Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 374: Không Đánh Được




- Là do trong lúc đang làm việc cậu lại chuồn đi mất, cho nên tốc độ mới chậm.

Lâm Phi giải thích nói.

Lâm Phi cũng nhận ra tốc độ của mình hơi nhanh, cho nên hắn bắt đầu làm chậm lại. Hắn vén miếng vải trắng phủ lên người thứ hai và người thứ ba ra. Một người tầm trung niên, đầu óc đã bị đánh nát. Người còn lại mà một chàng trai còn trẻ tuổi, chỗ tim bị xỏ xuyên qua, giống như đã bị một quả đấm thật sâu làm cho trống rỗng. Lâm Phi cũng có thể nhìn thấy rất nhiều máu chảy xuống dưới ván giường thi thể.

- Này Lâm Phi, cậu đã nhận ra điều gì chưa? Hình như những người bị cô gái điên này giết đều có chung một đặc điểm.

Nam sinh gầy yếu nói với Lâm Phi.

- Có chung một đặc điểm chính là đều mất mạng do một chiêu. Hơn nữa thân thể bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Phi vừa nhìn vết thương vừa nói. Hắn nghĩ thầm không biết lần này hệ thống Chiến Thần giao cho nữ học viên kia nhiệm vụ gì thêm, hay là tinh thần của nữ học viên đã bị kích thích, trở thành ma giết người rồi.

Lâm Phi nhớ lại lúc trước, sau khi hệ thống Chiến Thần vừa mới khống chế thân thể của mình, đã cấp cho gia thành là chỉ đạo mình đánh nhau cùng tù phạm, hơn nữa phải hoàn thành trong thời gian ngắn.

Nhìn những vết thương và mức độ bị phá hoại của nhân thể này, Lâm Phi đoán hệ thống Chiến Thần đã gia tăng lực lượng cho nữ học viên này và chỉ đạo chiến đấu.

- Tôi không nói điểm giống nhau là một chiêu bị mất mạng. Ý tôi là những người bị cô gái điên kia giết đều là nam. Lúc này, những người trong thành phố bị giết chết đều là nam. Có lẽ cô gái điên này vô cùng kỳ thị đàn ông. Lâm Phi, trước khi cô gái điên này bị bắt, tôi và cậu đi đường ban đêm cũng phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đi chung đấy.

Nam sinh gầy yếu thì thào nói với Lâm Phi.

- Những người cô ta muốn giết đều là nam. Cho dù chúng ta có đi chung thì khi gặp cô ta cũng phải chết đấy, ngay cả mười người như cậu cũng không thể đánh lại. Cứ để mặc cho số phận đi.

Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói.

- Hôm nay tôi mệt rồi, cậu giúp tôi giải phẫu hai người còn lại đi, tiền công hôm nay cũng cho cậu.

Lâm Phi nhìn thi thể phía trước rồi nói với nam sinh gầy yếu bên cạnh.

- Thế thì tôi phải làm đến trưa mai mất. Cậu không thể đi như vậy!

Nam sinh vểnh lên miệng nói.

- Thi thể tôi vừa giải phẫu xong cũng tính cho cậu, cậu chỉ phải làm thêm một cái thôi. Hơn nữa ở trong phòng giải phẫu này vô cùng an toàn, còn hơn là ở bên ngoài phải lo sợ cô gái điên kia.

Lâm Phi nói với nam sinh bên cạnh.

- Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi. Nhưng đừng nói cho thầy là một mình tôi làm, tôi sợ hắn trừ tiền công của chúng ta. Tôi cầm thay cậu tiền công của cậu.

Nam sinh suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Phi, khoát tay để Lâm Phi rời đi.

Lâm Phi cởi bao tay cao su, sau khi đi tới ống nước rửa tay liền rời đi.

Lúc này trời đã tối. Đang đi trên đường phố, Lâm Phi bỗng cảm thấy hơi đói bụng. Hắn liền đi tới sạp hàng gần đó mua một cái bánh mì trứng, tay trái cầm lấy, vừa đi vừa ăn.

- Không bị hệ thống Chiến Thần nhập vào, không có nhiệm vụ chết chóc, cảm giác thật dễ chịu.

Lâm Phi vừa ăn bánh mì trứng vừa nghĩ. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác buông lỏng như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút mất mát.

- Vài năm nữa, cuộc chiến tranh giữa Thiên Long Liên Bang và đế quốc Bách Thú sẽ bắt đầu. Còn cả nạn sâu bệnh kia nữa. Không có mình, không biết đạo nhân có thể diệt sạch được không. Mình đã lựa chọn làm một người bình thường, sống hết một đời bình thường sẽ tiếp tục đi thừa kế hệ thống Chiến Thần, đi theo con đường ngập tràn chết chóc và gian khổ kia. Nhưng đây là do con đường Chiến Thần kích thích sao?

Lâm Phi vừa đi vừa tự hỏi mình.

Đột nhiên, Lâm Phi nhận ra mình đang đi vào sâu trong một ngõ hẻm của thành phố. Mấy năm qua được rèn luyện đã tạo thành cảm giác nguy cơ, cho nên Lâm Phi nhanh chóng nhận ra có người theo dõi mình từ phía sau.

