Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 130: Mồm thối




===

Ánh mắt của Ôn Như Quy liếc qua nốt ruồi dưới mắt trái của đối phương, vẻ mặt thản nhiên nói: "Đúng."

Lúc này, những gì cần nói anh đã nói rồi, anh cảm thấy không cần phải giải thích gì thêm nữa.

"Em còn chưa thi đại học thì nghe nói giáo sư Ôn học rộng tài cao, nghiên cứu học vấn cẩn thận. Để có thể vào lớp của giáo sư Ôn, em cố tình chọn chuyên ngành Vật Lý, không ngờ giáo sư Ôn nhanh vậy đã sắp đi rồi, em thấy buồn quá."

Tiền Dung Dung vừa nói vừa đi tới gần anh, không biết có phải là cố ý hay không, cô ta nghiêng mặt nhìn Ôn Như Quy, đúng lúc lộ ra nốt ruồi màu đen kia.

Ôn Như Quy nói: "Có rất nhiều giáo viên và giáo sư học rộng tài cao, nghiên cứu học vấn cẩn thận, tôi không đến, trường học cũng mời người khác đến làm giáo sư thỉnh giảng thôi. Cho nên trò không cần lo chuyện này."

Tiền Dung Dung cắn môi dưới, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Những người khác thì sao có thể so được với giáo sư Ôn cơ chứ?"

Lúc này Ôn Như Quy đã thu dọn đồ đạc xong, coi như không thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta, anh lạnh lùng gật đầu nói: "Tôi còn có việc phải làm, xin phép."

Nói xong, anh trực tiếp đi ngang qua người của Tiền Dung Dung.

Cô ta vội kéo tay anh lại: "Giáo sư Ôn khoan đi đã."

Ôn Như Quy dùng sức rút tay mình về, lùi về sau vài bước tạo khoảng cách với đối phương, anh chau mày nói: "Học trò này, trò còn chuyện gì sao?"

Tiền Dung Dung thấy anh trốn tránh mình như tránh bệnh dịch, nét mặt tỏ vẻ khó xử, nhưng cô ta vẫn mặt dày mà nói tiếp: "Giáo sư Ôn, thầy có thể cho em cách liên lạc của thầy được không, nếu em có thắc mắc liên quan môn Vật Lý muốn hỏi thầy, không biết có tiện liên lạc với thầy không?"

Ôn Như Quy từ chối thẳng thừng: "Không tiện. Nếu trò có thắc mắc thì nên hỏi giáo viên hoặc giáo sư trong khoa, tri thức và học lực của họ đủ giải quyết mọi thắc mắc của trò."

Anh nói xong, định quay lưng bỏ đi, chính lúc này lại xảy ra sự cố.

Tiền Dung Dung sợ anh bỏ chạy nên vội tiến lên đuổi theo, không ngờ ngã sấp mặt dưới đất.

"Chân em đau quá..."

Tiền Dung Dung ngồi dưới đất nhéo chân mình, đau đến hốc mắt đỏ hoe: "Giáo sư Ôn, thầy có thể tới đỡ em một chút được không?"

Ôn Như Quy nhìn cô ta rồi chau mày.

===

Ở bên Đồng Tuyết Lục.

Không chỉ một lần, môn tiếp theo tại tòa nhà dạy học này, Đồng Tuyết Lục bị Tiền Thái Hân chặn lại.

"Bạn học Đồng, hôm nay tôi mới biết chồng chưa cưới của cậu là giáo sư Ôn, giáo sự thỉnh giảng của trường chúng ta đó. Tại sao 3 năm nay không nghe cậu nhắc chuyện này?"

- -- Tiền Thái Hân nói ra câu này, đám đông "ồ" lên.

"Cái gì? Chồng chưa cưới của bạn học Đồng là giáo sư Ôn?"

"Trời ơi, chuyện lớn thế này mà hôm nay tôi mới được biết. Nếu tôi có một người chồng chưa cưới đẹp trai và tài hoa thế này, chắc chắn tôi sẽ khoe khoang cả ngày luôn."

"Tôi cũng thế, bạn học Đồng thật có thể giữ được bình tĩnh, quả nhiên là người làm chuyện lớn."

Tiền Thái Hân nghe những lời bàn tán xung quanh vốn không theo như suy nghĩ của mình, cô ta chợt tức muốn hộc máu.

Cô ta hít một hơi thật sâu, làm ra vẻ ngây thơ: "Tôi cảm thấy rất lạ, chuyện như vậy sao bạn học Đồng cứ luôn che giấu mà không nói thế?"

Khoé miệng của Đồng Tuyết Lục giương lên độ công nhàn nhạt: "Tại sao tôi phải nói, cậu cũng đâu có hỏi tôi?"

Cô quả thật không công khai rộng rãi mối quan hệ giữa mình và Ôn Như Quy, nhưng cũng không che giấu, người trong ký túc đều biết, còn chuyện những người khác không biết thì đó là vì không cần phải biết.

Tiền Thái Hân: "Bạn học Đồng, cậu đừng giận, chẳng qua tôi thấy lạ thôi, nếu không cùng trường thì thôi đi, nhưng ở chung trường 3 năm rồi mà không lên tiếng, cảm thấy khá là lạ đấy. Nếu người không biết, còn nghĩ giáo sư Ôn chán ghét cậu, không muốn công khai mối quan hệ giữa 2 người nữa đấy."

Cô ta vừa nói xong, ánh mắt của tất cả những người có mặt đều dồn lên người của Đồng Tuyết Lục.

- -- Câu này cũng có lý.

- -- Hơn nữa, nghe nói họ đã đính hôn 3 năm rồi, nhưng mãi chưa kết hôn, lẽ nào thật sự là vì giáo sư Ôn ghét bỏ Đồng Tuyết Lục?

Đương nhiên, tất cả mọi người chỉ nghi ngờ trong lòng, vốn không nói ra ngoài, dù gì con người của Đồng Tuyết Lục xuất sắc thế này, bối cảnh gia thế cũng rất lợi hại.

- -- Người như vậy mà còn có người ghét bỏ thì người bình thường há chẳng phải không cần sống hay sao?

