chạc, nhưng thật ra là người rất sĩ diện, bằng không với quan hệ của hắn và Lý Dương, căn bản không cần phải nói giỡn trong trường hợp này như vậy.

Chỉ cần hắn nói ra, Lý Dương nhất định sẽ đem đồ cho hắn mượn, có điều hắn ngại ngùng phải mở miệng mà thôi.

Lần này hắn cũng ghen tỵ với Thiệu Chí Hiên, cho nên nói vậy. Thật không ngờ hắn nói đã là lời nói lãng phí, Lý Dương hoàn toàn không nghe được, lúc này nếu đất có kẽ hở, phỏng chừng hắn sẽ chui vào.

Cũng may hắn còn có đồ đệ thông minh, lập tức hóa giải xấu hổ cho hắn.

Nghe xong Tiêu Nham giải thích, Lý Dương lập tức hiểu ra sai lầm của mình, tuy là là Vô Tâm mà thất thố, nhưng là lỗi của mình, người ta đến nói chuyện cùng với ngươi, ngươi lại phân tâm nghĩ đến cái khác.

Lắc đầu, Lý Dương lập tức nói với Bạch Minh:

- Bạch đại ca, lần này tôi mang từ Toronto về không ít bảo bối tốt, đang muốn thương lượng cùng anh đây. Xem bảo tàng của anh có thể cho tôi mượn chỗ hay không, để cho tôi bày mấy ngày?

- Mượn chỗ, bày vài ngày?

Bạch Minh hơi sửng sờ, điều này tốt hơn nhiều nếu hắn chỉ muợn mấy món Mao Sứ của Lý Dương. Lý Dương thắng được tất cả những gì, bọn hắn không biết, nhưng lúc trước Lý Dương thắng qua không ít thứ tốt, bảo bối quan trọng quốc gia còn có mấy món.

Bạch Minh lập tức cười mắng:

- Khôn nhỉ, đây chính là cậu nói nhé, quay đầu lại cậu rút lại lời cũng không được!

Tâm tình Bạch Minh cuối cùng cũng dịu lại, Thiệu Chí Hiên, Chu Kế Tiên, Thái lão sư bọn họ liền tiến lên chúc mừng Bạch Minh và Lý Dương, khi bọn họ nhìn Bạch Minh, trong ánh mắt đều mang theo thần sắc hâm mộ.

Bảo bối của Lý Dương chính là siêu cấp, không cần lấy ra nhiều lắm, chỉ cần vài món đã có thể khiến cho chỗ của Bạch Minh nóng lên.

Đáng tiếc những người khác không được đãi ngộ như Bạch Minh, bọn họ cũng biết quan hệ của Bạch Minh và Lý Dương, khi người ta chưa hoàn toàn nổi tiếng đã trở thành bạn tốt của nhau.

Lúc này chung quanh của bọn họ cũng không ít người, có một người khá béo, hơn 40 tuổi đột nhiên chỉ vào Lý Dương hỏi:

- Thiệu tiên sinh, cậu ta chính là chủ nhân của Mao Sứ sao?

Thiệu Chí Hiên nhướng mày, lại giải thích nói:

- Thường tổng, vị này chính là Lý tiên sinh, Mao Sứ này đều là của cậu ta!

Người béo kia gật đầu, lại nói tiếp:

- Lý tiên sinh, chào cậu, những Mao Sứ của cậu thật tuyệt, cậu có nhiều như vậy bán cho tôi vài món được không? Tôi không cần nhiều lắm, một bộ đồ pha trà là được, tôi sẽ trả cho cậu ba trăm vạn!

Ba trăm vạn mua một bộ đồ sứ pha trà.

Lý Dương còn chưa nói gì, Thiệu Chí Hiên đứng ra, nói :

- Thường tổng, có một chuyện tôi quên nói, tôi từng ra giá tám trăm vạn, Lý tiên sinh cũng chưa bán bộ đồ sứ này!

