Siêu Cấp Tiên Y

Chương 213: Kim Cương Nộ Mục




Bàng Khoan ra lệnh cho hai tên thủ hạ đi múc nước giếng dội lên người Trương Văn Trọng. Lúc này công hiệu của mê hương đã gần chấm dứt, dưới cái lạnh thấu xương của nước giếng, nhất thời Trương Văn Trọng tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.

Trương Văn Trọng hồi tỉnh, rõ ràng cảm nhận được cơn đau từ huyệt Khí Hải và tứ chi truyền đến, hắn lập tức ngộ ra mình đã bị phế tứ chi, cùng điểm phá huyệt Khí Hải. Bất quá Trương Văn Trọng cũng không có hoảng loạn, mà toàn lực vận khởi Y Giám Tâm Kinh luyện hóa Đại Đạo Như Ý Đan, mượn uy lực thần kì của Y Giám Tâm Kinh, lấy tốc độ người bình thường khó có thể tưởng tượng, chữa trị những vết thương ở trên người.

Toàn lực vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, đồng thời Trương Văn Trọng không quên dùng ánh mắt sắc bén ngắm nhìn bốn phía chung quanh.

Nơi này đối với hắn mà nói, thì hiển nhiên là một cái địa phương hoàn toàn xa lạ.

Ngoại trừ quan sát tình huống bốn phía chung quanh, hắn còn mẫn tuệ phát hiện ra, trừ bỏ hai mươi người đứng ở ngoài sân, trong căn nhà phía trước còn có từng đôi mắt âm tà đang nhìn vào chính mình.

Ở trong căn nhà mang phong cách kiến trúc cổ kính này, ít nhất có hai mươi lăm người đang chăm chú nhìn vào hắn. Hơn nữa, thực lực của bọn chúng đều không yếu.

Trừ bỏ người trung niên gầy gò đang ngồi trên chiếc ghế băng ở phía trước là Thiên Cấp cao thủ, hai mươi bốn người còn lại, thì ba người trong số đó cũng có tu vi Thiên Cấp. Bất quá bọn chúng không lộ diện mà tiềm phục trên căn nhà mái ngói kia, xuyên thấu qua khe cửa sổ thăm dò Trương Văn Trọng. Hai mươi mốt người kia tu vi đã ngoài Địa Cấp trung kỳ, sáu người trong đó gần đạt tới Địa Cấp đỉnh kỳ, như vậy chỉ còn cách Thiên Cấp cảnh giới một bước chân nữa mà thôi. Nhưng một bước này, lại không dễ dàng vượt qua.

Khi Trương Văn Trọng quan sát bốn phía, thì hai gã đệ tử Bàng gia cũng đang lục soát người hắn. Mấy thứ linh tinh như ví, điện thoại di động, hiển nhiên là bọn chúng không cảm thấy hứng thú, tùy tiện quẳng ném xuống dưới nền đất.

"Gia chủ, đây là vũ khí lục soát được từ trên người của hắn." Một gã đệ tử Bàng gia đem khẩu Desert Eagle giao cho Bàng Khoan. Còn thanh nhuyễn kiếm kia thực sự quá mềm dẻo, tên đệ tử Bàng gia không coi nó là vũ khí, chỉ nghĩ nó là sợi dây lưng màu bạc mà thôi.

"Súng? Ủa, đây là khẩu Desert Eagle? Làm sao nó bé thế nhỉ?" Bàng Khoan đối với súng đạn cũng thường nghiên cứu, liếc mắt một cái liền nhìn ra xuất xứ của khẩu súng này. Nhưng thể tích nhỏ gọn có thể bỏ túi, hắn hơi có điểm nghi hoặc cũng khó giải thích nổi. Sau khi cầm khẩu súng trong tay ngắm nghía một hồi, nhất thời Bàng Khoan nở nụ cười lạnh, tùy tiện quẳng sang một bên, nói: "Nào có súng lục nhẹ hều như vậy? Đây rõ ràng chỉ là một thứ đồ chơi rẻ tiền!"

Bàng Khoan trông thấy Trương Văn Trọng đã tỉnh lại, hắc hắc cười lạnh hai tiếng. Theo sau nâng ngón tay chỉ vào cỗ thi thể của Trần Mặc, đang được một gã đệ tử Bàng gia chặt thành từng khúc nhỏ, thần tình nhe răng tươi cười, nhìn về phía Trương Văn Trọng nói: "Ha ha, tiểu tử. Ta nghe cái xác chết kia nói, ngươi nắm giữ phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng?"

"Đúng vậy." Trương Văn Trọng trả lời thực nhanh gọn, không hề có nửa điểm ý tứ che giấu.

Sở dĩ Trương Văn Trọng trả lời nhanh gọn như vậy, là bởi vì hắn đang cần chừng mười phút thời gian để miệng vết thương khép lại. Đồng thời cần thêm nửa giờ nữa, thì chân nguyên mới hoàn toàn khôi phục. Chỉ sau khi mọi thương thế đã lành lặn, chân nguyên khôi phục, hắn mới có tiền vốn để tranh phong với bôn gã Thiên Cấp cao thủ cùng hai mươi mốt tên Địa Cấp trung kỳ!