Đồng Tuyết Lục cười và nhìn cô ta: "Cậu nhìn tôi giống như đang tức giận lắm sao? Nhưng ngược lại thì tôi nghi ngờ cậu nói những câu này là muốn để tôi giận hay khó xử đây. Dẫu sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu đối đầu với tôi đâu."

Bầu không khí im lặng vài giây. Đám đông không ngờ Đồng Tuyết Lục lại trực tiếp nói ra câu này.

- -- Lẽ nào là không muốn nể mặt ư?

Đám đông hóng hớt: "Đánh nhau, sắp đánh nhau rồi!"

Khoa ngoại ngữ có 2 người đẹp, một là Đồng Tuyết Lục, người còn lại là Tiền Thái Hân. 2 người đều rất xinh đẹp, học lực xuất sắc, bối cảnh gia đình rất ưu tú, 2 người đồng thời là nhân vật làm mưa làm gió tại trường.

Nhưng mối quan hệ giữa cả 2 không tốt, từ khi 2 người làm bạn cùng lớp thì bắt đầu có mâu thuẫn.

Sau đó Đồng Tuyết Lục nhảy lớp, 2 người không chung một lớp nữa, mâu thuẫn chẳng những không tan biến, ngược lại ngày diễn biến kịch liệt hơn.

Nói ra thì Tiền Thái Hân cũng khá thảm, trông cô ta hơi kém so với Đồng Tuyết Lục, thành tích cũng kém hơn cô một chút, mọi người luôn nói đùa rằng họ là "Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng".

(*) Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng: Chu Du và Gia Cát Lượng cũng là những nhân vật tiêu biểu, quân sư nổi danh nhất trong cuộc chiến Tam Quốc, để rồi trước khi mất vì bạo bệnh, Chu Du đã phải ngẩng mặt lên trời thốt câu nói trên và qua đời.

Nếu Tiền Thái Hân là Chu Du thì Đồng Tuyết Lục chính là Gia Cát Lượng đè đầu cô ta, nghĩ đến điều đó cũng khá là khó chịu. Tiền Thái Hân cũng không ngờ Đồng Tuyết Lục lại đâm thủng vải che chắn thế này, đột nhiên cô ta tức đỏ cả mặt.

"Bạn học Đồng, sao cậu lại xuyên tạc ý tốt của tôi vậy? Hôm nay tôi cũng mới nghe chuyện giáo sư Ôn là chồng chưa cưới của cậu thôi, tôi ngạc nhiên khi trước giờ cậu chưa từng nói với mọi người. Đúng rồi, lúc này giáo sư Ôn chắc là giảng bài cho mọi người xong rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng bây giờ đi qua đó, cậu giới thiệu giáo sư Ôn với mọi người luôn đi."

Đám đông nghe đề nghị của Tiền Thái Hân, ai nấy đều tỏ ra háo hức.

"Tuyết Lục, tôi cảm thấy đề nghị của đàn em Tiền cũng không tệ, mọi người luôn rất muốn làm quen với giáo sư Ôn, hay là hôm nay cậu giới thiệu với chúng tôi được không?"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu biết trước giáo sư Ôn là chồng chưa cưới của cậu, chúng tôi đâu phải chen chúc với sinh viên các khoa khác."

Mọi người đã nghe danh giáo sư Ôn từ lâu, ai cũng theo dõi anh, nhưng họ không phải sinh viên khoa Vật Lý. Họ chỉ đứng nhìn anh từ xa, trước giờ chưa từng đến gân.

Nếu Đồng Tuyết Lục thật sự có thể giới thiệu giáo sư Ôn với họ, vậy họ không những có thể tiếp xúc gần với anh, nói không chừng còn có thể trò chuyện với anh, sau này nói ra ngoài thì những sinh viên khoa khác chắc chắn sẽ rất ngưỡng mộ họ.

Nhìn ánh mắt mong chờ của đám bạn học, Đồng Tuyết Lục cười và gật đầu: "Được thôi, vậy bây giờ chúng ta qua đó thôi."

Tiền Thái Hân nói một tràng như vậy, mục đích chính không phải làm cho cô khó xử mà chủ yếu là cô ta muốn dụ mình đi gặp Ôn Như Quy.

- -- Cô còn không biết trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì sao?

- -- Nếu đã như vậy, cô chắc chắn phải đi xem cho biết.

Đám đông nghe Đồng Tuyết Lục nói thế thì lập tức hoan hô.

"Tốt quá rồi, vậy chúng ta đi thôi, tôi kích động đến mức nổi hết cả da gà lên này."

"Tuyết Lục, cậu mau nói với mọi người đi, có một người chồng chưa cưới xuất sắc như vậy có phải cảm thấy rất áp lực không?"

"Coi cậu nói kìa, lẽ nào Tuyết Lục của chúng ta không xuất sắc ư? Tôi cảm thấy họ đúng là xứng đôi."

"Đúng đúng, trai tài gái sắc, 2 người thông minh và ưu tú như thế mà, ôi trời ơi, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ quá đi."

Tiền Thái Hân nghe thấy Đồng Tuyết Lục đồng ý giới thiệu Ôn Như Quy cho mọi người làm quen, trong lòng đang đắc chí, nhưng một lúc sau khi nghe mọi người vây quanh Đồng Tuyết Lục tâng bốc xu nịnh, trong lòng cô ta càng căm hận.

Nhưng khi nghĩ đến lát nữa Đồng Tuyết Lục sẽ bị lúng túng, khoé miệng cô ta lại giương lên nụ cười lần nữa. Đồng Tuyết Lục trả lời câu hỏi của đám bạn học, ánh mắt liếc thấy nụ cười nơi khoé miệng của Tiền Thái Hân, trong lòng cô vô cùng tò mò.

Tiền Thái Hân sau khi bị đèn chùm đập vào đầu thì có một khoảng thời gian không nhớ mình là ai, nửa năm sau trở về trường học, cô ta không nhớ gì cả. Nếu như trước đây cô ta che giấu sự thù địch với mình, vậy 3 năm nay cô ta lại công khai đối đầu.