Nếu so với tám trăm vạn, ba trăm vạn cũng có chút quá thấp rồi.

Vừa rồi, khi người béo hỏi, hắn cũng cảm giác có chút không đúng, lúc trước hắn lnhiều lần hỏi thăm qua chủ nhân Mao Sứ, đều bị Thiệu Chí Hiên cố ý ngăn cản, không nghĩ tới chuyện sẽ thế này.

- Tám trăm vạn?

Người béo kia cả kinh, chung quanh có nhiều người cũng cùng tâm trạng, lúc này, trong lòng những người muốn mua Mao Sứ của Lý Dương đều bất ngờ, một bộ pha trà liền có giá tám trăm vạn, cái khác càng không cần phải nói.

Giá này cho dù có mua cũng không lỗ, nhưng kiếm được cũng rất có hạn, ít nhất trong thời gian ngắn khẳng định kiếm không được cái gì, người muốn sưu tầm, thì đang ai oán không đủ tiền, bằng không cũng tới tranh giành.

- Thiệu tiên sinh thật có khí phách, tám trăm vạn …!

Người béo nói xong lại lắc đầu, xoay người nhìn lại Chu Kế Tiên, nói:

- Chu lão tiên sinh, ngọc bài Tử Cương này, tôi đồng ý đưa thêm hai trăm vạn, ba ngàn hai trăm vạn, anh để cho tôi nhé!

Lý Dương mạnh mẽ xúc động, lúc này người béo kia không mua được Mao Sứ của hắn, lại nhắc đến ngọc bài Tử Cương đây.

Chu Kế Tiên hơi ngẩn người, nhẹ giọng nói:

- Thường tổng, không nên lấy lão phu ra mà đùa chứ!

Trong lòng của hắn còn mang theo chút tức giận, người này ra giá thật bất lương, tâm tư của hắn, Chu Kế Tiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra.

Người kia quả thật muốn mua ngọc bài Tử Cương, nhưng không có gì thành ý, chỉ ra giá ba ngàn vạn.

Ngọc bài Tử Cương này đưa đi đấu giá, không nói trước giá niêm yết bao nhiêu, cuối cùng xong xuôi thủ tục mua bán, giá thấp nhất cũng có thể được hơn ba ngàn vạn, thậm chí có công ty đấu giá đi tìm hắn, nếu là không đưa được ba ngàn vạn, công ty đấu giá cũng phải cho hắn số này, mà còn là con số sau khi đi trừ các loại phí tổn.

Đem đi đấu giá cũng bảo đảm hơn ba ngàn vạn, Chu Kế Tiên làm sao có thể đem đồ vật bán cho hắn.

Sau đó, hắn lại đưa ra thêm hai trăm vạn, tăng chút giá này và không thêm thật đúng là không có gì khác nhau, nhưng nói ra lúc này lại không giống với lúc trước.

Ít nhất ở trong mắt mọi người, hắn còn là một người rất có tiền, không mua được Mao Sứ, cũng sẽ không khiến người khác cảm giác hắn bị tám trăm vạn giá làm khiếp sợ.

Dưới tình huống như vậy, chông dù hắn không mua được, cũng là rất có thể diện.

Quả nhiên, người béo kia cười hắc hắc vài tiếng, cùng Chu Kế Tiên nói vài câu, lúc này mới câm miệng, nhưng hắn liên tục xuất giá mua bảo bối nơi này, đã khiến rất nhiều người nhìn hắn với con mắt khác .

Bất kể thế nào nói, người có thể một lần xuất ra hơn ba nghìn vạn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Người chung quanh đều nhỏ giọng nghị luận, còn có một vài người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người beo kia một cái, người vào đây có một bộ phận rất có tiền, nhưng cũng có người bình thường, người béo kia đang rất đắc ý hưởng thụ cảm giác trở thành tiêu điểm nghị luận.

