Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 114






“An Hinh?” Lâm Dật lắc đầu, xoay người đứng sang bên kia quầy bar.

Cậu không muốn có bất kì tiếp xúc nào với người con gái này nữa.

Không cần biết ở đâu, hễ gặp phải cô ta thì không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Đã không thể chọc vào bọn họ thì cậu tránh đi cũng không được sao? Nhưng dù Lâm Dật có cố tình tránh mặt hai con người này thì các bạn học khác có mặt trong phòng đều hướng về phía Lưu Minh và An Hinh chào hỏi.

“Ai ya, An Hinh, Lưu Minh, cả các cậu cũng tới sao?” Một bạn học nữ bình thường có quan hệ khá tốt với An Hinh, chủ động đứng dậy vẫy tay về phía cô ta.

Ngay sau đó, rất nhiều bạn học khác cũng đều chú ý tới sự có mặt của hai người, họ còn tưởng đây là sắp xếp của lớp trưởng.

Sau đó mọi người liền nhao nhao đứng dậy, vừa cười vừa gọi tên bọn họ.

“Sao đám người này lại xuất hiện ở đây? Một buổi tiệc nước ở Hoàng Gia thế này, làm sao đám sinh viên nghèo này đủ tiền vào chứ?” An Hinh hoài nghi liếc mắt vào trong, sau đó vênh váo tự đắc nói với nhân viên bảo vệ: “Anh cũng thấy rồi đấy, trong này toàn là bạn học của tôi, còn không mau tránh ra cho tôi vào!” Nói xong, hai người họ trực tiếp đẩy bảo vệ sang một bên, tiến vào phòng lớn.

An Hinh vốn là hoa khôi của trường.

Mà Lưu Minh lại là công tử nhà giàu nổi tiếng trong trường.

Vậy nên, việc hai người cùng nhau xuất hiện ở trong phòng lập tức thu hút rất nhiều bạn học đến vây quanh, sau đó hai người bọn họ còn rất thành thục tiếp đón mọi người.

“Hừ, rõ ràng là lão Tứ mời khách, sao lại thành ra giống như hai người họ mới là chủ nhà vậy? Nực cười!” Trương Dương thấy điệu bộ vô cùng thành thục đón khách của An Hinh với Lưu Minh, nhịn không được hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Thôi bỏ đi, còn Lăng Tiêu Tiêu rốt cuộc bao giờ mới đến đây? Nếu cô ấy không tới, tớ thà về nhà ngủ cho xong.

” Tống Phán Tử vừa ngáp vừa nói.


Là một FA chính hiệu, cậu ta căn bản không hứng thú với những nơi thế này.

Nếu không phải nghe nói Lăng Tiêu Tiêu cũng tới thì ăn cơm xong cậu đã về thẳng phòng ngủ rồi.

Lý Hạo nhìn đồng hồ, nói: “Đáng lẽ phải tới rồi chứ nhỉ, cô ấy nói hôm nay thực tập phải cùng đồng nghiệp ăn cơm, cũng ở ngay gần đây mà.

Có lẽ có chuyện gì đó đột xuất nên sẽ đến muộn một chút chăng?” Trong lúc nói chuyện cùng mấy bạn học, An Hinh và Lưu Minh cũng biết được vì sao hôm nay đám người này lại xuất hiện ở đây.

“Không phải Lâm Dật bị đuổi học rồi sao? Sao còn dám tham gia liên hoan chứ? Hơn nữa, lại còn mời mọi người đến nơi xa hoa thế này, không phải là có âm mưu gì chứ?” An Hinh ôm vai, vẻ mặt khinh thường nói.

“Đều là bạn đại học với nhau mà, hơn nữa cũng sắp tốt nghiệp rồi, cậu ấy có thể có âm mưu gì chứ?” Lớp trưởng là một cô gái mũm mĩm đeo kính, tính hay ngại ngùng, song lúc nào cũng hay quan tâm đến các bạn.

“Haha, lớp trưởng à, cậu có biết đây là đâu không? Là tiệc nước ở Hoàng Gia đấy! Chi phí cho mỗi người cũng ít nhất 1000 tệ, hơn nữa, nhìn mấy chai rượu mọi người gọi xem, có chai nào rẻ không? Tôi tính sơ qua, tối nay cũng phải hết đến gần mấy chục vạn tệ đấy, mọi người chạy không thoát đâu!” An Hinh cười lạnh lùng, nói một cách lưu loát.

