Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 35: Hành hạ thống khổ










Tuy rằng theo ký ức dung hợp đã sớm biết việc đi dạo rất kinh khủng , chính là dừng lại sau khi đi dạo 4 giờ không ngừng nghỉ . Trương Sở Lăng mới chính thức cảm nhận được đi dạo phố cùng nữ nhân kinh khủng đến mức nào .



Trong 4 giờ đó , Trương Sở Lăng cùng Hướng Phỉ hầu như đã đi hết toàn bộ chợ cùng cửa hàng ở Cửu Long , Hướng Phỉ cũng không có mua cái gì . Chính là vẻ mặt của Hướng Phỉ từ đầu đến cuối đều rất hưng phấn , trên mặt nhìn không ra một tia mệt mỏi rã rời , hơn nữa nhìn không ra nàng có dự định nghỉ ngơi .



Trương Sở Lăng cảm thấy buồn bực , ngươi không mua gì sao lại muốn đi dạo trong chợ a , đây không phải là lãng phí thời gian sao, rất muốn tìm một cơ hội để chuồn đi , nhưng ánh mắt của Hướng Phỉ cứ chăm chú nhìn vào hắn chòng chọc.



"Nhanh lên một chút , ngươi mỗi ngày đều đi bộ mấy giờ , lẽ nào lộ trình như thế này lại có thể làm khó được ngươi sao ?" Trông thấy bộ dạng yểu xìu của Trương Sở Lăng , Hướng Phỉ ở phía trước bất mãn nói.



Thấy Hướng Phỉ lại chui vào một tiệm giày tinh phẩm, Trương Sở Lăng thở dài một hơi, cũng cúi đầu chui đi vào.



Hướng Phỉ thấy các đôi giày xinh xắn , đông sờ sờ, tây xem xem, chỉ là không muốn đi thử , để Trương Sở Lăng tức giận đến nỗi, "Em gái , van cầu ngươi thử một đôi đi, làm ta thấy có điểm hi vọng a! Ngươi nếu như không thử làm sao biết có xinh đẹp hay không, thích hợp hay không thích hợp đây?"



Theo Trương Sở Lăng thấy , chỉ cần Hướng Phỉ thử , mới có khả năng khỏi phải đi lung tung nữa , bản thân tình nguyện giúp nàng trả toàn bộ tiền, cũng không muốn lại tiếp tục bồi Hướng Phỉ đi tiếp nữa .




"Không để vào mắt còn muốn thử , đây không phải là càng lãng phí thời gian sao?" Hướng Phỉ liếc mắt nhìn Trương Sở Lăng , nó một câu.



Trương Sở Lăng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu . Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đi dạo phố với nữ nhân quá kinh khủng, không thể theo lẽ thường mà so sánh được.



Có thể là không muốn đi dạo nữa , cũng có thể là phát hiện sự nhẫn nại của Trương Sở Lăng đã đến cực hạn , Hướng Phỉ ôn nhu kéo tay Trương Sở Lăng nói , "Được rồi, ca, chúng ta không đi dạo trong chợ nữa , hiện tại ra ngoài ăn, cơm nước xong đến công viên ngồi một chút nha ?"



Trương Sở Lăng vô lực gật đầu.



"Ca, nét mặt thật không phù hợp a , ngày hôm nay ta rất hài lòng khi được đi dạo , cảm ơn ngươi đã đi cùng ." Hướng Phỉ phe phẩy cánh tay Trương Sở Lăng làm nũng .



Trương Sở Lăng không nói gì, chỉ là cánh tay cảm giác được sự mềm mại cùng trắng mịn, mùi hương từ thân thể nàng truyền đến từng đợt vào lỗ mũi Trương Sở Lăng .



" Em gái , ngày hôm nay vào nhiều cửa hàng như vậy , ngươi thực sự không chọn được cái gì sao?" Trương Sở Lăng thấy Hướng Phỉ mềm giọng muốn nhờ, hắn cũng không xấu hổ chau mày hỏi. Chỉ là hắn rất buồn bực, tiểu nha đầu mặc hàng vỉa hè , làm sao có ánh mắt cao như vậy , hơn nữa ngày hôm nay mắt nàng nhìn muốn phát sáng , phải là nhìn trúng ít nhất một món mới đúng a , nhưng khi bản thân hỏi nàng có muốn hay không , nàng hết lần này tới lần khác nói đủ loại lý do để từ chối .



"Ca, ngươi tuy rằng trúng giải thưởng lớn, nhưng cha nuôi nói tiền này không khác gì do lừa gạt mà có , ta nghĩ chúng ta nên dùng tiền một cách tiết kiệm a." Lúc Hướng Phỉ nói những lời này , thanh âm rất nhẹ nhàng.