Lý Dương đột nhiên quay đầu, nói với Chu Kế Tiên:

- Chu lão tiên sinh, khối ngọc bài Tử Cương này thật sự rất tuyệt, nếu quả thật ngài có ý bán ra, tôi nguyện đưa cho ngài giá năm ngàn vạn!

Nói xong, trong lòng Lý Dương còn có chút căng thẳng.

Trước đây đều là người khác ra giá mua bảo bối của hắn, lúc này hắn cũng được thể nghiệm cảm giác của một người đi mua bảo bối của người khác.

Năm trăm ngàn?

Chung quanh nổi lên tiếng nghị luận, nụ cười trên khôn mặt người béo kia lập tức biến thành mất tự nhiên, vừa rồi hắn ra giá ba ngàn hai trăm vạn, nháy mắt đã có người ra cái giá cao gấp rưỡi so với giá của hắn, điều này làm cho hắn rất khó chịu trong lòng.

Chu Kế Tiên cũng kinh ngạc nhìn Lý Dương, hắn không nghĩ tới Lý Dương sẽ đưa ra giá để mua.

Thiệu Chí Hiên, Bạch Minh, Mao lão, Thái lão sư bọn họ cũng tương tự. Bọn họ không hoài nghi tiền bạc của Lý Dương, chính là không ngờ Lý Dương sẽ ra giá mua trong trường hợp này, lúc này không phù hợp với phong cách của Lý Dương.

Trong ấn tượng của bọn họ, bảo bối Lý Dương từ trước đến nay mua được đều là mua rẻ, năm ngàn vạn, mua ngọc bài này cũng không phải là cái giá hời.

Chu Kế Tiên hơi có chút do dự, vừa rồi Lý Dương liền hỏi qua điều tương tự, nếu có người trong nước bỏ ra năm trăm ngàn, kết quả sẽ như thế nào, hắn nói qua chính mình sẽ suy nghĩ, lúc này thật sự hắn đang suy nghĩ.

Dù sao Chu Kế Tiên là người kinh doanh đồ cổ, bất cứ đồ vật nào trong lòng của hắn đều có một giá trị.

Năm ngàn vạn có lẽ không phải giá thấp đối với khối ngọc bài Tử Cương này, nhưng chênh lệch cũng có hạn, nếu là người khác ra giá, hắn có thể còn nói nâng giá, đạt được thu hoạch mình vừa ý, nhưng là Lý Dương, hắn lại cần nghĩ nhiều một chút.

Thật ra hắn đang tính toán lưu lại thiện duyên với Lý Dương, trong tương lai, thời khắc mấu chốt có thể có được sư trợ giúp lớn.

Lúc này tiêu điểm lập tức chuyển thành Lý Dương, chung quanh rất nhiều người đều nhìn sang Lý Dương, nhỏ giọng nghị luận, hôm nay không mang Kính râm, nhưng cũng đeo một cặp kính tối màu, khiến cho nhiều người không nhận ra thân phận chân thật của hắn.

Chu Hiểu đột nhiên chen lại đây, cười ha ha nói:

- Lý tiên sinh, năm trăm ngàn là giá quả thật không thấp, nhưng cậu cũng biết, có đôi khi có tiền cũng không mua được nhiều thứ, tỷ như Mao Sứ của cậu!

Chu Kế Tiên hơi sững sờ, lập tức gật gật đầu, không nói chuyện .

Lý Dương cúi đầu suy nghĩ, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu một cái, cuối cùng chậm rãi gật đầu, nói :

- Được, tôi đồng ý dùng Mao Sứ này và năm ngàn vạn, để đổi lấy ngọc bài Tử Cương này!

Năm ngàn vạn, thêm những Mao Sứ này?

Người đầu tiên sửng sốt đúng là cha con Chu Kế Tiên.