“Không thể nào? Thật sự đắt vậy sao?” Thấy sắc mặt mấy bạn học xung quanh cũng trở nên bối rối, An Hinh đắc ý nói tiếp: “Haha, các cậu lần đầu tiên đến đây, đương nhiên có thể không biết, chứ tớ với anh Minh đến thường xuyên rồi, còn có cả thẻ hội viên nữa cơ.

” An Hinh khoác loác nói thế, chứ thực ra đây mới là lần thứ hai cô ta đến đây.

Lần trước cũng chỉ là đứng ngoài rất lâu nhìn trộm Lâm Dật ngồi bên trong, tuy nhiên có đánh chết cô ta cũng không nói ra chuyện này.

“Có điều, Lâm Dật hiện tại thiếu gì tiền, cậu ấy đã mời chúng ta đến đây, chắc chắn là có thể bao hết rồi?” Một nam sinh hoài nghi nói, thật ra cậu ta muốn nói thẳng là, dù Lâm Dật không có tiền thì người con gái phía sau cậu ấy chắc chắn có thể giúp cậu trả, cũng không đến mức cường điệu như An Hinh nói.

“Haha, nói các cậu ngây thơ thật sự ngây thơ đến đáng thương.

Mọi người thử nghĩ xem, có ai vừa mới bị nhà trường đuổi học hôm nay, liền bỏ ra nhiều tiền như vậy mời các cậu đến nơi xa hoa thế này ăn chơi không? Cậu ta chi tiền? Tôi đoán là, có một số người do bị đuổi học rồi nên muốn báo thù, làm bộ làm tịch muốn mời các bạn học đến nơi sang trọng thế này, rồi đợi đến khi thanh toán liền trốn mất.

Đến lúc đó à, dựa vào quan hệ và sức ảnh hưởng của Hoàng Gia Vĩnh Lợi ở Nam đô này, chỉ cần họ thông báo với nhà trường thì e là toàn bộ lớp ta đều giống cậu ta, không lấy nổi bằng tốt nghiệp đâu!” An Hinh càng nói càng lớn tiếng hơn, hận không thể cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Chính vì lần trước đến đây, thấy Lâm Dật cùng Lăng Tiêu Tiêu được ngồi trong phòng, trong khi bản thân mình với Lưu Minh chỉ có thể ngồi ngoài mà An Hinh đã khó chịu vô cùng rồi.

Nhưng lần này khác, khó khăn lắm cô ta mới thuyết phục được Lưu Minh đưa đến đây chơi, chụp ít ảnh gửi vào nhóm bạn làm màu, nhưng không ngờ lần này Lâm Dật lại đích thân làm chủ, mời tất cả hơn 40 bạn học trong lớp đến, hơn nữa còn được ăn uống thỏa thích.

So sánh như vậy khiến An Hinh cảm thấy còn khó chịu hơn là tát thẳng vào mặt cô ta một cái.

Vậy nên, cô ta càng nói càng kích động, càng nói càng hăng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả các bạn đang có mặt trong phòng, sau đó liền hướng toàn bộ mũi nhọn về phía Lâm Dật.

“Lâm Dật, rốt cuộc cậu có tiền thanh toán không, còn trốn ở đây không dám ra mặt.

Không phải đúng như An Hinh nói đấy chứ, cậu căn bản không có tiền, mời chúng tôi tới đây thực chất là muốn chơi chúng tôi phải không?” Người nói chính là nữ sinh có mối quan hệ tốt với An Hinh ban nãy, cô ta thấy Lâm Dật đứng bên quầy rượu liền trực tiếp đi tới, kéo cậu ra ngoài chất vấn.

Âm nhạc trong tiệc hội vốn rất ồn, cho nên Lâm Dật đứng ở bên kia căn bản là không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

“Tiền gì?” Cậu có chút mơ hồ hỏi lại.

“Nhìn thấy gì chưa! Cậu ta vốn làm gì có tiền!” An Hinh ra vẻ cô ta sớm đã biết trước kết cục sẽ như thế này, lạnh lùng cười, nói tiếp: “May mà tôi với anh Minh đến kịp lúc, nếu không hôm nay mọi người đã bị lừa nhiều tiền hơn ở tiệc nước Hoàng Gia này rồi.

