Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 74






Ánh mắt Quách Tường như con dao găm nhìn lên người Lâm Dật.

Hắn ta không tin Lâm Dật là bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần ra.

Người này có mối quan hệ rất không bình thường với Sở An Nhiên nhưng hắn ta lại không coi ra gì.

“Lại là cậu”.

Hắn vung tay ra, ngữ khí vô cùng khinh bỉ.

“Tôi cũng không muốn gặp anh nhưng không còn cách nào khác”.

Lâm Dật thản nhiên nói.

“Đúng vậy, hai chúng ta có cách suy nghĩ khác nhau.

Nhưng không thể phủ nhận, cậu may mắn thật đó, thậm chí khiến tôi có chút ngưỡng mộ đấy”.

Quách Tường có chút cảm xúc đặc biệt với người con gái như Cố Phiến Phiến.

Không chỉ là những cô gái trưởng thành như này mà kể cả là gái đã có chồng thì hắn vẫn có những dục vọng chiếm hữu một cách mãnh liệt.

Những đối tượng này không phải là những cô gái mới lớn có thể so sánh được.

Vì vậy hôm nay hắn căn bản không có ý định để Lâm Dật đạt được theo ý muốn, đó là vô cớ đưa người con gái này đi.

“Ra giá đi”.


Quách Tường khinh bỉ nhìn Lâm Dật rồi thản nhiên nói: “Hôm nay cô gái này nhất định phải ăn cơm cùng với tôi.

Cậu ra giá đi, chỉ cần cậu ra một cái giá thì giờ tôi sẽ trả tiền cho cậu”.

Theo như Quách Tường thấy thì Lâm Dật chính là loại người chỉ sống dựa vào phụ nữ, chỉ dựa vào gia cảnh bình thường và cách ăn mặc mộc mạc để có được sự đồng cảm từ phụ nữ, sau đó là kiếm tiền trên thân xác của phụ nữ mà thôi.

Đối với loại người này, chỉ cần ra một cái giá thì điều kiện nào cũng thỏa thuận được hết.

Đối với họ, tôn nghiêm, nhân cách chỉ là những điều kiện để họ ra giá cao hơn thôi.

“Anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền”.

Lâm Dật cũng vô cùng hứng thú với những chuyện xung quanh những phú nhị đại như này.

Có thể trực tiếp dùng tiền để mua phụ nữ? Xem ra bản thân mình đã lạc hậu quá rồi, vừa hay có thể tận dụng cơ hội lần này để xem xét tình hình.

“Ha ha, một vạn”.

Quách Tường giơ một ngón tay ra nói tiếp: “Nếu như người đẹp này cùng tôi ăn đến cuối bữa cơm thì tôi có thể chuyển tiền trước cho cậu.

”Lúc này, những người ngồi ở bàn gần đó sớm đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa mà đáng dóng tai lên nghe ngóng tình hình xảy ra ở bên này.

Đặc biệt là sinh viên đại học Nam Lâm, sau khi nghe thấy Quách Tường ra giá một vạn tệ thì ai nấy đều nhìn lại với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một vạn tệ để ăn một bữa cơm.

Cái giá này cao gấp mười lần giá mà Lưu Minh đưa ra ban nãy.

Hơn nữa là ăn cơm cùng với Quách Tường- con trai duy nhất của Quách Chí, đây đúng là chuyện mà biết bao cô gái mong ước.

Hơn nữa, hôm nay ăn cơm cùng với Quách Tường thì sẽ có khả năng được trở thành bạn gái của anh ta rồi.

Với tài lực của Quách gia thì sau này muốn có cái gì mà chẳng được, thậm chí muốn bước chân vào gia tộc hào môn thì cũng có thể lắm chứ.

Trong khi vô số cô gái đang hồi hộp mong đợi thì Lâm Dật lắc đầu, nói: “Ít quá! Một bữa cơm của tôi đâu chỉ có một vạn, lẽ nào lại kém số tiền này của anh?”“Ba vạn”.

Quách Tường đưa ra con số mà cứ tưởng rằng khiến phần lớn mọi người đều rung động.

“Vẫn ít quá! Bữa cơm này của tôi là bốn vạn đấy, không thể để tôi chịu thiệt vậy chứ?” Lâm Dật tức giận nói.

