Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 404: Tương Lai Tịch Mịch




Lâm Phi nói xong với Đầu Lâu Hồng thì quay lại trước cánh cửa tương lai, mở ra và bước vào trong.

Đột nhiên nữ thủ lĩnh hải tặc Đầu Lâu Hồng túm lấy tay áo kéo Lâm Phi lại.

Lúc này cánh cửa tương lai vẫn mở, bên trong phun ra một thứ khí màu trắng thần bí.

Đầu Lâu Hồng nhìn Lâm Phi chăm chăm, nét mặt ban đầu rất do dự, sau đó mấy giây dường như đã quyết định điều gì, nói với Lâm Phi.

- Lâm Phi, tôi thân là thủ lĩnh hải tặc, từ khi ra đời hiểu chuyện đến nay đã có tinh thần mạo hiểm. Nếu lần này lại sợ hãi thì sau này sao làm nổi thủ lĩnh nữa? Điều tôi theo đuổi chính là những thách thức chưa biết đầy mạo hiểm. Vừa rồi tôi sợ, nhưng giờ tôi ổn rồi. Lâm Phi, tôi quyết định lần này cùng anh vào cánh cửa tương lai. Nếu gặp nguy hiểm anh không cần quan tâm đến tôi, anh chỉ cần đi cứu bạn anh là được.

Lâm Phi nói Đầu Lâu Hồng nói thế, nhìn vẻ mặt kiên định của cô, biết có khuyên nữa cũng vô ích.

- Đi nào, cùng vào với tôi. Nhớ là khi gặp nguy hiểm đừng tỏ ra mạnh mẽ quá, tính mạng là quan trọng, nếu chết trong cánh cửa tương lai thì cô sẽ chết thực sự, hơn nữa linh hồn sẽ tiêu tan, nhục thể bị cấm cố, nói chung là chết không toàn thây.

Lâm Phi nói rồi kéo tay Đầu Lâu Hồng.

Hắn quay người cùng Đầu Lâu Hồng bước vào cánh cửa tương lai.

Vào trong, Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng cảm thấy trước mặt có ánh sáng màu bạc chói mắt, rồi một luồng hấp lực mạnh mẽ từ bốn phía xung quanh như muốn xé nát linh hồn hai người họ.

Cánh cửa tương lai phía sau đã biến mất, dưới tác động của luồng hấp lực mạnh mẽ, cuối cùng Đầu Lâu Hồng không chịu nổi đã hôn mê, sau đó Lâm Phi cũng mất đi ý thức.

---

Trong phòng bệnh của một bệnh viện tồi tàn, bốn lão già người đầy bụi bặm, mặc quần áo cũ kỹ, rách rưới nhiều chỗ, râu và bụi bặm trên mặt đã che đi gương mặt của họ.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy màu tóc của bốn người như nạn dân này, có màu trắng, màu lam, màu đỏ và đen.

Họ chính là tứ đại trưởng lão của liên minh Siêu Cấp Chiến Sĩ, có dị năng cường đại, là dị năng giả cấp lão yêu quái, sống trong vũ trụ đến hàng nghìn năm.

Lúc này họ đã gầy rộc thành da bọc xương, rất tiều tuỵ, đang ở trong một căn phòng bệnh không có cửa sổ, chỉ có hai cái giường.

Thiết bị trong phòng bệnh này cũng rất cũ kỹ, không có chăn đệm, cả phòng lan toả thứ khói trắng mang đầy tử khí nặng nề, đứng xa một chút là không nhìn rõ người đối diện.

Lão già tóc đỏ run rẩy đứng dậy, nhìn ba người kia, mắt lão cũng đỏ lên, dường như đã quyết định điều gì đó.

- Tôi không tin không ra được khỏi đây.

Lão tóc đỏ nói, tiến lại trước cửa, chỉ thấy lão nhổ ra một ngụm máu lên tay rồi cánh tay lão bắt đầu bốc lửa.

Khói trăng xung quanh gặp phải ngọn lửa này bắt đầu kêu tanh tách, tan đi rất nhiều.

Lão tóc đỏ nhanh chóng đặt tay lên cánh cửa, cánh cửa bắt đầu bốc cháy, rất nhanh bị thiêu rụi thành tro.