Lâm Phi nhanh chóng lùi về phía sau ba bước, quay đầu lại, lấy ra hai con dao giải phẩu từ trong túi quần, đã chuẩn bị xong tư thế đánh nhau.

Bóng đen ở phía sau từ từ hiện ra hình dáng. Đó là một thiếu nữ tóc dài, mặc đồng phục, từ hai đầu ngón tay của cô nhỏ xuống đất từng giọt, từng giọt máu.

- Không ngờ lại là anh. Anh là học sinh cùng trường với tôi, hôm nay chúng ta đã gặp qua ở trường học.

Thiếu nữ tóc dài bình tĩnh nói, sau đó tiến về phía Lâm Phi một bước.

Lâm Phi nhanh chóng lùi về sau một bước.

- Thật ra thì tôi cũng không muốn giết những người này. Anh có hiểu không, nhiệm vụ lần này yêu cầu tôi phải giết chết một trăm người, hoàn thành nhiệm vụ Bách Nhân Trảm. Trong tương lai, tôi muốn trở thành Chiến thần, có thể cứu vớt vũ trụ.

Nữ học sinh nói với Lâm Phi. Giọng nói lạnh lùng đến mức đáng sợ.

- Tôi hiểu cô. Cô đã đi giết rất nhiều người, còn một chút nữa là đạt tới một trăm. Chúng ta đều học cùng trong một học viện, cô có thể lựa chọn không chiến đấu cùng tôi, đi giết người khác để góp đủ số. Dù sao thì giết ai cũng đều là giết, chỉ cần đạt tới số lượng là được!

Lâm Phi lên tiếng nói.

Lâm Phi biết mình vẫn có ý thức chiến đấu, vẫn có kỷ xảo đánh nhau.

Nhưng lúc này thân thể Lâm Phi không trải qua rèn luyện đặc thù, cũng không dám bảo đảm rằng có thể đánh bại người trước mặt. Nữ học viên này được hệ thống Chiến Thần chỉ đạo, hơn nữa lực lượng lại mạnh mẽ.

- Không một người nào có thể hiểu tôi, anh cũng sẽ không tin tưởng tất cả những chuyện này. Tôi đã giết chín mươi chín người rồi, anh chính là người cuối cùng. Sau khi giết chết anh, tôi có thể nghỉ ngơi một trận rồi. Thời gian không còn nhiều, nhiệm vụ của tôi cũng chỉ còn vẻn vẹn hơn mười phút nữa thôi, anh chính là người cuối cùng.

Nữ học viên nói với Lâm Phi.

- Tên tôi là Lâm Phi, tên cô là gì?

Lâm Phi cố tình kéo dài thời gian, lên tiếng hỏi.

- Bây giờ tôi không muốn dùng tên trước đây nữa. Anh cứ gọi tôi là nữ Chiến Thần đi.

Sau khi nữ học sinh nói xong, liền bắt đầu chậm rãi đi tới gần Lâm Phi.

Lâm Phi cảm thấy một luồng khí chết chóc đang áp bách, phủ xuống mình, nhưng bản thân lại không còn thực lực để chống cự. Cảm giác này thật sự là quá tệ rồi.

Đột nhiên, Lâm Phi cảm giác có tiếng bước chân ở phía sau mình. Lâm Phi vội quay đầu lại nhìn thì thấy một người say. Hắn đang cầm trong tay một bình rượu, đang đi về phía mình.

- A, cứu tinh!

Lâm Phi vừa nghĩ vừa chạy nhanh tới bên cạnh một người say ở phía sau. Xung quanh người say này nồng nặc mùi rượu.

- Hắn mới là người sau cùng của cô, đến đúng lúc lắm!

Lâm Phi nói xong liền đá nghiêng một cái, nhấc lưng của người say này lên, sau đó đá thân thể người say này về phía nữ học viên.

Bởi vì người say này đột nhiên xuất hiện, cho nên nữ học viên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng ra tay. Lâm Phi nhìn thấy nữ học viên đưa tay phải về phía sau, sau đó phát lực, đưa tay đấm mạnh về phía trước, lập tức đánh xuyên qua ngực người say.

Trên ngực người say xuất hiện một lỗ thủng to bằng nắm tay. Máu tươi và một phần trái tim rơi ra từ trong lỗ thủng.

Sau khi mắt người say nhìn vào nắm tay của nữ học viên đang cắm vào trong lồng ngực hắn, há mồm muốn nói điều gì đó, nhưng lại chỉ phun ra một búng máu tươi, sau đó nhắm mắt, chết đi.

Nữ học viên nhanh chóng rút quả đấm ra, nhìn về Lâm Phi ở phía trước người cô.

- Anh rất may mắn. Tối nay anh không phải chết.

Nữ học viên bình tĩnh nói với Lâm Phi.

Lúc Lâm Phi nhìn thấy một quyền cực nhanh và lực phá hoại của cô, hắn tự hỏi bản thân rằng nếu như đối địch chính diện, có thể đánh bại cô bằng kỷ xảo cận chiến không.

Bi kịch chính là sau khi suy tư tính toán, đáp án chính là không thể đánh lại. Nữ học viên này được hệ thống Chiến Thần chỉ đạo chiến đấu, hơn nữa không chỉ riêng lực lượng mà ngay cả tốc độ cũng vượt qua thân thể bây giờ của mình. Căn bản là hắn không thể đánh lại cô gái này.