“Bốn vạn tệ ư?” Quách Tường ngây người ra một lúc, quay đầu lại mới phát hiện ra trên bàn của họ có cua Đế Vương, tôm hùm ba thước, còn có hải sâm nữa.

Đám người này là gia súc à, sao một bữa mà ăn nhiều thế.

Nếu là hắn thì bình thường hắn cũng không dám ăn uống xa xỉ vậy.

“Vậy thì bốn vạn, ok chứ?” Đến Quách Tường cũng không phát hiện ra, lúc mà hắn thét ra cái giá bốn vạn chỉ để Cố Phiến Phiến ăn cơm với mình mà ngữ khí của hắn cũng không ngừng run rẩy.

“Đây mới chỉ là hoàn vốn thôi mà…Anh nói xem, tôi hà tất phải…” Lâm Dật nói với vẻ mặt khó xử.

“Năm vạn coi như xong”.

Quách Tường cắn răng nói.


Đến lúc này không đơn thuần chỉ là ăn bữa cơm nữa rồi, mà nó liên quan đến thể diện của bản thân.

Nếu như ở trước mặt bao nhiêu người như này mà mình đường đường là công tử của Chủ tịch tập đoàn Quách thị lại bị thằng nhãi ranh làm mất mặt, lúc này không còn là mất mặt mình nữa mà đến bố mình cũng sẽ bị đồn thổi không hay rồi bị cả giới thương nhân cười chê.

“Được”.

Lâm Dật vô cùng vui vẻ.

Thật không ngờ, mời Cố Phiến Phiến ăn bữa cơm thôi mà có thể thét giá lên năm vạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, trước đây Cố Phiến Phiến nhiệt tình, tận tâm chăm sóc cho mình, đúng là kiếm được bộn tiền rồi.

Quách Tường coi như thở phào một cái, lập tức nói với Cố Phiến Phiến: “Người đẹp, nể mặt đi một chuyến chứ?”“Hình như tôi vẫn chưa đồng ý với anh?” Cố Phiến Phiến nhau mày, nói.

“Nhưng tên này đã đồng ý rồi mà”.

Quách Tường nói với vẻ mặt sốt sắng.

“Vậy thì bảo anh ta đi cùng với anh đi, chứ tôi đâu có đồng ý đi với anh”.

Cố Phiến Phiến nói với sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn có ý muốn ăn cơm với gà quay nữa.

“Được lắm, các người dám chơi tôi hả?” Cuối cùng Quách Tường cũng có phản ứng, thì ra Lâm Dật không hề có ý để Cố Phiến Phiến đến ăn cơm uống rượu với mình.

Hai người này thông đồng với nhau bỡn cợt mình.

Nhưng hắn ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói với Lâm Dật: “Hiện giờ cậu nên hiểu là mình đang nói chuyện với ai?”“Tôi biết chứ”.

Lâm Dật rất nghiêm túc, gật đầu nói.

“Được lắm! Tôi biết tên cậu rồi, hơn nữa chúng ta sẽ nhanh được gặp nhau thôi.

Hi vọng lần sau cậu vẫn có thể cười vui vẻ như này”.

Quách Tường ném chén rượu trên tay rồi khoát tay về phía sau, sau đó dẫn người rời đi.

“Lão Tứ! Ban nãy cậu xốc nổi quá! Đắc tội với Lưu Minh thì được nhưng không thể đắc tội với Quách Tường được.

Cậu có biết bố hắn không chỉ là Chủ tịch tập đoàn Quách thị mà còn là nhà đầu tư chính trong trường chúng ta đấy”.

Tống Phán Tử đi đến nói với vẻ mặt lo lắng.

“Nhà đầu tư?” Lâm Dật cũng ngây người ra một lát.

Cậu chỉ biết nhà mình đầu tư không ít tiền vào trường Nam Lâm, xây dựng không ít phòng và khu vực nhưng không ngờ, tập đoàn Quách thị cũng nhúng tay vào trong này.

Tống Phán Tử và Lý Hạo tưởng rằng Lâm Dật sợ nên liên tục gật đầu nói: “Giảng đường 6,7,8 của chúng ta là do tập đoàn Quách thị đầu tư xây đó, hình như còn bỏ ra không ít tiền tìm các mối quan hệ cho các dự án nghiên cứu của trường, còn kết nghĩa anh em với phó hiệu trưởng Lưu.

