Siêu Cấp Tiên Y

Chương 292: Đàm Thanh Yêu Kiều Quyến Rũ




Trương Văn Trọng thế nào cũng không ngờ tới, Đàm Thanh lại làm ra cử động vô cùng thân thiết với hắn như vậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là đẩy Đàm Thanh ra. Nhưng sau thoáng do dự, nhất là nhìn thấy biểu tình vui mừng trên mặt nàng, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng cũng bỏ đi ý nghĩ đẩy nàng ra, đưa tay ôm nhẹ nàng vào lòng.

Thân thể Đàm Thanh hơi chấn động, sau đó nàng vòng hai tay lên ôm chặt cổ Trương Văn Trọng, chăm chú ôm chặt lấy hắn. Nhìn biểu tình trên mặt hắn, nàng như rất sợ chỉ cần buông tay ra, Trương Văn Trọng ở bên dưới sẽ hóa thành một đạo bạch quang, "hưu" một tiếng biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.

Trong lòng Trương Văn Trọng rất bất đắc dĩ, lặng lẽ thở dài, với ánh mắt của hắn, tự nhiên là đã nhìn ra tình tự của Đàm Thanh lúc này cực kỳ bất ổn, nếu như hắn đẩy nàng ra, rất có khả năng sẽ làm lòng nàng bị thương tổn, do đó xuất hiện bệnh tâm lý.

Ở loại tình huống này, an ủi Đàm Thanh mới là chuyện trọng yếu nhất.

Cho nên Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói: "Được rồi tiểu Đàm, đừng khóc nữa, nếu còn khóc cô sẽ thành con mèo mít ướt đấy. Phải biết rằng ở trong ấn tượng của tôi, Đàm Thanh là một nữ anh hùng tư thế oai hùng hiên ngang, chảy máu không đổ lệ. Thực sự không ngờ, nguyên lai cô cũng biết khóc nha."

Câu nói vui đùa của Trương Văn Trọng, nhất thời làm sự lo lắng của Đàm Thanh biến mất, đồng thời liền nín khóc mỉm cười.

"Vừa khóc vừa cười, chó vàng đi tiểu." Trương Văn Trọng lại trêu ghẹo.

"Trương ca, anh đáng ghét!" Phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, Đàm Thanh xấu hổ sẵng giọng: "Anh mới là chó vàng đi tiểu, anh mới là con mèo mít ướt."

Mấy cảnh sát giữ gìn trật tự gần đó, nhìn thấy dáng tươi cười e thẹn quyến rũ của Đàm Thanh, đều đồng loạt ngẩn ngơ, vừa khó tin vừa sợ hãi lẩm bẩm: "Trời ạ, Đàm phó đội trưởng không ngờ cũng có một mặt quyến rũ như vậy? Tôi...con mắt tôi không phải xảy ra vấn đề chứ? Hay là ngày tận thế sắp đến?"

May mắn Đàm Thanh cũng không nghe được lời thì thào của bọn họ, bằng không xe cứu thương ở đây chỉ sợ sẽ có thêm mấy người bệnh ngoại thương chân tay gia nhập. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhìn mấy câu vui đùa của mình đã nổi lên tác dụng, làm sự khổ sở trong lòng Đàm Thanh đã biến mất bảy tám phần. Trương Văn Trọng cũng âm thầm thở ra một hơi, nhưng cũng không chủ động đẩy nàng ra, chỉ vừa cười vừa nói: "Được rồi tiểu Đàm, cô đã khóc xong, như vậy xin mời đứng lên khỏi người tôi đi. Tuy rằng cô cũng không nặng lắm, tôi cũng không sợ cô đè trên người, thế nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy..."

"Ai nha."

Không đợi Trương Văn Trọng nói hết lời, Đàm Thanh thét lên một tiếng kinh hãi, luống cuống tay chân từ trên người Trương Văn Trọng bò lên. Lúc này hai má của nàng đã đỏ rực, cũng thẳng đến lúc này, nàng mới kịp phản ứng, địa phương này không chỉ có nàng và Trương Văn Trọng, còn có rất nhiều người đang vây xem. Hơn nữa trong số những người đang vây xem, còn có rất nhiều người đều là người quen của nàng.

