Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 302: Hoàn thành nhiệm vụ




“Bùm!”

Hành tinh nhỏ nổ tan thành từng mảnh, rơi rớt trong không gian đen tối.

“Chà…” Minh Hạo nhìn hành tinh nhỏ nổ nát bấy âm thầm đánh giá.

“Chíu chíu chíu…”

Minh Hạo tiếp tục bắn thử vài phát, lấy các hành tinh cỡ lớn khác nhau, có kích cỡ trung bình, lớn, hành tinh siêu lớn làm thí nghiệm, khoảng cách theo đó tăng dần.

“Không được, còn quá yếu.” Minh Hạo đánh giá khẩu súng uy lực.

Kích cỡ trung bình hành tinh còn có thể bắn một, hai phát nổ nát được, nhưng đến cỡ lớn và siêu lớn có chút chậm chạp, ít nhất phải bắn 5~10 phát mới nổ, chưa kể đến nếu có vòng bảo vệ năng lượng quanh hành tinh đó phải mất đến hơn 15-20 phát.

Nếu người khác cho là nhanh, đối với Minh Hạo tốc độ này quá chậm.

Cầm khẩu súng nhìn một chút, nhẹ nhàng phất tay, khẩu súng sau cái phất tay biến dạng, trở nên lớn hơn, ống kính, hình dáng hoàn toàn biến đổi.

Hình thù giống như khẩu barret thế kỷ 21, cũng là khẩu Minh Hạo thích nhất thường trong game chơi.

Sau một lần cải tiến, Minh Hạo dùng năng lực “thông thiên vạn giới” của mình cải tạo lại khẩu súng bắn tỉa này.

Thông thiên vạn giới tên năng lực Minh Hạo đặt cho, chính là từ cửa hàng năng lực, muốn cái gì có cái đó, vũ khí, dược tề, sinh vật…. Ngoài trừ triệu hoán nhân vật, Minh Hạo có thể làm bất cứ thứ gì.

Minh Hạo chỉ cần muốn gì là nghĩ ra, tựa như biến một cây cỏ vô tri có trí tuệ riêng mình.

Đây chính là “phép”, năng lực của Minh Hạo.

So với trước dài hơn, cũng nặng hơn, nhưng uy lực mạnh gấp 10 lần.

“Tên: Barret X990

Cấp: SSS.SSS.SSS (thần khí – có linh tính)

Năng lực 1: Hủy diệt - bắn ra một phát đủ để hủy diệt một mẫu hạm hoặc hành tinh siêu cấp, có năng lực.

Năng lực 2: Ngắm bắn – có thể bắn từ xa 10.000 năm ánh sáng, hiệu quả 100% 7500~8000 năm.

Năng lực 3: Sức đẩy – đẩy tốc độ với 1000~1500 năm ánh sáng trong vòng một giây.

Năng lực 4: Đạn vô hạn – cho vô hạn đạn dược.

Năng lực 5: Thông tin kết nối – kết nối hình ảnh với viên đạn (hoặc tầm nhìn súng ngắm), số liệu cụ thể, tự động tính toán… cho người bắn.”

“Cám ơn chủ nhân đã ban cho ta linh trí.” Khẩu súng đột nhiên thành một người con gái mờ ảo, tóc đen dài đến lưng, ngũ quan nàng cúi đầu xuống tỏ vẻ cám ơn.

Minh Hạo cười lắc đầu “Coi như là duyên phận của ngươi, ta chỉ là tiện tay thôi.”

Người nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn Minh Hạo nghiêm túc nói: “Nếu không có công của chủ nhân, làm sao ta có trí tuệ như bây giờ, biết nói ra tiếng người?”

Minh Hạo có chút bó tay, con nhỏ này có chút nghiêm túc nha, hắn nói: “Được rồi, ngươi nhanh biến thành súng để ta thử xem.”

Nói xong câu này, Minh Hạo cảm giác có chút lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.

“Vâng chủ nhân.” Người nữ gật đầu, biến trở lại thành khẩu barret X990 kia.

Minh Hạo đi tới, cầm lên hướng qua cửa sổ nhắm.

Trong nháy mắt một đống hình ảnh truyền vào óc Minh Hạo.

Lựa chọn một hành tinh xa xa 2000 năm ánh sáng không người sống, có kích cỡ siêu lớn, Minh Hạo bóp cò, bắn một phát.

“*”

“Ầm!”

Trong nháy mắt hành tinh kia nổ nát bấy, mà thời gian là chưa đầy 2s.

Minh Hạo bắn xong mỉm cười vui vẻ, vuốt ve thân khẩu súng.



Trên hành tinh EXA-META-GA7 thuộc dãi ngân hà nằm xa xôi phía nam. Nơi diễn ra chiến tranh ác liệt giữa hai phe UP và BD.

Một cô gái đầu tóc vàng rối loạn dáng vẻ chạy trốn trong con hẻm tối nhỏ. Quần áo nàng có vài chỗ rách rưới, lộ ra bên trong mảng da trắng trẻo mịn màng không tỳ vết.

Đặc biệt trên đầu nàng mọc ra đôi sừng đen dài, phía sau mông có cái đuôi lắc lư qua lại mỗi khi chuyển động.

“Đứng lại.” Sau lưng truyền đến âm thanh càng làm cô gái tăng nhanh tốc độ hơn.

