Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 114: Tạm Kim Hổ Đầu Thương




Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Văn mò dậy, lúc này hắn cảm giác toàn thân đầy sức mạnh. Thật sự đúng như lời Lý chưởng quỹ nói, thể chất của hắn đã khác hẳn ngày xưa.
Hắn liền luyện tập Liên Thành Quyền mà Điền Hổ từng dạy, bất kể là lực lượng và quyền tốc đều khá kinh người. Điều này làm cho trong lòng Triệu Tử Văn kích động không ngừng. Công lực của hắn lại nâng cao một bước so với ngày xưa.
Mặt trời dâng lên từ ngọn núi phía đông, những tia nắng vàng óng xuyên qua tán cây rừng dày đặc chiếu rọi lên vách nhà cỏ. Bốn phía quanh đây đều là núi lướn, xung quanh ngôi nhà cỏ đều là những bãi cỏ khô trống trải, cách đó không xa lại là rừng cây nhỏ yên tĩnh.
Triệu Tử Văn ưỡn lưng, nhìn ánh nắng đẹp. Đại nạn không chết, hắn cảm giác còn sống thật tốt, lúc này hắn sung mãn tự tin , với thể chất của mình hiện tại, đụng tới cao thủ gì cũng có thể ứng phó được.
- Tử Văn, hiện tại cảm giác như thế nào?
Lý chưởng quỹ đi ra từ nhà cỏ, nhìn Triệu Tử Văn đang đứng ngắm mặt trời mọc, có lẽ tâm tình khá khoái trá.
Triệu Tử Văn vô cùng bội phục Lý chưởng quỹ, vô cùng bội phục ân tình cứu mạng của lão, lại cảm kích lão đã cho mình gia nhập hàng ngũ cao thủ. Hắn cười ha hả nói:
- Ta cảm giác thật không tốt.
- Có phải vết thương cũ tái phát hay không?
Lý chưởng quỹ tưởng dùng dược liệu quá nặng, vội la lên:
- Để ta bắt mạch xem. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn nhìn quanh thân, cười ha hả nói:
- Sao ta cảm giác dương khí quá thịnh?
- Hảo tiểu tử, ngươi…
Lý chưởng quỹ cười khổ, mặt mũi đỏ bừng, căm giận nói:
- Tiểu tử ngươi còn có xấu hổ hay không vậy?
Triệu Tử Văn lại vui vẻ cười ha hả. Cuộc sống quân lữ khiến hắn cảm giác không khí trầm lặng, nghiêm túc thiếu chút nữa khiến hắn đã quên cả cười như thế nào. Hôm nay cười vui sướng, cảm giác vô cùng thoải mái, tuy nhiên Triệu Tử Văn quả thật cảm giác dương khí quá thịnh. Hôm qua bò lên khỏi thùng gỗ, hắn còn kinh ngạc nhìn hạ thân hét lớn:
- Trời ạ, sao ngươi lại lớn như vậy chứ?
Một câu này khiến Lý chưởng quỹ đang ngủ trên giường choàng tỉnh dậy, hoảng sợ ngã lăn xuống giường…
Triệu Tử Văn lại nhớ tới Dư Tư Lăng, nữ nhân đầu tiên trên thế giới này cho hắn cảm thấy "khoái hoạt", nữ nhân duy nhất trên thế giới này là "huyết mạch thân nhân" với hắn. Nhớ tới nàng, Triệu Tử Văn không khỏi ảm đạm xuống…
Lý chưởng quỹ cũng bất đắc dĩ thở dài, vốn tưởng rằng mấy hôm nay tâm tình hắn chuyển biến tốt đẹp, không ngờ lại trở nên ảm đạm. Lý chưởng quỹ chuyển chủ đề nói:
- Hôm nay ta liền truyền thụ ngươi một bộ thương pháp.
Nghe thế, Triệu Tử Văn cảm thấy hứng thú. Hắn cũng không quá thích Giáng Trần kiếm pháp, cảm giác luôn ẻo lả, hắn vội la lên:
- Vậy thì dạy nhanh đi.
Lý chưởng quỹ gật gật đầu, xoay người đi về phía nhà cỏ. Sau một lúc, chỉ thấy lão cầm một thanh trường thương đi ra.