Đàm Thanh vẻ mặt xấu hổ, âm thầm nói: "Xong, xong, vừa rồi sao mình lại xung động như vậy? Hiện tại hay thật, một màn vừa rồi đều bị mọi người nhìn thấy hết, lần này xong, thật đúng là mất hết mặt mũi." Nàng lén nhìn quanh bốn phía, nàng đang có tật giật mình, chỉ nghĩ ánh mắt mọi người chung quanh đều đang đặt trên người mình và Trương Văn Trọng. Tựa hồ còn có vài người đang cười trộm. Tuy rằng tính cách của nàng tương đối dũng cảm, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái, gặp trường hợp như vậy, dù sao cũng không dũng cảm nổi, chỉ đành cúi đầu vẻ mặt đỏ bừng, hiện ra tư thái một cô gái nhỏ thật khó có được.

Nhìn Đàm Thanh và Trương Văn Trọng từ trên mặt đất bò lên, bốn người béo hòa thượng định đến nói lời từ biệt, nhưng không đợi bốn người bọn họ đi tới trước người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn cũng đã đến trước mặt Trương Văn Trọng, vừa thân thiết hỏi thăm tình huống của hắn, vừa bắt đầu kiểm tra thân thể cho hắn. Tuy rằng Trương Văn Trọng liên tục nói: "Tôi không sao, không bị thương. ", thế nhưng Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn đều không chịu tin tưởng lời hắn nói, không ngừng đòi kiểm tra cho hắn một phen, nhìn không bị gì mới thấy an tâm.

Tình huống như vậy làm cho ba người đồng bạn của béo hòa thượng ngoại trừ nhìn nhau, do dự không biết nên rời khỏi liền mới tốt, hay phải tiến lên chào tạm biệt mới tốt hơn. Nhưng bọn họ cũng không hẹn mà cùng nghĩ: "Không nghĩ tới, vị Trương phó tổ trưởng của chúng ta, không ngờ là một người đa tình. Xem những tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc kia, dường như đều có mang tình ý đối với hắn. Chỉ là không biết chuyện như vậy đối với hắn mà nói, là đào hoa hay là hoa đào kiếp?"

Béo hòa thượng thấy đồng bạn bên người đều dừng lại không tiến tới, không khỏi kinh ngạc, hắn ngừng chân lại quay đầu nhìn ba vị đồng bạn, gãi gãi đầu trọc, có chút chần chờ hỏi ba người: "Uy, sao mọi người không đi nữa? Nhanh lên, chúng ta đến tạm biệt Trương tổ phó, còn phải về lo chuyện của mình."

Vũ Văn Hà vỗ trán, làm biểu tình như chợt nhớ ra, vội vàng nói: "Ai nha nha, tôi đột nhiên nhớ tới, ba giờ tôi còn một buổi dạy, lúc này đã sắp ba giờ, tôi phải nhanh chạy về trường học, bằng không không kịp dạy nữa. Ây, Quỷ muội, em còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không nhanh đi theo tôi! Chiều nay em đã nghỉ một khóa, chẳng lẽ còn muốn nghỉ thêm một khóa nữa hay sao? Có tin tôi gọi điện thoại cho phụ huynh em không?"

Quý Mị thông minh tự nhiên hiểu được ý tứ của Vũ Văn Hà, tuy rằng tuổi nàng không lớn, nhưng cũng hiểu được thế cục hiện tại không thích hợp đến quấy rầy Trương Văn Trọng bọn họ, lúc này nghe được chủ nhiệm lớp nói, nàng vội vã đáp: "Đừng nha lão sư, đừng gọi điện thoại cho phụ huynh em, em đi theo cô được chứ? Ai, chiếc QQ cũ kỹ của cô đâu? Đỗ ở đâu vậy?"