Đương nhiên cô ta đối đầu với mình khác với Cao Mẫn, cái gì cô ta cũng muốn so với mình, so vẻ xinh đẹp, sự nổi tiếng, thành tích, tóm lại chính là muốn chèn ép cô.

Đáng tiếc, 3 năm nay cô ta chưa thể thành công, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, Tiền Thái Hân còn muốn tung chiêu lớn ư?

Trong lòng của Đồng Tuyết Lục nghĩ vậy, đi cùng mọi người đến giảng đường.

===

Giảng đường được dùng để diễn thuyết hoặc hội họp, nằm ở tầng một của tòa nhà dạy học. Lúc tới trước cửa giảng đường, đám đông còn chưa kịp lên tiếng thì nghe tiếng khóc nũng nịu truyền đến từ bên trong.

"Chân em đau quá... giáo sư Ôn, thầy có thể tới đỡ em một chút được không?"

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, quay đầu nhìn sang Đồng Tuyết Lục.

Tiền Thái Hân thậm chí còn lộ ra vẻ ngạc nhiên, che miệng rồi nói: "Đây... có phải chúng ta tới không đúng lúc rồi không?"

- -- Đồng Tuyết Lục cười, đây chính là trò mèo của cô ta à?

Kêu người đến dụ dỗ Ôn Như Quy, để cô bắt gian tại trận, muốn cô giống như người phụ nữ chanh chua vừa khóc vừa quậy hay sao?

- -- Nếu cô ta định làm như vậy, vậy thì có thể nói hy vọng của cô ta sắp thất bại rồi.

Thế là cô nhẹ nhàng cười nói: "Sao lại như thế? Chúng ta đến đúng lúc, trễ một chút thì không có kịch hay để xem rồi."

Đám đông: "..."

Đáy mắt của Tiền Thái Hân chợt lóe lên một tia nghi ngờ, ngoài mặt thì cô ta trầm giọng nói: "Bạn học Đồng, tôi biết bây giờ cậu rất giận, nhưng mong cậu tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, chuyện này có lẽ không giống như cậu tưởng tượng đâu."

"Tôi tưởng tượng thế nào? Vậy cậu nói xem, tôi tưởng tượng ra sao đây?"

Tiền Thái Hân bị lật tình huống thế này, trong lòng căm hận: "Giả bộ, cô giả bộ đi, lát nữa xem cô khóc thế nào đây."

Chính ngay lúc này, giọng của Ôn Như Quy từ bên trong vang lên: "Trò này, nếu trò thật sự không đứng lên nối, bây giờ tôi đi thông báo cho bác sĩ nhà trường sang đây."

Tiền Dung Dung: "Giáo sư Ôn không cần phiền phức vậy đâu, em chỉ đau một chút thôi, thầy tới đỡ em là được rồi."

Ôn Như Quy cau mày: "Nam nữ thụ thụ bất thân, tôi không thể đỡ trò được."

(*) Nam nữ thụ thụ bất thân: Nam nữ không nên tiếp xúc trực tiếp theo lễ giáo ngày xưa.

Tiền Dung Dung lộ vẻ khó chịu: "Em nghe nói giáo sư Ôn đã đính hôn rồi, thầy né sinh viên nữ thế này là vì vợ chưa cưới của thầy không cho phép ư?"

"Em cảm thấy vợ chưa cưới của thầy chưa chắc chuyện nhỏ xé ra to đâu. Chúng ta đều là thanh niên thời hiện đại, cũng đâu phải xã hội phong kiến, sao còn nhắc chuyện nam nữ thụ thụ bất thân ấy chứ. Huống hồ, thầy là giáo sư đạo đức cao thượng, sao cô ấy lại không tin tưởng thầy như vậy?"

"Đủ rồi, không cho phép trò bôi nhọ vợ chưa cưới của tôi!"

Vẻ mặt dịu dàng của Ôn Như Quy xụ xuống: "Trò cũng không cần lôi cái chuyện phong kiến hay không phong kiến gì đấy, một người đàn ông đã đính hôn hiển nhiên nên giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác. Đây gọi là tránh nghi ngờ!"

Tiền Dung Dung chưa từng thấy Ôn Như Quy tức giận, chỉ thấy thấy có một áp lực dồn dập đến mặt, cô ta lập tức bị doạ: "Xin... xin lỗi giáo sư Ôn, em không phải có ý này. Em chỉ cảm thấy giáo sư Ôn cẩn thận quá mức, em ngã mà thầy cũng không muốn tới đỡ em dậy..."

Ôn Như Quy lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: "Tôi không bằng lòng đỡ trò là có 2 nguyên nhân. Thứ 1, nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ 2, miệng trò rất thối, mùi thật sự rất khó ngửi, trò tốt nhất nên tới bệnh viện khám bệnh đi."

Tiền Dung Dung: "..."

Tiền Thái Hân: "..."

Đám đông bên ngoài: "..."

"Ha ha..."

Đồng Tuyết Lục đứng ngơ ngác một lúc, sau đó cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.

- -- Cô nữ sinh này đúng là có phúc 3 đời mới lĩnh giáo lời độc mồm của Ôn Như Quy.

Âm thanh phát ra, Ôn Như Quy và Tiền Dung Dung trong giảng đường chợt thấy hoảng hốt, cả 2 cùng lúc hoàn hồn. Máu trên mặt của cô ta giống như bị rút đi hết vậy, tái nhợt như ma.

Tiền Dung Dung quay đầu nhìn Tiền Thái Hân trong đám đông, vẻ mặt không dám tin, Tiền Thái Hân lại quay đầu nhìn sang chỗ khác, giả bộ như không thấy. Những bạn học khác hoàn hồn lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô ta.

"Đây không phải đàn em năm 1 sao? Mặt lớn thật, dám chỉ trích vợ chưa cưới trước mặt giáo sư Ôn?"

"Đúng vậy, thật không biết xấu hổ!"

- -- Tiền Dung Dung từ dưới đất bò dậy, khóc hu hu chạy ra ngoài.