Cho nên hắn cần phải tranh thủ một đoạn thời gian, không bị người khác quấy rầy!

Trương Văn Trọng trả lời nhanh gọn cũng làm cho Bàng Khoan ngây người ra. Đầu tiên hắn cứ nghĩ rằng Trương Văn Trọng sẽ thề thốt phủ nhận, để cho hắn phải sử dụng nghiêm hình tra khảo. Trăm triệu lần khiến hắn thực không ngờ, Trương Văn Trọng trả lời quá mức nhanh gọn, rành mạch. Điều này làm cho những thủ đoạn tra khảo tàn nhẫn chuẩn bị trước đó, cũng không có cơ hội thi triển.

Bất quá đây không phải là chuyện tồi tệ gì đối với Bàng Khoan. Cho nên rất nhanh hắn lại mỉm cười nói: "Không nghĩ ra, tiểu tử ngươi cũng là một người biết thức thời. Ta thích nhất được nói chuyện với người thức thời vụ." Hắn lại chỉ vào thi thể của Trần Mặc, thanh âm bỗng nhiên trở nên băng lạnh, uy hiếp nói: "Đem phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng mà ngươi nắm giữ, nói cho ta biết. Nếu ngươi dám khăng khăng cự tuyệt, hoặc là dám giở trò, ta sẽ làm cho ngươi giống như hắn, chết không được toàn thi. Đương nhiên trước khi ngươi chết, sẽ phải chịu đủ các loại cực hình tra tấn, để cho ngươi hối hận vì sao lại sinh ra ở trên thế giới này!"

Trương Văn Trọng cũng không có bị hắn hù dọa, mà bình tĩnh đáp: "Nếu ta nói cho ngươi biết phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng. Liệu ta có được ưu đãi gì không? Hiện giờ huyệt Khí Hải của ta bị phá, tứ chi đứt gân, một thân võ công khổ luyện tan thành mây khói. Hiện tại đối với ta mà nói, chết chính là một loại giải thoát, ngươi cư nhiên còn muốn dùng cái chết để uy hiếp ta..." Nói đến đây khóe miệng Trương Văn Trọng lộ ra một nụ cười trào phúng: "Ngươi há lại không cảm thấy buồn cười sao?"

"Lớn mật! Dám cười nhạo Bàng gia chủ!" Hai gã đệ tử Bàng gia đứng ở bên cạnh, nghe vậy không khỏi giận tím mặt, vung mạnh tay lên, định dùng roi da trong tay quật Trương Văn Trọng.

"Dừng tay." Đúng lúc này, Bàng Khoan lại quát lớn. Hắn nhiều hứng thú đánh giá Trương Văn Trọng: "Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nếu ta rơi vào kết cục như thế này. Thiết nghĩ sẽ không khác ngươi bao nhiêu. Bất quá hiện giờ ngươi còn chưa cắn lưỡi tự sát, đã chứng minh là ngươi vẫn muốn sống. Ngươi không chịu nói đơn giản là vì muốn đưa ra điều kiện thôi. Nói đi, rốt cuộc thì muốn như thế nào, mới bằng lòng nói cho ta biết phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng đây?"

Trương Văn Trọng biểu diễn cũng không tồi, đầu tiên hắn ảm đạm cười, theo sau đó mới nói: "Ngươi chính là người thông minh, như vậy ta cũng chẳng cần lòng vòng thêm nữa. Điều kiện của ta rất đơn gian, ta cần một khoản tiền ưu đãi! Hiện giờ cho dù chữa lành thương thế, ta cũng chỉ là một phế nhân không hơn không kém. Cho nên ta muốn một khoản tiền, một khoản đủ để ta sử dụng cả đời cũng không hết!"

"Không thành vấn đề!" Bàng Khoan không chút do dự đáp ứng: "Trên đời này, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề! Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói ra phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một khoản tiền khổng lồ, đủ để ngươi tiêu xài trăm năm cũng không hết!"

Trương Văn Trọng cười lạnh: "Ngươi đáp ứng thật sảng khoái. Nhưng ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi đây? Ai dám cam đoan, sau khi ta nói cho ngươi nghe phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng, ngươi sẽ không giết ta chứ?"

Bàng Khoan sớm đã lường trước được, Trương Văn Trọng sẽ hỏi câu này. Cho nên hắn cười lạnh hồi đáp: "Không ai có thể cam đoan. Nếu ngươi tin tưởng lời hứa hẹn của ta. Vậy thì ngươi còn có cơ hội sống, thậm chí là một cuộc sống sung túc no đủ. Đương nhiên, nếu ngươi không tin tưởng lời nói của ta, thì sẽ gắn liền với các loại khảo hình tra tấn. Cuối cùng chết đi mới được giải thoát...Ngươi...tự...chọn đi!"