Lão tóc đỏ nhìn ra ngoài cửa, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài thì vẻ mặt kiên nghĩ ban đầu trở nên như quả bóng xịt hơi.

Bên ngoài không phải hành lang bệnh viện trong tưởng tượng mà là một căn phòng bệnh khác giống hệt như thế.

- Tóc trắng, chúng ta mãi mãi bị nhốt trong này sao? Đáng chết! Thời gian trong thế giới “biểu” đã kết thúc thì thế giới “lý” lại tới. Tôi không nhớ chúng ta đã chống lại bao nhiêu lần công kích của quái thú rồi nữa. Tôi sắp không chịu nổi rồi.

Lão tóc đỏ bất lực nói với lão tóc trắng.

- Phòng bệnh trong bệnh viện này giống như một cái mê cung, cả không gian đều bị ác ma khống chết, phá vỡ nhiều cánh cửa nữa thì cũng vẫn vậy thôi. Chúng ta không ra khỏi đây được đâu. Vừa rồi khi ông đốt lửa, tôi đã quan sát dao động không gian nếu tôi dùng dị năng cấm thuật toàn lực để truyền tống có thể tạm thời đưa chúng ta ra khỏi đây. Sau đó tôi sẽ tạm thời hôn mê, các ông phải cố gắng nhanh nhất có thể trước khi thế giới “lý” tới, cõng tôi tìm nơi trốn. Đáng chết, ở đây rốt cuộc có chỗ trốn không?

Lão tóc trắng mệt mỏi nói rồi đứng dậy, kéo ba người kia tới cạnh mình, cắn ngón tay rồi bắt đầu vẽ lên đất truyền tống trận.

Lão tóc trắng tập trung tinh thần cao độ, miệng niệm chú, cả không gian bắt đầu dao động, khói trắng tạm thời bị đẩy lùi.

Truyền tống trận máu dưới chân bốn người bắt đầu hoạt động, thân thể họ bắt đầu biến mất.

Rất nhanh bốn người họ đã xuất hiện ở một công viên, đột nhiên khói trăng bắt đầu có dấu hiệu cuộn trào, lão tóc trắng lúc này đã ngất dưới đất, tai và mũi bắt đầu chảy máu.

Ba người còn lại nhanh chóng dìu lão tóc trắng đi.

- Nhanh lên, thế giới “lý” sắp tới rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian. Hy vọng lần này vượt qua được công kích của quái vật bất tử trong thế giới “lý”. Thế giới “lý” khiến tôi cảm thấy chỗ nào cũng có máu tanh, tối tăm và bất lực.

Lão tóc lam cõng lão tóc trăngs, vừa chạy vừa nói.

- Tinh thần lực của tôi cảm nhận thấy vô số vong hồn khắp thế giới này. Đây là nơi bị nguyền rủa, hơn nữa có con ác ma cấp BOSS rất mạnh, có lẽ chúng ta sẽ chết trong nhiệm vụ này mất.

Lão tóc đen nói.

- Đừng bỏ cuộc, lão đại tóc trắng đã nói, tuy chúng ta không ra được nhưng vẫn còn hy vọng. Minh chủ sẽ đến cứu chúng ta. Thực lực Lâm Phi rất mạnh, chỉ cần cố gắng đến khi hắn tới là được.

Lão tóc đỏ vừa chạy vừa nói.

- Nếu lão đại đoán sai thì sao? Lâm Phi đến cứu, đó chỉ là suy nghĩ của lão đại mà thôi. Hơn nữa cho dù Lâm Phi có tới, với năng lực của hắn liệu có cứu được chúng ta? Chỉ sợ hắn đến vô ích.

Lão tóc đen thở dốc, nói.

- Chúng ta đã theo lão đại mấy trăm năm rồi, ông ấy chưa bao giờ nhìn nhầm người, phải tin suy đoán của lão đại. Còn sức thì nhanh chóng tìm chỗ trốn, giờ mất đi côn kích dị năng không gian của lão đại, tinh thần lực của chúng ta cũng tiêu hao nhiều, rất khó chống đỡ được đám quái vật trong thế giới “lý”.

Lão tóc lam run rẩy nói