===

Trong mắt của Ôn Như Quy không nhìn thấy những người khác, anh đi về phía Đông Tuyết Lục: "Em đến đây từ khi nào thế?"

Đồng Tuyết Lục chớp mắt nhìn anh: "Ngay lúc cô nữ sinh hôi miệng kia bị té."

Ôn Như Quy: "..."

Đám đông: "..."

Mọi người cảm thấy cô nữ sinh kia thảm thật, lại bị giáo sư Ôn nói hôi miệng trước mặt đám đông, đổi lại là họ, e là sẽ khó xử muốn đào cái hang chôn mình luôn.

Tiền Thái Hân siết chặt tay, đáy mắt tràn đầy sự mê hoặc.

Tiền Dung Dung là họ hàng xa của cô ta, vì gia đình đối phương khó khăn, cô ta hứa hẹn với đối phương rất nhiều lợi ích.

Bao gồm chuyện sau khi tốt nghiệp, Tiền Thái Hân giúp cô ta điều sang Bộ Ngoại giao nên cô ta mới đồng ý giúp mình "dụ dỗ" giáo sư Ôn.

Nhưng điều mà cô ta nghĩ không ra chính là cô ta đã tiếp xúc với Tiền Dung Dung nhiều lần, cũng không ngửi thấy miệng hôi, lẽ nào hôm nay Tiền Dung Dung đã ăn tỏi?

- -- Đúng là đồ ngu, thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

Đồng Tuyết Lục chỉ vào bạn học phía sau và nói: "Đây là bạn học chung lớp với em, họ biết anh là chồng chưa cưới của em nên muốn tới đây gặp anh."

Ôn Như Quy gật đầu: "Chào mọi người, bình thường cảm ơn mọi người giúp chăm sóc cho Tuyết Lục."

Đám đông hoàn hồn, đột nhiên kích động đến mức đỏ mặt.

"Chào giáo sư Ôn, em luôn rất sùng bái thầy."

"Em cũng vậy, giáo sư Ôn có thể nộp đơn xin ban lãnh đạo nhà trường giúp quay về khoa ngoại ngữ tụi em diễn thuyết được không?"

"Đúng đó, nếu sợ tụi em nghe không hiểu Vật Lý, vậy giáo sư Ôn dạy thứ khác cho tụi em cũng được."

"Chủ ý này hay đó, giáo sư Ôn tri thức uyên bác, nếu có thể diễn thuyết cho chúng ta, nhất định có thể có lợi cho chúng ta rồi."

Ôn Như Quy nhẹ nhàng từ chối: "Thật xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể đáp ứng yêu cầu của mọi người, cũng không cách nào giúp mọi người nộp đơn xin được."

Người nào chuyên nghiệp nấy, Sở trưởng của anh là Vật Lý, lĩnh vực khác thì dĩ nhiên anh sẽ không múa rìu qua mắt thợ.

Huống hồ, tài nguyên trong trường không phải bạn muốn nộp đơn xin thì có thể xin được, nếu anh tuỳ tiện lên tiếng đồng ý, sau này không phải càng rối hay sao.

Đám đông nghe xong thì tỏ ra thất vọng, nhưng trong lòng cũng có thể hiểu.

Chính lúc này, một giọng nói không hài hoà vang lên: "Giáo sư Ôn, thầy là giáo sư thỉnh giảng của đại học Bắc Kinh, cũng là giáo viên của tụi em, chuyện yêu đương của thầy và sinh viên trong trường bị truyền ra ngoài thì không hay lắm đâu ạ?"

Người nói không phải ai khác, chính là Tiền Thái Hân vẫn không cam lòng kia.

Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn sang đám đông, nhìn thẳng mặt Tiền Thái Hân: "Bạn học này, trước tiên, giáo sư thỉnh giảng không phải giáo viên. Tiếp theo, trước khi tôi tới làm giáo sư thỉnh giảng của đại học Bắc Kinh thì đã đính hôn với vợ tôi. Cuối cùng, đây là lần cuối cùng tôi đến đại học Bắc Kinh diễn thuyết. Từ nay về sau, tôi không phải giáo sư thỉnh giảng của đại học Bắc Kinh nữa."

Anh vừa nói xong, đám đông "ồ" lên.

"Cái gì? Giáo sư Ôn, thầy không diễn thuyết nữa hả?"

"Hu hu hu, vậy sau này tôi chẳng còn cơ hội nghe giáo sư Ôn giảng bài rồi ư?"

"Đáng tiếc thật, đây là tổn thất của toàn bộ đại học Bắc Kinh."

Tiền Thái Hân cũng ngạc nhiên, cô ta vốn muốn dùng chiêu này đấu với Đồng Tuyết Lục, không ngờ lại nghe được tin này.

Như vậy thì, mọi kế hoạch của cô ta đều bị tuyên bố là thất bại rồi, trong tay cô ta không còn nắm cán gì có thể đấu lại Đồng Tuyết Lục nữa.

Đột nhiên trong đầu cô ta loé lên tia sáng: "Lúc trước em nghe nói giáo sư Ôn vì vợ chưa cưới mới tới đại học Bắc Kinh làm giáo sư thỉnh giảng, bây giờ thấy không làm làm giáo sư thỉnh giảng nữa, chắc không phải vì bạn học Đồng sắp tốt nghiệp đấy chứ?"

Đồng Tuyết Lục nghe câu này, nhíu chặt đôi lông mày.

Ôn Như Quy quả thật là vì cô mới tới đại học Bắc Kinh làm giáo sư thỉnh giảng, nhưng nguyên nhân này truyền ra ngoài, không những sẽ phải sạch tất cả mọi công lao mấy năm nay của anh, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy anh quá coi trọng tình cảm nam nữ.

Nhưng không chờ cô lên tiếng thì đã nghe giọng của Ôn Như Quy trầm thấp và có lực: "Tôi không làm giáo sư thỉnh giảng không phải vì vợ chưa cưới của mình sắp tốt nghiệp, mà là tôi được thăng làm Sở trưởng của viện cơ học. Sau này gánh nhiệm vụ nặng nề trên người, tôi đã nói chuyện này với ban lãnh đạo nhà trường, về sau bạn sinh viên này nên uốn lưỡi 7 lần trước khi nói nhé."