Sau lưng nàng, có hơn ba, bốn người nam nhân, mặc quân phục trực thuộc quân đội liên bang cầm súng trường đuổi theo sau.

“Cứu..”

Cô gái nước mắt rơi xuống trông có vẻ tội nghiệp, môi đỏ anh đào hé ra lại kêu một tiếng đáng thương.

Đáng tiếc dù nàng có la lớn cỡ nào, quanh đây không ai có thể cứu nàng, cuối cùng nàng chạy đến con hẻm cuối.

Nơi đây bốn bức tường bịt kín, không còn đường nào để chạy tiếp, cô gái đành bất lực đưa lưng dựa vào tường, hai tay mềm mại ôm chặt lấy ngực, thân thể run run vì sợ hãi.

“Ha ha, cô em, mau trở về ngục giam đi thôi.” Bốn tên nam nhân dừng lại, như là đùa giỡn con mồi từng bước đi tới, không nhanh không chậm cười nói.

“Rắc!” Âm thanh thanh thúy xương gãy phát ra.

Lúc này trên bầu trời giáng xuống một bóng đen, tốc độ nhanh như lôi điện, một trong bốn người đàn ông đầu bị bẻ 360 độ quay ra sau, cả thân thể nặng nề “Ầm” một tiếng rơi xuống đất, đầu theo đó lìa ra khỏi người lăn lóc dưới đất.

Ba người quân nhân được huấn luyện bài bản, rất nhanh ba người bọn hắn phản ứng lại, tay cầm súng hướng bóng đen, bóp cò.

“Pằng pằng pằng.”

“Chết đi nhân loại hèn mọn, dám đánh con cháu ta!” Âm thanh giận dữ từ bong đen phát ra. Vừa dứt lời, đuôi dài sau lưng bóng đen hiện, như trường thương quét thiên quân vạn mã, đầu lâu ba người trung niên theo đó như trái bóng cao su bay ra xa xa, ba cơ thể không đầu ngã gục xuống đất.

Thiếu nữ tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn, nhờ có ánh sáng mờ ảo từ các ngôi sao trời cao chiếu xuống, khi này thiếu nữ tóc vàng có thể thấy dáng vẻ của bóng đen.

Một thục phụ, Đầu tóc vàng dài và đôi sừng đen như nàng, khuôn mặt tảng ra khí chất mị hoặc lòng người, đôi mắt màu tím xinh đẹp chớp chớp đang đánh giá nàng. Đôi cánh màu đỏ sau lưng sải rộng ra hai bên, cái đuôi như cánh màu đỏ lắc lư qua lại.

Người kia hạ xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng tan chảy, nàng ta đi tới ôm cô gái tóc vàng vào lòng như người mẹ ôm con, ôn nhu nói: “Con gái, ngươi có sao không? Chắc là con vừa vượt ngục chạy trốn, thật đáng thương con.”

“Không sao thưa mẫu tộc, cám ơn mẫu tộc cứu con.” Cô gái tóc vàng ngừng khóc, nàng như cô bé yếu đuối nói.

“Không có gì, ngươi dù sao đều là con cháu ruột thịt, chúng ta phải đoàn kết lại.” Trung niên nữ nở nụ cười xinh đẹp mị hoặc nói, một tay dịu dàng vuốt mái tóc dài thiếu nữ.

“Con gái chắc mệt mỏi rồi, ôm hông ta. Chúng ta cùng quay trở về gia đình thôi.” Trung niên nữ dịu dàng nói.

Thiếu nữ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia buồn bã sau đó nhanh chóng vụt tắt, hai tay bám chặt hông người trung niên nữ.

Trung niên nữ vỗ cánh chầm chậm bay lên trời, thoát khỏi hành tinh này…



Mấy tháng sau.

Dải thiên hà xa xôi, cách trái đất mấy trăm triệu năm ánh sáng, trên một hành tinh kích cỡ siêu lớn, bên trên không có nam, chỉ có nữ sinh sống.

Các nàng có điểm chung: có cánh, đuôi và đôi sừng trên đầu.

Từng ngôi nhà kiến trúc cổ xưa hình dáng châu âu dựng đứng tại đây, có khu chợ, thành thị như nhân loại bình thường.

“Tới rồi.” Trung niên nữ thần sắc mệt mỏi nhìn trong lòng ngực thiếu nữ ngủ say đánh thức.

“Tới rồi sao…” Thiếu nữ môi run run nói ra ba chữ, giọng điệu có chút buồn bã.

“Làm sao? Ngươi không vui vì quay về nhà?” Trung niên nữ nhạy bén phát giác trong giọng thiếu nữ có chút khác biệt hỏi.

“Không, con chỉ là buồn ngủ…” Thiếu nữ mỉm cười lắc đầu nói, tim đập thình thịch liên tục, trong lòng gấp muốn nhảy cẳng lên.

Trung niên nữ không có nghi ngờ gì nhiều, nàng nhẹ gật đầu, ôn nhu nói ra: “Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi báo cáo tộc trưởng về tình hình hiện tại.”

Thiếu nữ cúi người cung kính nói “Cám ơn mẫu tộc.”

Vừa nói xong, trong đầu nàng vang lên âm thanh cơ giới hóa.

“Đing! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên “trà trộn vào đại bản doanh BD”, nhận thưởng một gien dược tề cường hóa huyết mạch cấp 1.”

…