"Cũ kỹ?" Vũ Văn Hà cười lạnh nói, trong ánh mắt chợt hiện sát khí.

"Ách...em sai rồi, em sai rồi được không? Ôi, sao cô đánh đầu em? Đây rõ là ngược đãi trẻ em! Cô rõ ràng đang ngược đãi trẻ em!"

Nhìn Vũ Văn Hà và Quý Mị vừa đùa giỡn vừa rời đi, béo hòa thượng vẻ mặt không giải thích được nhíu chặt mày, vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn đạo sĩ Tam Si: "Ai, tiểu Tam, hai người vì sao tự nhiên bỏ đi? Cũng không tạm biệt Trương tổ phó, có phải không có lễ phép hay không? Tôi nói ông cũng đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa, nhanh theo tôi đến cáo từ Trương tổ phó nha."

Béo hòa thượng không hiểu đạo lí nhân tình thế sự, nhưng không có nghĩa là Tam Si cũng không hiểu, hắn cười khổ kéo tay Béo hòa thượng đang muốn đi chào tạm biệt Trương Văn Trọng, trừng mắt nói: "Hòa thượng rượu thịt, tôi đã nhắc nhở qua bao nhiêu lần rồi, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là Tiểu Tam, cái tên lóng này thực dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Được rồi, lão già ngu ngốc này đừng làm phiền Trương tổ phó, chúng ta mau chóng rời đi thôi."

"Tại sao?" Béo hòa thượng khó hiểu nói.

Tam Si một bên kéo chiếc tăng bào rách nát của hắn, đồng thời một bên giải thích: "Dù có nói cho ông nghe thì ông cũng không hiểu đâu. Thôi, đi mau..."

Tam Si vô cùng mạnh khỏe, tuy Béo hòa muốn thượng giãy giụa phản kháng, nhưng hắn vẫn bị lôi xềnh xệch đi. Bất quá, hắn cũng không quên nhắn lại cho Trương Văn Trọng một câu nói: "Trương...Trương tiên sinh, thời gian gần đây chúng tôi sẽ ở lại Ung Thành, nếu anh muốn tìm chúng tôi thì đến trường cấp ba Ung Thành tìm Vũ Văn Hà hoặc Quý Mị, phân phó các nàng liên hệ với chúng tôi nhé."

"Cái ông này, đâu cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?" Tam Si chán nản thở dài.

Kỳ thật Trương Văn Trọng không định níu kéo bốn người kia, cho nên lúc cả nhóm bọn họ rời đi, hắn cũng không mở miệng nói thêm cái gì. Giờ khắc này chứng kiến bốn người đều đi khuất, mà Diêu Khoái nhân viên Cục An Ninh Quốc Gia cũng chạy lại đây thu dọn hậu quả rồi.

Lúc này, Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: "Tiểu muội, Tử Mạn, hai người đừng nháo loạn chung quanh tôi nữa, mau quay trở lại phòng y tế đi, tôi thật sự không có việc gì cả! Tiểu Đàm, trạng huống thân thể cô hiện giờ còn chưa ổn định, tốt nhất không nên vội vàng quay về đội cảnh sát hình sự, trước tiên hãy đến phòng khám, để Tiểu Muội cấp cho cô một ít thuốc bổ đã."

"Ân." Đàm Thanh cùng Lâm Tử Mạn nhất tề gật đầu.

Tô Hiểu Hồng nghe ra bên trong lời nói của Trương Văn Trọng còn có chứa hàm ý, nên cũng tò mò hỏi: "Sư phụ, thầy không quay trở lại trường cùng tụi em sao? Thầy muốn đi đâu ạ?"

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi về nhà một chuyến, có chút điểm sự tình cần phải giải quyết."

Tô Hiểu Hồng gật đầu, cũng không nói thêm gì khác. Trương Văn Trọng mỉm cười dặn dò ba nữ nhân một phen, theo sau mới chịu xoay người rời đi.