Mặt của Tiền Thái Hân vừa đỏ vừa trắng, giống như bị đổ thuốc nhuộm, vô cùng đặc sắc.

Những sinh viên khác lại ngạc nhiên lần nữa.

"Ôi trời ơi, giáo sư Ôn cũng quá lợi hại rồi chứ? Tuổi còn trẻ đã được thăng chức Sở trưởng của viện cơ học!"

"Đúng thế, nói ra thì tôi chẳng qua chỉ nhỏ hơn giáo sư Ôn 2-3 tuổi mà thôi nhưng tôi chẳng làm nên trò trống gì, thật xấu hổ quá đi."

"Đúng là người so với người thật tức chết mà, nhưng thiên tài giống như giáo sư Ôn, thuộc về hàng hiếm có khó tìm, mọi người cũng không cần cảm thấy tự ti làm gì."

"Giáo sư Ôn là Sở trưởng của viện cơ học, vậy chẳng phải Tuyết Lục sẽ là vợ Sở trưởng sao? Tôi ngưỡng mộ quá đi."

- -- Đồng Tuyết Lục nghe tin này, trong lòng cũng rất ngạc nhiên nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

Ôn Như Quy không vì những lời nịnh hót và tán thưởng mà đắc chí, đôi mắt anh dịu dàng nhìn Đồng Tuyết Lục: "Lát nữa em còn môn gì không? Anh có chuyện muốn nói với em."

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không có, cũng sắp tới trưa rồi, em đói bụng rồi."

Anh tự nhiên cầm balo trên vai cô và đống sách vở trong tay: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm."

Đồng Tuyết Lục vẫy tay chào đám bạn học, sau đó 2 người sánh vai nhau bước đi.

- -- Đám đông nhìn bóng lưng của họ, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

"Hôm nay tôi mới biết thế nào là cặp đôi thần tiên, giáo sư Ôn và Tuyết Lục chính là cặp đôi thần tiên."

"Họ đơn giản đúng là quá xứng đôi, lúc trước tôi còn đoán vợ chưa cưới của giáo sư Ôn là ai, cảm thấy đối phương chắc chắn không xứng với thầy ấy, không ngờ lại là Tuyết Lục. Bây giờ tôi cảm thấy cũng không có ai xứng đội hơn họ."

Đám đông lại liên tục khen ngợi và ngưỡng mộ, Tiền Thái Hân tức muốn ói máu.

Cô ta quay người định đi, có người để ý thấy thì lập tức cười giễu: "Có một số người tự so mình với Chu Du, đúng là sỉ nhục Chu Du, chút tâm cơ như vậy làm người ta nghĩ mà phát nôn."

- -- Đám đông nghe xong, ánh mắt đều dồn lên người của Tiền Thái Hân.

"Đàn em Tiền à, em cũng khá là ưu tú, sao cứ phải đối đầu với Tuyết Lục thế? Làm người thì tầm mắt và lòng dạ cũng phải mở rộng một chút mới được, nếu không thì cả đời này em cũng rất khó có thành tựu lớn hơn được."

"Đúng vậy, chẳng trách mọi người lại thích Tuyết Lục hơn. Nếu tôi bị người ta nhắm vào thế này, chắc chắn sẽ tức giận đến mức tát cô ấy ngay tại chỗ. Tuyết Lục quả là một người tốt."

"So sánh nhân phẩm của 2 người, đúng là cao thấp thấy rõ."

Tiền Thái Hân tức đến xụ mặt: "Mấy người bớt bôi nhọ tôi đi, tôi không có đối đầu với Đồng Tuyết Lục."

Cô ta nói xong thì quay người, vắt chân lên cổ mà chạy.

Đám đông nhìn thấy bóng lưng cô ta, ai nấy cũng tỏ ra khinh thường.

===

Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đến tiệm ăn nhỏ bên ngoài, gọi một đĩa cá hấp, 1 đĩa sườn hấp và 1 đĩa cải trắng xào.

Ôn Như Quy tráng đũa của 2 người qua nước sôi, sau đó đưa cho cô rồi nói: "Em ăn nhanh đi, không phải em nói là đói bụng sao?"

Đồng Tuyết Lục nhận lấy đũa và nhìn anh: "Sở trưởng Ôn, anh thăng chức từ khi nào thế, sao em không biết vậy?"

Vành tại của Ôn Như Quy hơi đỏ: "Hôm qua bọn anh gọi điện, viện trưởng gọi anh sang đó, ông ấy nhắc chuyện này với anh, anh vốn định hôm nay tới gặp rồi mới nói cho em biết."

Không ngờ lại gặp có người tới khiêu khích, anh phải giải thích rõ ràng chuyện này trước đám đông.

"Hoá ra là vậy."

Đồng Tuyết Lục gắp một miếng sườn cho vào miệng, con ngươi đảo quanh: "Vậy, cô nữ sinh lúc này là sao vậy? Cô ta thật sự bị hôi miệng vậy sao?"

Nghe được lời này của cô, vẻ mặt của Ôn Như Quy cũng đỏ theo, anh lắc đầu: "Không có, anh không thích cô ta bôi nhọ em nên mới nói như vậy."

Tâm tư của cô nữ sinh kia không đứng đắn, nếu cô ta nói xấu mình, anh cũng không để tâm.

- -- Nhưng cô ta bôi nhọ Đồng Tuyết Lục, chuyện này thì anh không cách nào chịu được.

"Ha ha ha..."

Đồng Tuyết Lục không ngờ anh lại biết đảo ngược đúng sai trắng đen nữa: "Sở trưởng Ôn, anh trở nên xấu xa rồi đó."

Ôn Như Quy căng thẳng nhìn cô: "Tuyết Lục, có phải em cảm thấy anh làm vậy là không tốt?"

Dù gì lúc này có nhiều người nghe như thế, sau này chắc chắn sẽ đồn ra ngoài, e là về sau cô nữ sinh kia phải mang tiếng hôi miệng rồi.