Tới lúc đó, chỉ sợ không chỉ đơn giản là không được tốt nghiệp mà nói không chừng còn có thể phải ngồi tù đấy.

.

.

.

.

.


” “Không được tốt nghiệp… Ngồi tù!” Lúc này trong phòng lập tức rơi vào trạng thái im lặng.

Hơn 40 bạn học cùng lớp đều bị lời nói của An Hinh làm cho chóang váng.

Vất vả lắm mới lên được năm tư, vậy mà chỉ vì một bữa rượu mà không lấy nổi bằng tốt nghiệp, thêm vào đó còn phải ngồi tù nữa! Một vài người, thậm chí đã lôi điện thoại ra kiểm tra xem thẻ ngân hàng của mình rốt cuộc còn bao nhiêu tiền.

Nếu mà đúng theo An Hinh nói, bữa tiệc hôm nay bọn họ ít nhất cũng tiêu hết mấy chục vạn tệ, vị chi mỗi người ít nhất cũng phải bỏ ra một vạn tệ mới có thể ra khỏi đây.

Bọn họ đều chưa phải sinh viên tốt nghiệp chính thức, chi phí sinh hoạt một tháng cũng chưa đến 1000 tệ, công việc thì chưa có, một lúc lấy đâu ra nhiều tiền như thế được? “Lâm Dật sẽ không lừa chúng ta đâu, mọi người đều là bạn học với nhau mà.

Nếu mà cậu ấy thực sự không đủ tiền thì chúng ta tự mình trả cũng được mà.

” Lớp trưởng tuy rằng cũng có chút lo lắng, nhưng trong ấn tượng của cô, Lâm Dật là một người rất thật thà.

Cậu cũng giống cô, xuất thân từ nông thôn, vậy nên bất luận thế nào, cô cũng không tin Lâm Dật có thể đem tiền đồ, tương lai của mấy chục con người ra làm thủ đoạn báo thù.

“Ôi cha, cậu còn muốn tự mình trả sao? Có biết bao nhiêu tiền không? Vừa nãy ở cửa tôi có hỏi qua rồi, đến hiện tại mọi người đã tiêu hết hai mươi vạn tệ rồi, cộng thêm chi phí bao trọn hội trường tối nay nữa cũng phải lên đến ít nhất năm mươi vạn tệ đấy! Tự trả tiền? Các người có đủ tiền không mà trả?” An Hinh tiếp tục nói với vẻ mặt đầy khinh thường.

Thực ra An Hinh sớm đã ngứa mắt với cô lớp trưởng thích ra vẻ người tốt này, lần này cô ta còn dám ra mặt nói giúp Lâm Dật.

Hừ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, An Hinh cũng chẳng cần kiêng kị gì nữa, trực tiếp nói thẳng: “Còn nữa, lần này là cậu mời Lâm Dật đến phải không? Loại người như cậu ta ngoài xã hội làm ra những chuyện gì không phải cậu không biết chứ? Để đến bây giờ chơi cả lớp một vố như vậy, cậu không cảm thấy mình cũng cần chịu trách nhiệm sao!” An Hinh vô cùng lưu loát nói một tràng khiến cả lớp cũng vô cùng bực bội.

“Đúng rồi đó, ngay từ đầu tôi đã bảo là không nên mời cậu ta đến, rõ ràng đã bị trường đuổi học rồi thì cũng không còn là bạn học với chúng ta nữa, việc gì mà phải gọi cậu ta đến làm gì.

” “Phải rồi, cậu ta ở bên ngoài trường gây ra nhiều chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng đã đủ khiến các bạn cùng lớp mất mặt rồi.

Không biết lớp trưởng nghĩ cái gì nữa, còn mời loại người này đến liên hoan cùng chúng ta, thật là xấu mặt không biết giấu vào đâu nữa.

” “Tôi cũng không tham gia đâu, chính là các cậu bắt tôi phải đi, giờ thì hay rồi, mỗi người bỏ ra ít nhất một vạn, dù sao tôi cũng không có tiền đâu, các cậu muốn làm gì thì làm.

”.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lâm Dật thấy các bạn phản ứng như vậy, trong lòng lặng lẽ thở dài.

“Tiền tớ đã thanh toán cả rồi, mọi người cứ tiếp tục chơi đi, tớ có việc đi trước.

” Lâm Dật chỉ nhàn nhạt nói, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng lớn.

-----------------------




.