Tại Bàng Khoan xem ra, con người trời sinh đã là một tay cờ bạc chuyên nghiệp. Vô luận là ai, vô luận nhìn thấu sinh tử, chân chính chưa tới lúc phải chết, chỉ cần trông thấy được một tia hi vọng sống sót, cho dù không đủ năng lực cũng sẽ mạnh mẽ phấn đấu. Hắn tin chắc rằng, Trương Văn Trọng sẽ phải lựa chọn tin tưởng lời nói của mình, thành thành thật thật đem phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng nói ra.

Bàng Khoan thần tình cười lạnh nhìn Trương Văn Trọng, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Tiểu tử, ngươi yên tâm đi. Sau khi ngươi khai ra phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng. Ít nhất phải chờ đến lúc ta thu thập xong bảo tàng, thì ta mới giết chết ngươi. Bởi vì trên đời này, ta chúa ghét những kẻ giả bộ thông minh hơn ta."

Đáng tiếc chính là, Bàng Khoan không hề hay biết gì về thương thế của Trương Văn Trọng. Giờ phút này thân thể của Trương Văn Trọng đang khôi phục nhanh tới mức chóng mặt.

Trên mặt Trương Văn Trọng xuất hiện biểu tình do dự, diễn cảm giống thật như đúc, làm cho Bàng Khoang không chút nghi ngờ. Sau khi do dự khoảng vài phút đồng hồ, Trương Văn Trọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, ta bất chấp mọi giá, tin tưởng ngươi một lần! Chỉ mong, ngàn vạn lần ngươi đừng làm cho ta thất vọng!"

"Ngươi nói đi!" Tất cả mọi chuyện đều nằm trong suy nghĩ của Bàng Khoan. Hắn mỉm cười phất tay, gã đệ tử đứng ở bên cạnh lập tức móc ra một chiếc bút ghi âm, đưa tới gần miệng Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Văn Trọng hít hai cái thật sâu, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Muốn mở Ngạc Sơn Bảo Tàng, trước tiên phải tìm đường vào trong lòng núi. Mà muốn đi vào trong lòng núi, thì phải vượt qua đỉnh U Minh Phong."

Hắn chậm rãi đem lộ tuyến của lăng mộ Ngạc Vương, cùng phương pháp tránh né những cơ quan cạm bẫy, giảng thuật ra. Chỉ thấy Bàng Khoan và đám đệ tử Bàng gia đứng chung quanh đều trợn mắt há mồm, hồn nhiên bất tri giác không biết thời gian đang vùn vụt trôi qua.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Huyệt Khí Hải và gân ở tứ chi của Trương Văn Trọng, mười lăm phút trước đã lành lặn như thuở ban đầu. Sau khi triệt để khôi phục lại chân nguyên hao tổn, cũng là lúc đám người Bàng gia phải thừa nhận cơn giận dữ sấm sét. Tuy rằng Trương Văn Trọng tâm địa thiện lương, nhưng nó không đại biểu cho việc Trương Văn Trọng sẽ không động sát tâm!

Kim Cương Nộ Mục, chuyên dùng để hàng ma phục yêu. Trương Văn Trọng cũng có lúc phải hành động như thế!

Khi Trương Văn Trọng nói đến điểm mấu chốt, bỗng nhiên hắn tạm thời ngưng lại, không tiếp tục giảng thuật thêm nữa.

Bàng Khoan nhưỡng mày, quát: "Ngươi dừng lại làm gì? Còn không mau nói hết ra!"

Trương Văn Trọng bình tĩnh đáp: "Ngươi thật sự muốn để nhiều người như vậy, biết được phương pháp tiến nhập tẩm cung sao?"

Bàng Khoan hơi ngẩn ra, câu nói này của Trương Văn Trọng đã làm cho tim hắn nhảy dựng lên thon thót. Tuy rằng những người chung quanh đều là thủ hạ dưới tay hắn, nhưng Bàng Khoan cũng không muốn để cho nhiều người biết được phương pháp tiến nhập lăng mộ của Ngạc Vương đâu.

Bí mật lớn như vậy, một mình hắn biết là đủ lắm rồi!

Bàng Khoan đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, thầm nghĩ: "Thằng tiểu tử này, hay là có âm mưu quỷ kế gì đây?"

Bất quá rất nhanh hắn liền cười tự giễu chính mình: "Hiện giờ thằng nhãi con chỉ là một phế nhân, còn có nổi âm mưu quỷ kế gì sao? Ta đã lo lắng thái quá mất rồi!"

Bàng Khoang đứng dậy, phất tay ra hiệu cho hai gã thủ hạ đứng ở bên cạnh Trương Văn Trọng thối lui xuống.

Theo sau cất bước đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, nghiêng đầu lại gần nói: "Hiện giờ ngươi có thể nói thầm cho ta nghe được rồi."

"Phương pháp tiến vào trong tẩm cung chính là..."

Bất thình lình trong mắt Trương Văn Trọng hiện ra một tia sát khí. Chỉ nghe "băng băng" hai tiếng, sợi dây xích to như đầu ngón tay cái quấn quanh người hắn liền bị giựt đứt, bởi một chiêu "Song Phong Quán Nhĩ". Dưới thanh âm chói tai phá không rít lên, quyền đầu hung hăng đấm tới hai huyệt Thái Dương của Bàng Khoan.

"Ngươi đi chết đi..."