Đồng Tuyết Lục dùng muỗng xúc cho anh một ít thịt cá: "Đây là phần thưởng cho anh, Sở trưởng Ôn đã làm rất tốt."

Ôn Như Quy nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên em không cảm thấy anh làm sai?"

Đồng Tuyết Lục: "Sở trưởng Ôn làm cực kỳ đúng đắn, sau này nếu có người còn quyến rũ anh, anh cứ nói họ bị hôi miệng, bị viêm cánh, xem họ còn mặt mũi để tiếp tục dụ dỗ anh nữa không."

Ôn Như Quy: "..."

===

Ăn xong, 2 người quay về trường, vừa tản bộ vừa tiêu hoá thức ăn.

Đồng Tuyết Lục nhìn xung quanh không có người, vươn tay chọc vào cơ ngực của anh: "Anh được thăng làm Sở trưởng, sau này có phải sẽ càng bận không?"

Ôn Như Quy nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô, nắm chặt trong tay mình: "Lúc đầu sẽ như vậy, đợi sau khi quen việc thì sẽ đỡ hơn."

Đồng Tuyết Lục lại khều khều dưới lòng bàn tay anh: "Vậy phải làm sao, sau này không nhìn thấy anh, em sẽ rất nhớ anh đó, Sở trưởng Ôn."

- -- Thịch! Thịch! Thịch!

Đối mặt với sự trêu chọc của Đồng Tuyết Lục, câu trả lời của Ôn Như Quy là một loạt nhịp tim đập như sấm rền. Gió mùa hạ thổi qua, mặt hồ nổi lên từng tầng gợn sóng, một con chuồn chuồn dừng lại trên đài sen lộ ra cặp sừng nhọn hoắt.

2 người đi đến bờ hồ, Ôn Như Quy lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra trải trên băng ghế đá.

Thấy anh bận rộn vì mình, khoé miệng của Đồng Tuyết Lục giương lên: "Anh cũng ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh."

Tiếp theo, cô đem chuyện cả nhà của Trình Tú Vân dọn đến Bắc Kinh nói cho anh nghe.

Ôn Như Quy vuốt ngón tay mảnh khảnh và thon dài của cô: "Anh biết rồi, em yên tâm, anh sẽ không gặp mặt bà ta đâu."

- -- Câu trả lời này cũng bình thản quá mức.

Đồng Tuyết Lục hơi chau mày: "Như Quy, anh có ấn tượng với người phụ nữ đó thế nào?"

Ôn Như Quy khựng lại rồi nói: "Không có ấn tượng, anh có thể nhớ lúc đầu bà ta đã ly hôn với cha của anh, sau đó hơn 20 năm vẫn không có tin gì, ông nội cũng không thích, chú Tông nhắc đến bà ta, anh lại càng không nhắc đến."

- -- Quả nhiên...

Quả nhiên anh đã quên chuyện bị ngược đã năm xưa, bao gồm cả Trình Tú Vân, hay nói cách khác, anh đã đóng kín ký ức này.

Nếu một ngày nào đó bị kích thích nhớ lại, cô không biết có khi nào tạo thành sự tổn thương đối với anh hay không.

Đồng Tuyết Lục tựa đầu lên vai anh: "Như Quy, em không thích người phụ nữ đó, chúng ta kết hôn mà không mời bà ta, em không có ý kiến."

Ôn Như Quy nhẹ nhàng nói: "Ừm, anh cũng không định mời bà ta."

Chữ "mẹ" đối với anh mà nói quá đỗi xa lạ, hai mươi mấy năm qua hoàn toàn trống rỗng, sau này bà ta vì người của Sử gia còn làm khó dễ Đồng Tuyết Lục, điều này khiến anh rất phản cảm.

- -- Đối với người mẹ như vậy, sao anh lại mời bà ta chứ?

Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục nhìn mặt hồ trong vắt, trong lòng nghĩ, họ không mời Trình Tú Vân, thì e là đối phương sẽ không mời mà đến.

Vì Ôn Như Quy thăng chức làm Sở trưởng, Đồng Tuyết Lục xin phép với giáo viên nghỉ 1 ngày, 2 người cùng nhau trở về nhà.

===

Ông cụ Ôn biết anh thăng chức Sở trưởng, vui mừng xém chút nước mắt giàn giụa, vỗ vai anh rồi nói luôn miệng: "Được được, đứa trẻ này lại có triển vọng như vậy, ông của cháu chẳng còn gì mà không yên tâm nữa."

Tuy Ôn Như Quy thông minh bẩm sinh, nhưng lúc trước chẳng qua một nhân viên nghiên cứu, tư lệnh Tiêu cứ cảm thấy cháu gái nhà mình bị trai hư huỷ hoại.

Bây giờ anh thăng làm Sở trưởng, thấy ánh mắt của anh, ông ấy chợt cảm thấy hài lòng.

Tuổi trẻ tài cao, cũng xứng đối với Đồng Tuyết Lục. Chồng chưa cưới của cô là giáo sư Ôn. Chuyện anh trẻ tuổi mà đã thăng làm Sở trưởng của viên cơ học nhanh chóng lan khắp trường.

- -- Đám đông có cảm giác cảm thán và ngưỡng mộ.

- -- Đồng thời còn đồn chuyện Tiên Dung Dung hôi miệng nữa.

Mấy ngày nay, Tiền Dung Dung phát hiện ánh mắt của bạn học xung quanh nhìn mình rất kỳ lạ. Hôm nay cô ta từ bên ngoài trở về ký túc, còn chưa vào cửa thì nghe thấy tiếng nói bên trong truyền ra.

"Mọi người có nghe chuyện của Tiền Dung Dung chưa?"

"Ý cậu nói là chuyện cô ta bị té, có nam sinh tới đỡ rồi bị chứng hôi miệng của cô ta làm cho nôn ra chứ gì?"

"Đúng đấy đúng đấy, tôi nghe mà thấy sửng sốt, bình thường cô ta cứ ra vẻ coi thường người khác, không ngờ lại bị hôi miệng."

"Tôi cũng nghe nói, bình thường không ngửi thấy mùi hôi từ miệng cô ta, chắc không phải hôm đó cô ta ăn tỏi đấy chứ?"