Thanh trường thương này dài chừng một trượng hai thước, đầu thương uy vũ như hình đầu hổ. Càng khiến Triệu Tử Văn ngạc nhiên chính là cây thương cũng có chỗ cầm thô to, thân thương và đầu thương đều do thép luyện thành. Chỉ cần nhìn là thấy toàn bộ thanh trường thương này đều do huyền thiết luyện thành, có thể nghĩ được sức nặng của nó đủ khiến người ta run sợ.
Lý chưởng quỹ mặt không hồng, tim không loạn, cầm Hổ Đầu Thương đi tới, cười nói:
- Hôm nay ta muốn dạy ngươi một bộ thương pháp vô địch – Đơn thủ thập bát thiêu!
Triệu Tử Văn không để ý tới tên của thương pháp mà Lý chưởng quỹ nói mà đang bị sát khí lạnh lùng tỏa ra từ trường thương hấp dẫn. Đầu thương màu sáng bạc có một luồng sát khí tanh máu như thể đã ngâm qua máu tươi mới có khí phách như vậy, chưa chạm đến đã cảm thấy khí phách mười phần…
- Trước tiên ngươi cầm lấy xem thử!
Lý chưởng quỹ đưa Hổ Đầu Thương cho Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn đương nhiên là từ chối thì bất kính, thật cẩn thận tiếp lấy. Cây trường thương huyền thiết này quả thật nặng kinh người, Lý chưởng quỹ vừa nhẹ nhàng buông tay, hắn liền cảm giác như ngàn cân nện xuống, khiến mặt hắn xám xịt lại…
Lý chưởng quỹ vui mừng gật gật đầu. Lúc này tuy Triệu Tử Văn mặt mày biến sắc nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nhấc được bằng hai tay, đứng đó không nhúc nhích. Lý chưởng quỹ cười nói:
- Xem ra dược liệu còn có chút trợ giúp đối với thể chất của ngươi. Cây trường thương này nặng 129 cân, cần hai người thường mới có thể nâng được.
129 cân? Triệu Tử Văn cảm giác ngây ngất. Đây đâu phải binh khí, chính là tảng đá thì đúng hơn. Hắn nghĩ tới vừa rồi Lý chưởng quỹ nói muốn dạy hắn thương pháp, trán lập tức toát mồ hôi lạnh, thử dò hỏi:
- Cái Đơn thủ thập bát thiêu đó… ta không phải dùng một tay múa cây thương này chứ?
Lý chưởng quỹ gật gật đầu nói:
- Cây trường thương này tên là Tạm Kim Hổ Đầu Thương, là thần binh dùng thần thạch trên trời rơi xuống, luyện chín ngày chín đêm mới thành. Nếu muốn phát huy tác dụng, đương nhiên phải dùng một tay sử dụng thương.
Mặc dù rất thích khí phách của Hổ Đầu Thương nhưng nói Triệu Tử Văn cầm hơn một trăm hai mươi cân lên múa, không bị đè chết mới là lạ. Hắn lắc đầu nói:
- Ta nghĩ hay là dùng kiếm đi. Muốn ta một tay cầm thương đối địch, cũng quá khó xử ta rồi.
- Kiếm pháp sao có thể bì nổi thương pháp của ta?
Lý chưởng quỹ cho rằng hắn không có ý tiến thủ, đang định lùi bước, liền cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cả đời bình thường sao? Không phải kẻ nào cũng có cơ hội học thương pháp này đâu. Lão phu chỉ thấy ngươi hữu duyên mới có thể dạy thương pháp cho ngươi. Nếu ngươi có thể luyện thành, ta liền tặng ngươi cây trường thương này.
Triệu Tử Văn chưa từng quên sự suy sụp và nhục nhã, hắn khẽ cắn môi, phẫn nộ hét lớn:
- Ta không muốn!!
- Tốt!
Lý chưởng quỹ vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói:
- Chỉ có không ngừng nỗ lực mới có thể trở thành cao thủ. Thể chất của ngươi đã không như trước kia, cần cố gắng gấp bội, nhất định sẽ luyện thành thương pháp ta dạy.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lại là nhìn về phía mặt trời mọc tươi đẹp, ánh sáng chiếu lên thân hình hắn như dao gọt. Hắn biết mình đã không còn là tên sinh viên mỗi tháng phải xin bố mẹ tiền sinh hoạt nữa mà đã là Triệu bách vị dám đánh dám giết. Kẻ gây sỉ nhục cho hắn, hắn sẽ trả lại gấp bội.