Nghe vậy nội tâm của Trương Sở Lăng vô tình run lên , trông thấy Hướng Phỉ quan tâm hiểu chuyện , trong lòng hắn thầm mắng mình không phải người, Hướng Phỉ không phải chán ghét mấy thứ kia , mà là nhìn trúng nhưng không dám yêu cầu , nàng sở dĩ làm như vậy, tất cả đều là vì tiết kiệm thay cho mình , mà bản thân bồi tiếp nàng đi dạo phố để thoả mãn ham muốn của nàng nhưng trong lòng mình lại không kiên nhẫn .



"Em gái xin lỗi." Nhìn Hướng Phỉ một hồi lâu, Trương Sở Lăng mới lên tiếng nói, hắn hiện tại rốt cục thấy được phân lượng của việc Hướng Phỉ tặng hắn máy tính xách tay rõ ràng như thế nào..



"Ca, không có gì , ta nghĩ có một ngày ngươi có nhiều tiền , khẳng định sẽ tặng cho ta mọi thứ mà ta thích a , đúng không nào ?" Hướng Phỉ cũng không có buồn vì tâm tình u ám của Trương Sở Lăng, mà là ngọt ngào cười nói.



"Nhất định như vậy ." Trương Sở Lăng gật đầu nói, ngữ khí đầy kiên định, trước đây bản thân chưa từng vì tiền mà lo lắng , xem ra chính mình phải nghĩ một kế hoạch để kiếm tiền mới được , chờ khi thiếu tiềnm ới nghĩ cách thì thực sự quá bị động , "Em gái , ngươi thích ăn cái gì, ca đầu tiên sẽ thoả mãn cái bụng của ngươi ."



"Ân, để ta nghĩ a." Hướng Phỉ nhăn cái mũi nhỏ khả ái , đôi mắt to chớp chớp linh động, "Cháo tôm lột vỏ cùng vịt quay ở Khang Ký cũng không tệ a , chúng ta đến nơi này ăn cơm trưa thế nào?"



Nghe được Hướng Phỉ nói, Trương Sở Lăng trong lòng ấm áp. Bởi vì quán cơm Khang Ký mà Hướng Phỉ nói là một tiệm ăn bình dân , giá cả của cháo tôm lột vỏ cùng vịt quay rất thực tế , hoàn toàn nằm trong phạm vi kinh tế của bản thân . Trương Sở Lăng cũng không có nói, chỉ là gật đầu, sau đó cùng Hướng Phỉ đi đến Khang Ký.




Hai người ngồi sát cửa trên lầu hai của Khang Ký , vị trí sát cửa sổ vừa có thể hưởng thụ thức ăn trên bàn , lại có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ , do đó là một nơi tuơng đối tốt , khi hai người Trương Sở Lăng đến , chỉ còn lại một cái bàn cuối cùng .



Lúc ăn cơm, vì bù đắp biểu hiện không làm tròn nhiệm vụ trong lúc đi dạo buổi sáng , Trương Sở Lăng vẫn chủ động khơi mào đề tài, làm cho không khí lúc ăn cơm phi thường vui vẻ , chọc cho Hướng Phỉ cười khanh khách không ngừng.



"Ca, ta thích đại cẩu hùng kia , ngươi mua cho ta đi ." Nửa giờ sau, hai người sắp ăn xong , Hướng Phỉ một bên ăn canh, một bên chỉ vào cái quầy hàng bên ngoài cửa sổ nói .



Theo hướng tay của Hướng Phỉ chỉ lại , Trương Sở Lăng phát hiện cái quầy hàng kia bày đủ thứ các loại đồ chơi lớn nhỏ , trong quầy hàng còn có một loạt bia bằng bong bóng, trên treo đầy cái bong bóng đủ màu sắc làm bia , cái bục để bắn cách muc tiêu khoảng 6 thước , trên bục bắn chỉ có hai khẩu súng hơi , đang có hai người bắn bong bóng , người vây xem cũng rất nhiều .



Trương Sở Lăng nhìn sơ qua , cái quầy hàng kia tuyệt đối không phải bầy đồ chơi để bán , mà là bán đạn mà kiếm tiền.( DG : ý nói bán đạn nhựa để khách hàng bắn bong bóng , giống trò ném banh trong phim "Kính Vạn Hoa " ^^)



"Hảo, ca liền đi giúp ngươi đem con đại cẩu hùng kia về ." Đối với xạ kích, Trương Sở Lăng cho tới bây giờ không có sợ , vậy cơ hồ như một loại năng lực của hắn , nhớ năm đó nước cộng hoà liên bang vì huấn luyện thương pháp cho hắn, cho hắn quan sát vị trí của một ngàn cái bóng đèn , sau đó bịt kín con mắt mới cho bắn , phải bắn trúng toàn bộ bóng đèn cùng không lãng phí đạn thì hắn mới đạt tiêu chuẩn.