"Ai biết được, bây giờ mọi người đều nói về chuyện cô ta hôi miệng khiến người khác buồn nôn, tức cười chết được."

Ngày thường, Tiền Dung Dung luôn cho mình là họ hàng của Tiền Thái Hân, ở trong ký túc còn kiêu ngạo hơn cả khổng tước, do đó mối quan hệ với những người trong ký túc không tốt cho lắm.

Tiền Dung Dung đứng ngoài cửa nghe những lời bàn tán bên trong, cô ta tức đến run cầm cập, quay người định chạy đi tìm Tiền Thái Hân.

Lúc này Tiền Thái Hân, đang từ văn phòng khoa đi ra, vẻ mặt giống như bị sét đánh trúng, tinh thần hốt hoảng.

Lúc này chủ nhiệm khoa gọi cô ta vào văn phòng, sau đó nói cơ hội cô ta đến Bộ Ngoại giao thực tập đã bị huỷ.

- -- Nguyên nhân chính là cô gái bẫy bôi nhọ giáo sư Ôn, không đoàn kết bạn học.

Cả người cô ta giống như bị sét đánh trúng vậy. Cô ta muốn giải thích, nhưng hôm đó có nhiều bạn học đều nhìn thấy, cô ta hết đường chối cãi. Cô ta chẳng qua muốn làm Đồng Tuyết Lục khó xử, nhưng không ngờ trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, ngược lại còn hại mất đi cơ hội thực tập của mình.

- -- Cô ta toang rồi.

- -- Điều này có nghĩa là sau khi tốt nghiệp, cô ta cũng không còn cơ hội vào Bộ Ngoại giao nữa.

Lúc Tiền Dung Dung đi tìm Tiền Thái Hân, thấy dáng vẻ hồn bay phách lạ của cô ta, Tiền Dung Dung bất chấp tất cả xông lên kéo tay cô ta chất vấn...

"Hôm đó không phải cô nói chỉ có một mình Đồng Tuyết Lục tới đó thôi sao? Đám bạn học kia là chuyện thế nào đây? Bây giờ mọi người đều đang nói tôi bị hôi miệng, cô kêu tôi sau này làm sao gặp người ta đây?"

Tiền Thái Hân hoàn hồn, gạt tay cô ta ra: "Họ đi theo sang đó thì tôi có thể làm thế nào được đây?"

Tiền Dung Dung nghe câu trả lời qua loa của cô ta, tức đến cả người run cầm cập: "Đều tại cô hại tôi, nếu cô không giải thích cho tôi nghe, bây giờ tôi sẽ đi báo lãnh đạo khoa đấy."

Tiền Thái Hân lạnh lùng nhìn cô ta: "Vậy cô đi đi, tới lúc đó mọi người đều bị ghi tội, xem cuối cùng ai thảm hơn."

- -- Tiền Dung Dung liếc cô ta, tức đến lồng ngực nhấp nhô.

Bối cảnh gia đình của Tiền Thái Hân cực tốt, cho dù bị ghi tôi cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng Tiền Dung Dung thì khác, một khi cô ta bị ghi tội thì sau này tốt nghiệp chắc chắn không tìm được đơn vị tốt.

Hơn nữa người nhà sẽ vì chuyện cổ ta đắc tội Tiền Thái Hân mà quở trách cô ta.

"Hãy nhớ thân phận của cô đấy."

Tiền Thái Hân nói xong, nghênh ngang bỏ đi. Cô ta phải quay về cầu cứu cha mẹ và cô của mình, xem có thể nào giúp cô ta giành lại cơ hội thực tập hay không.

Tiền Dung Dung nhìn bóng lưng của cô ta, cắn môi, quay người chạy đi tìm Đồng Tuyết Lục.

===

Thấy Tiền Dung Dung đến tìm mình, Đồng Tuyết Lục cũng hơi bất ngờ.

Cô ta tỏ ra vô tội nói: "Xin lỗi đàn chị Đồng, hôm đó tôi làm vậy đều là vì Tiền Thái Hân ép tôi."

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Tại sao Tiền Thái Hân cứ nhằm vào tôi, cô có biết nguyên nhân không?"

Tiền Dung Dung: "Cụ thể thì tôi không biết, tôi chỉ nghe cô ta nói, đây là chị nợ cô ta."

- -- Nợ?

Đồng Tuyết Lục cảm thấy khó hiểu khi nghe từ này: "Tôi biết rồi."

Mặt của Tiền Dung Dung như đưa đám: "Đàn chị Đồng, chị có thể giải thích với mọi người được không, bây giờ mọi người đều hiểu lầm tôi bị hôi miệng, tôi rất buồn..."

Đồng Tuyết Lục: "Cô làm tổn thương tôi, còn muốn tôi giải thích, dựa vào gì chứ, dựa vào da mặt cô dày hả?"

Tiền Dung Dung: "..."

"Làm người thì phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Cô nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Chuyện Tiên Dung Dung bị hôi miệng là cô truyền ra ngoài, Tiền Thái Hân bị mất tự cách thực tập cũng là cô ở phía sau thêm dầu vào lửa.

- -- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, làm sai thì phải ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt.

Còn về chuyện tại sao Tiền Thái Hân cứ chống đối với mình, cô không định đi hỏi, vì với cái tình của cô ta, chắc chắn sẽ không nói.

Tiếp theo, Tiền Thái Hân cũng không có động tác gì khác, cô ta về nhà bị người nhà mắng cho một trận, tạm thời không dám tự tìm cái chết nữa.

Đồng Tuyết Lục theo dõi một khoảng thời gian rồi cũng không ngó ngàng đến cô ta nữa. Cô thật sự rất bận.

- -- 1 là cô sắp tốt nghiệp.

- -- 2 là cô muốn chuẩn bị mở tiệm.

- -- 3 là phải trông chừng Trình Tú Vân

- -- Cuối cùng vẫn phải chuẩn bị kết hôn.

Tiền Thái Hân chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la, tạm thời không thể gây sóng gió được.