Vừa rồi Chu Kế Tiên không có phản đối, là bởi vì hắn hiểu ý tứ của con trai, bán cho Lý Dương không phải không thích hợp, nhưng nếu là có thể trao đổi thì tốt hơn. Ngọc bài Tử Cương chỉ có một, những Mao Sứ này lại có thật nhiều, trao đổi được những Mao Sứ này, đối việc buôn bán của bọn họ cũng có trợ giúp.

Hơn nữa, hắn cũng biết, Lý Dương còn có rất nhiều Mao Sứ, có thể trao đổi, bọn họ không ai thiệt thòi, đây mới là đôi bên cùng có lợi, so với đơn thuần bán đi thì tốt hơn nhiều.

Có thể bọn họ suy nghĩ chỉ là trao đổi đơn thuần, khiến Lý Dương lấy Mao Sứ làm tiền mua, không đủ năm ngàn vạn, dùng tiền mặt là được, chứ không phải cần năm ngàn vạn lại thêm Mao Sứ này.

Giá trị Mao Sứ không phải thấp, tổng giá trị ít nhất cũng phải hai ba ngàn vạn, Lý Dương chỉ cần tùy ý đưa thêm một hai ngàn vạn có thể đổi được ngọc bài Tử Cương, mà không cần phải thêm năm ngàn vạn.

Chu Hiểu có vẻ như trong mơ, nếu đứng như Lý Dương nói, tương đương ngọc bài Tử Cương bán được bảy tám ngàn vạn, giá cả này hắn rất hài lòng, thậm chí có thể nói phải kinh ngạc và vui sướng.

Lý Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng hắn, khối ngọc bài Tử Cương này giá trị tuyệt đối không chỉ năm ngàn vạn, Mao Sứ thì hắn vẫn còn, lấy vài món trao đổi cùng ngọc bài cũng không sao.

- Được!

- Không được!

Chu Hiểu vừa định đồng ý, Chu Kế Tiên giành nói một tiếng, vừa rồi Chu Kế Tiên cũng bị giá cả này hấp dẫn, bán đi như vậy hắn cũng đồng ý, nhưng hắn muốn càng nhiều.

Kiếm thêm hai ba ngàn vạn không ai không muốn, nhưng cũng phải nhìn cách kiếm như thế nào, kiếm thêm số tiền kia, lại mất đi cơ hội cùng Lý Dương xây dựng quan hệ tốt, khoản này không nên kiếm, trong lòng Chu Kế Tiên vô cùng thấu hiểu.

Không nói trước thành tựu của Lý Dương trong lĩnh vực đồ cổ trong tương lai, chỉ nói thân thế hiển hách sau lưng của hắn kia, tương lai cũng có thể giúp bọn họ được nhiều việc lớn.

Nói trắng ra, cùng Lý Dương tạo quan hệ tốt, thậm chí khiến Lý Dương nợ tình, nhà họ Chu bọn họ chẳng khác nào nắm được miếng Kim Bài miễn tội chết, thời điểm khó khăn trọng đại, uy lực của Kim Bài liền hiển hiện ra .

Chu Kế Tiên lớn tuổi, mong muốn càng rộng, không giống như người trẻ, chỉ chú trọng ích lợi trước mắt.

Tương lai nhà họ Chu khẳng định sẽ phát triển, đến lúc đó tiếp tục làm ăn, thì hai ba ngàn vạn trước mắt căn bản không đáng giá cái gì, đầu tư nhân tình, vĩnh viễn quan trọng hơn so với đầu tư tiền tài.

- Lý tiên sinh, cậu không hiểu ý của chúng tôi, cậu ra giá năm ngàn vạn thực thích hợp, ý của chúng tôi là, Mao Sứ của cậu nếu có thể quy ra tiền để trao đổi là được!

Chu Kế Tiên gật đầu, vừa cười lớn vừa nói, lời của hắn khiến nhiều người chung quanh càng mở to hai mắt nhìn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