Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 283




Nhà bọn họ thật sự vẫn do Lâm Vũ Chân định đoạt.

“Tổng giám đốc Lâm! Em tới xách túi cho chị!”

“Da tổng giám đốc Lâm hôm nay đẹp ghê, càng ngày.

càng đẹp!”

“Tổng giám đốc Lâm, nữ thần của eml”

Mấy cổ hân vievfS) tức chấẾ đếtìruốt- mặt lẩu Vũ Chân nịnh nọt.

Khi làm việc, Lâm Vũ Chân rất nghiêm túc, nói một là một, hai là hai, nhưng ngoài giờ làm việc lại giản dị dễ dù sao cô cũng không lớn tuổi, muốn cô trước sau.

cứ phải nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng, vậy căn bản không phải là phong cách của cô.

Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân và mấy cô nhân viên đi thẳng tới suối nước nóng của hội sở giải trí.

“Hi hì, tổng giám đốc Lâm, ao bên bọn em không lớn, chị đừng chen chúc với bọn em nữa”

“Đúng vậy, ao bên phía anh Ninh lớn kìa!”

“Chúng ta đi ngâm trước đi, cảm ơn anh Ninh!”

Mấy cô nhân viên rất thông minh cơ trí, đẩy Lâm Vũ Chân tới bên cạnh Giang Ninh rồi hấp ta hấp tấp chạy.

đến ao bên cạnh.

Giang Ninh rất hài lòng, không uổng phí mình đối xử tốt với các cô ấy Lâm Vũ Chân không nói gì, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn đã thoáng ửng hồng.

Không ai biết và bị người ta thấy là hai việc khác nhau.

Bây giờ những cô nhóc này đều biết mình và Giang Ninh ngâm cùng một ao nước nóng.

“Nhìn cái gì, đi vào trong đi”

Lâm Vũ Chân thấy Giang Ninh cứ nhìn mình cười thì không nhịn được mà xãng giọng.

Dù sao cô cũng đã quyết định rồi, hai người mỗi người một bên, để tránh tâm huyết Giang Ninh dâng trào, muốn đo xem chân mình dài bao nhiêu.

Cùng lúc đó, mấy cô nhân viên trong ao bên cạnh đang hạnh phúc muốn rên lên thành tiếng.

“Thoải mái quá!”

“Chỉ cần anh Ninh mời tôi ngâm suối nước nóng thì tôi sẵn sàng tăng ca mỗi ngày!”

“Gô nghĩ hay nhỉ, còn muốn làm bóng đèn mỗi ngày à?

Cô cẩn thận kẻo bị trừ tiền lương đấy!”

Mấy cái miệng lại líu ríu cười đùa ầm ï.

Trần Ngọc mới tới tập đoàn Lâm thị không lâu, còn chưa.

quen với bầu không khí làm việc của tập đoàn Lâm thị.

Trước đây cô ta từng làm trong một vài công ty, chuyện đấu đá trong văn phòng đều rất nghiêm trọng, mỗi người đều sợ bị người khác cạnh tranh, cướp mất tài nguyên của mình.

Tất cả lục đục với nhau, anh lừa tôi gạt, làm cho cô có cảm giác rất mệt mỏi.

Sau khi cô ta nghỉ việc, có người giới thiệu cô ta tới Đông Hải phát triển, nói bây giờ Đông Hải có rất nhiều thời cơ, cô ta mới lựa chọn tới Đông Hải, còn thử nộp hồ sơ vào.

†ập đoàn Lâm thị đang rất nổi tiếng này.

Cô ta không ngờ mình lại thật sự được nhận vào làm.

Cô ta càng thấy kinh ngạc hơn là sau khi tiến vào Lâm thị, cô ta phát hiện bầu không khí làm việc trong công ty tốt đến mức làm người ta không thể tin được.

Mức lương đãi ngộ rất tốt, đồng nghiệp cùng chung mục †iêu, vô cùng đoàn kết, tất cả đều muốn cống hiến cho Lâm thị, đều muốn dốc hết sức giúp đỡ Lâm thị phát triển, công bằng lại chính trực, tất cả đều dựa vào năng lực làm việc của mình để tranh thủ.

Cô ta lập tức thích nơi này.

Mà hôm nay, người làm tổng giám đốc công ty, và cả ông chủ thật sự trong lời đồn đại kia lại tự nhiên mời những nhân viên như các cô ngâm suối nước nóng, làm SPA.

Hội sở này trông đẳng cấp không thấp đâu nhỉ?

“Chị Ngọc, chị đang nghĩ gì thế?”

Thấy Trần Ngọc lặng lẽ ngâm suối nước nóng không nói lời nào, Tiểu Triệu mở miệng nói: “Chị đừng căng thẳng quá, chị ở Lâm thị quen rồi sẽ tốt thôi, tất cả mọi người rất dễ thân cận.”

“Chủ tịch và tổng giám đốc, cả anh Ninh nữa cũng đều dễ ở chung!”

Trần Ngọc khẽ gật đầu. Điều này thì cô ta biết, gần như trong miệng mỗi nhân viên đều khen ngợi chủ tịch Lâm Văn và tổng giám đốc Lâm Vũ Chân chẳng khác gì nước.

thủy triều.

Bây giờ, còn có một Giang Ninh, anh Ninh trong miệng các cô ấy.

“Anh Ninh này chính là chồng của Tổng giám đốc Lâm sao?”

“Đúng vậy”

Tiểu Triệu gật đầu: “Trước đây không ít người còn cảm thấy tổng giám đốc Lâm chịu thiệt, làm sao lại tìm người như anh Ninh. Bây giờ à…”

Vẻ mặt cô ấy bất lực: “Em thật hi vọng người chịu thiệt kia là em đấy!”

Cô ấy nói đến đây thì hai mắt sáng ngời như sao: “Anh Ninh là thần tượng của em, là hình mẫu người tình trong mộng của em đấy. Em muốn tìm bạn trai thế nào cũng phải lợi hại bằng một phần mười anh Ninh mới được!”

“Không! Một phần trăm thôi!”