===

Sau khi ông cụ Ôn và tư lệnh Tiêu bàn bạc xong, quyết định ngày kết hôn là sau khi Đồng Tuyết Lục tốt nghiệp, trước Trung thu.

Kết hôn thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng may ông cụ Ôn và chú Tông đều dốc sức, cũng không cần Đồng Tuyết Lục tự làm tất cả mọi việc.

Chuyện 2 nhà Ôn gia và Tiêu gia chuẩn bị việc cưới xin được truyền ra ngoài, sau khi Trình Tú Vân luôn theo dõi Ôn gia không lâu thì cũng nhận được tin.

Bà ta và sử Tu Năng tới Bắc Kinh, tuy chỗ ở không thành vấn đề nhưng 2 người vẫn không có việc làm, cũng không thể tiếp tục ngồi không ăn núi vàng cũng hết như thế.

Bây giờ người kinh doanh bên ngoài ngày càng nhiều, sau khi Trình Tú Vân quan sát thì bắt đầu nảy sinh ý định kinh doanh.

Nhưng số tiền bao năm nay của họ đều bị Sử Tuấn Quân moi từng chút một, tiền tiết kiệm trong tay vốn không đủ để họ mở tiệm.

Sử Tu Năng cười nói: "Mấy năm nay bà luôn không đi tìm con trai, bây giờ cơ hội đến rồi."

Trình Tú Vân nhướng mày: "Ông nói vậy là có ý gì?"

Sử Tu Năng: "Còn có thể có ý gì nữa, đương nhiên là kêu con trai bà đưa tiền rồi. Nói thế nào thì bà cũng là mẹ ruột của nó, nó nuôi bà không phải đạo lý hiển nhiên hay sao?"

Trình Tú Vân mím môi và chẳng "ừ hừ" gì.

Sử Tu Năng ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua vai bà ta rồi nói: "Bà còn lo lắng cái gì, không phải là thương thằng con trai đó chứ? Nếu bà thật lòng thương nó, năm xưa cũng sẽ không cố tình bỏ rơi con trai, còn đánh nó ra nông nỗi đó."

Trình Tú Vân nghe ông ta nhắc chuyện năm đó thì đẩy ông ta ra: "Đang yên đang lành sao lại nhắc chuyện cũ làm gì. Năm đó tôi chịu biết bao cực khổ, còn không phải vì ông sao?"

Sử Tu Năng lại ôm bà ta lần nữa, hôn lên khuôn mặt có nếp nhăn của bà ta: "Được được, là lỗi của tôi, tôi không nên nhắc chuyện lúc trước, cuối tuần chúng ta tới tìm Ôn Như Quy vòi tiền?"

Trình Tú Vân lắc đầu: "Không, chúng ta tìm ông già Ôn vòi tiền."

Sử Tu Năng trừng to mắt: "Tìm ông già Ôn, bà không cần mạng hả?"

Trình Tú Vân cười nói: "Tôi chính là cần mạng nên mới đi tìm ông già Ôn. Ông ấy luôn không muốn tôi tiếp xúc với Như Quy, nếu tôi mạo muội đi tìm, nói không chừng ông ấy sẽ dùng súng bắn chết tôi. Nay ông ấy không muốn tôi đi tìm Như Quy, vậy ông ấy sẽ lấy tiền ra mua chuộc tội, ông nói có đúng không?"

Sử Tu Năng khựng lại, cười hả hê: "Bà nói rất đúng, vẫn là đầu óc của bà linh hoạt hơn."

===

Chẳng mấy chốc đã tới thứ 7.

Đồng Tuyết Lục dậy sớm, hôm nay cô phải đi đặt may trang phục để mặc trong ngày kết hôn, không ngờ mới sáng sớm đã có người tới gõ cửa nhà.

"Sáng sớm thế này, chắc không phải Tĩnh Viện chứ."

Đồng Tuyết Lục đang ở trong bếp thì hét lên: "Miên Miên, em giúp chị đi mở cửa được không?"

"Dạ."

Tiêu Miên Miên đáp lại, nhảy chân sáo đi mở cửa, bím tóc trên đầu cũng tưng tưng theo.

Vừa mở cửa Tiêu Miên Miên nhìn 2 người lạ xuất hiện ngoài cửa: "2 người là ai vậy?"

Trình Tú Văn véo gương mặt của Tiêu Miên Miên: "Bé ngoan, dì là họ hàng của anh rể tương lai, Ôn Như Quy của cháu, mau cho chúng ta vào nhà nào."

Tiêu Miên Miên bị véo khá đau, cô bé dùng tay mình gạt tay bà ta và nói: "Tôi không quen mấy người, tôi phải vào hỏi chị tôi đã."

Cô bé nói xong thì đóng cửa lại, ai ngờ Sử Tu Năng dùng sức đẩy ra, Tiêu Miên Miên bị đẩy trúng nên vội lùi về sau vài bước, sau đó ngã cái "rầm" xuống đất.

Mông truyền đến cơn đau, hốc mắt của Tiêu Miên Miên đỏ hoe: "Mấy người là người xấu, tôi phải nói cho ông nội biết, để ông bắn chết mấy người!"

"Ha ha, con nhóc thối này, cút ra ngoài đi."

Sử Tu Năng đá văng Tiêu Miên Miên định ôm chặt ông ta, nhấc đôi chân dài bước vào trong.

Tiêu Miên Miên bị đá lại ngã xuống đất lần nữa, đầu đụng vào vách tường, khóc oa oa ra tiếng: "Chị, có người xấu vào nhà."

Trình Tú Vân chau mày, trong lòng rất không tán thành cách làm của Sử Tu Năng, nhưng tính khí của ông ta 3 năm nay rất tồi tệ, bà ta cũng không dám lên tiếng khuyên can.

Lúc Sử Tu Năng bước chân vào trong sân, đột nhiên có một bóng đen khổng lồ lao về phía ông ta.

Sử Tu Năng bị ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp nhìn rõ, vật kia bèn há to cái mồm đầy máu, hung hăng cắn lên đùi của ông ta.

"A a a... cứu mạng..."

[HẾT CHƯƠNG 130]