Bây giờ cậu đắc tội với Quách Tường, cứ coi như hắn về không nói với bố hắn thì cũng tìm đến phó hiệu trưởng Lưu, sau đó là gây phiền phức cho cậu đấy”.

“Thật như vậy à…” Lâm Dật gật đầu, dường như có chút suy nghĩ.

Cậu nhớ là, số tiền mà Hà gia đầu tư vào trường Nam Lâm mặc dù vượt xa của tập đoàn Quách thị nhưng hình như không có chức trách gì trong trường, chỉ đơn thuần là việc làm thương nghiệp thôi.


Nếu như Quách Tường thật sự mượn cơ hội lần này để làm khó thì…Bản thân cậu cũng không sao cả.

Bằng tốt nghiệp ý mà, có thể lấy được thì lấy, không lấy được thì thôi.

Từ sau khi cậu nói chuyện với Tưởng Dao thì cậu hiểu được trong cái xã hội này, bất luận là có tiền hay không tiền thì tầm quan trọng vẫn phải kể đến năng lực và kiến thức.

Cậu định là đợi sau khi Sở An Nhiên hoàn toàn tỉnh lại, cậu sẽ thường xuyên học hỏi và nói chuyện với Tưởng Dao nhiều hơn để nâng cao kiến thức cho bản thân mình, sau đó bắt tay vào việc nâng cao và phát triển năng lực quản lý tài chính.

Mặc dù ở đại học Lâm Dật học về máy tính nhưng kinh nghiệm làm thêm bao năm ở bên ngoài, cộng với việc theo dõi rất nhiều tin tức mới nên cũng phần nào hiểu được một chút, cũng không hoàn toàn là người ngoài ngành.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Lâm Dật lắc đầu với thái độ bất cần, cũng không muốn giải thích những điều này với họ, vừa đi vừa hỏi: “Tống Phán Tử! Thành tích học tập của cậu khá tốt, sau khi tốt nghiệp cậu định học lên nghiên cứu sinh hay đi làm?”Tống Phán Tử thấy Lâm Dật gây họa lớn như vậy mà vẫn với biểu cảm không có gì thì không kìm nổi mà thở dài, nói: “Nghiên cứu sinh thì thôi đi.

Năm nay, danh sách hai người được học bổng đã được xác định rồi.

Tớ tiêu tốn của nhà bao nhiêu tiền, khó khăn lắm mới học xong đại học, sau đó không kiếm được một đồng nào mà lại tiếp tục tốn tiền học nghiên cứu sinh nữa thì bố mẹ tớ chắc chắn không đồng ý”.

“Đúng vậy! Bây giờ tìm việc khó lắm.

Sinh viên nhiều như vậy, tớ vốn muốn học nghiên cứu sinh một thời gian nhưng bố mẹ không đồng ý, họ chỉ muốn tớ tốt nghiệp là đi làm để làm rạng rỡ tổ tông nhưng đâu có dễ dàng như vậy”.

Lý Hạo cũng không kìm nổi mà thở dài, nói.

“Học phí nghiên cứu sinh đắt không? Làm thêm để trả tiền học không được sao?” Cố Phiến Phiến ở bên cạnh tò mò hỏi.

“Đây không phải là vấn đề học phí mà là người nhà căn bản không đợi được nữa.

Họ chỉ muốn chúng tôi tốt nghiệp là kiếm tiền nuôi gia đình để họ nở mày nở mặt trước bạn bè thân thích.

Nhưng họ đâu có biết, bây giờ mà một cái biển quảng cáo đập xuống, đập chết mười người thì đã có chín người là sinh viên, còn một người là nghiên cứu sinh.

Haizz, khó lắm…” Vừa hay Lý Hạo uống chút rượu nên lúc này mượn rượu để nói lên nỗi bực tức trong lòng.

“Đúng vậy! Cái xã hội này sống vội vã quá, căn bản không cho người ta thời gian chuẩn bị để đối mặt với tất cả mọi áp lực”.

Cố Phiến Phiến có cũng chút cảm nhận như thế.

-----------------------




.