Sau khi trả tiền Trương Sở Lăng mang theo Hướng Phỉ đi về phía quầy hàng kia , Hướng Phỉ mới phát hiện quầy hàng này không bán đồ chơi, mà là phải dựa vào thuật bắn súng để thắng , thấy những người phía trước tay không ủ rũ đi về , Hướng Phỉ có điểm sợ, bắn trúng hai mươi quả bóng mới có thể được con đại cẩu hùng kia , chính là người phía trước ngay cả một bong bóng cũng không có trúng



Hướng Phỉ bắt đầu ở trong lòng tính ra giá trị thực tế của đại cẩu hùng kia, cũng khoảng 130 đô la Hồng Kông , mà mỗi phát là một đô la Hồng Kông , nếu như bách phát bách trúng , tự nhiên là buôn bán lời, nếu như thuật bắn súng tệ hại , phỏng chừng bắn 1000 phát cũng không thể bắn dể được 20 cái bong bóng kia , bởi vì nàng hiện tại liền đã thấy một tên mập đứng bên cạnh đang đỏ mặt tía tai , nghe những người xung quanh nói hắn đã bỏ ra hơn 500 đô la để mua đạn.



"Ca, ta hiện tại không cần cái món đồ chơi kia nữa , chúng ta đi thôi." Hướng Phỉ rất sợ Trương Sở Lăng vì muốn chiến thắng để lấy món đồ chơi kia mà lãng phí tiền , nàng liền kéo ống tay áo Trương Sở Lăng nói.



Trương Sở Lăng vỗ vỗ cánh tay Hướng Phỉ , "Yên tâm đi, hãy tin tưởng thuật bắn súng của ca ca." Nói xong câu đó Trương Sở Lăng liền đến quầy hàng mua của ông chủ 20 viên đạn .



"Ba" một tiếng giòn tan , Trương Sở Lăng bắn nổ một cái bong bóng , người chung quanh hoan hô một tiếng , tên mập mạp bên canh hình như bắn nhiều quá nên mệt mỏi , lúc này cũng ngồi xuống nghỉ ngơi quan sát Trương Sở Lăng , Hướng Phỉ thì nhổ một bãi nước miếng .



"Ba" lại là một tiếng giòn tan , Trương Sở Lăng tiếp tục bắn nổ cái bong bóng thứ 2, chu vi tiếng hoan hô càng lớn, tâm tình khẩn trương của Hướng Phỉ cũng thả lỏng xuống , khuôn mặt tươi cười hưng phấn đỏ bừng, sắc mặt của ông chủ quầy hàng bắt đầu thay đổi.



"Ba" "



"Ba "



...




"Ba "



Hợp với hai mươi phát, không có viên đạn nào thất bại , hai mươi tiếng nổ của bong bóng vang lên .



Phía sau Trương Sở Lăng vang lên một trận hoan hô , Hướng Phỉ nhìn về phía Trương Sở Lăng , hưng phấn đoạt lấy món đồ chơi đại cẩu hùng trong tay ông chủ mặc dù ông chủ không tình nguyện .



"Vị tiểu ca này , ngươi có phải là đã luyện qua a?"



"Tiên sinh, xin hỏi có phải ngươi ở trong đội bắn súng không ?"



"..."



Âm thanh hâm mộ cùng bội phục bao quanh Trương Sở Lăng, Trương Sở Lăng chỉ là thản nhiên cười, cũng không lên tiếng. Hướng Phỉ thì ôm món đồ chơi đại cẩu hùng , vẻ mặt kiêu ngạo nhìn anh nuôi của mình , đôi mắt xinh đẹp của nàng nhộn nhạo một chút tình cảm .



"Anh của ta chính là anh hùng đã bắt giữ 7 tên cướp có vũ trang ở Thâm Thuỷ ." Nghe chung quanh bắt đầu suy đoán lung tung , Hướng Phỉ có điểm không kiên nhẫn , lớn tiếng tuyên bố đáp án.



"Di, đúng là tuần cảnh kia ." Lúc này có người đã nhận ra Trương Sở Lăng cùng với Trương Sở Lăng trên TV là một người.



" Sao lại có người nói hắn gặp phải cẩu thỉ vận nên mới may mắn , những người đó chắc chắn là đố kị với tài bắn súng của người ta ?"



"Đám người kia trên quả thực ăn nói lung lung trên diễn đàn , ta thấy A Sir đẹp trai tuấn tú , hơn nữa cũng là người phong lưu..."



"A Sir, cùng chúng ta chụp một bức ảnh được không ?" Không biết từ lúc nào, một đám học sinh vây quanh Trương Sở Lăng, vẻ mặt bọn họ tràn đầy sùng bái nhìn Trương Sở Lăng.