Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 76






Vương Trung Sinh thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

Ông ta chưa từng gặp người phụ nữ nào không biết liêm sỉ như này.

Ông đang định lên tiếng thì nghe thấy Lâm Dật thản nhiên, nói: “Vậy các bác đến khu ở mới để thuê nhà thì cần bao nhiêu tiền?”“Bảy nghìn”.

Bà Sở không nghĩ gì mà nói luôn: “Chúng tôi đã xem nhà trước đó rồi, một chung cư ba tầng ở tiểu khu cao cấp, môi trường xung quanh cũng được.

Chỉ có điều cách trung tâm tài chính hơi xa chút, đi bộ mười phút mới tới nhưng cũng coi như ở được”.

“Nếu đã như vậy thì sao các người đến giờ vẫn chưa chuyển đi?” Vương Trung Sinh vẫn không kìm được mà hít sâu một hơi, hỏi.

“Ai ya! Cũng chỉ vì nhà thầu trả tiền cho chúng tôi ít quá, một tháng có mỗi 2100 tệ thì làm được gì ở Nam Đô chứ, chỉ có thể thuê nhà rẻ nhất ở tiểu khu thôi.

Dù sao cũng là nơi để người ở mà.

Hơn nữa con gái tôi giờ làm việc ở bệnh viện, tiền lương và môi trường làm việc thế nào thì chưa nói, nhưng nếu giờ các người đã chủ động nói giúp chúng tôi sắp xếp chỗ ở thì các người phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ.

Nếu không tôi sẽ bảo con gái tôi nghỉ việc, với điều kiện của nó thì bệnh viện nào chả tranh giành…”Trong lúc bà Sở nói thì Vương Trung Sinh nhìn về phía Lâm Dật.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, Sở An Nhiên sớm muộn cũng trở thành bạn gái Lâm Dật, thậm chí là thiếu phu nhân của Hà gia nữa.

Với tài lực của Lâm Dật thì hoàn toàn không cần kiêng kị loại phụ nữ đanh đá này nghĩ thế nào.

Thậm chí Lâm Dật có thể công bố trực tiếp thân phận của mình.


Ông ta quá hiểu loại đàn bà chợ búa này.

Một khi bà ta biết được Lâm Dật là thiếu gia Hà gia với khối tài sản nghìn tỷ, đừng nói là ở tiểu khu cũ nát mà cứ coi như bảo bà ta ngủ ở đường thì bà ta vẫn cảm thấy sung sướng mà còn thấy cảm kích nữa.

Lâm Dật nghe thế liền gật đầu, hỏi: “Vậy hai bác không định tiếp tục sống cùng cô Sở An Nhiên nữa sao?”Bà Sở lập tức đắc ý, nói: “Tất nhiên rồi! Bệnh viện có ký túc xá rồi thì sao nó không ở đó, còn tranh nhà với chúng tôi làm gì.

Hơn nữa, đừng thấy phúc lợi của bệnh viện các người cao nhé.

Nói thật cho cậu biết, Sở An Nhiên nhà chúng tôi sẽ không làm lâu ở đó nữa đâu, nó sắp được gả vào Quách gia và trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Quách thị nên còn thuê nhà làm gì nữa, như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?”Hóa ra bà ta vẫn nuôi giấc mộng ‘bán’ Sở An Nhiên vào hào môn và sống cuộc sống của thiếu phu nhân.

Lâm Dật thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Trung Sinh.

Vương Trung Sinh lập tức hiểu được, sau đó đưa quà biếu về phía bà Sở, nói: “Vậy thì được, kiến nghị của bác bệnh viện chúng tôi sẽ suy xét.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi không làm phiền bác nghỉ ngơi nữa, hôm khác có kết quả thì chúng tôi sẽ đến thông báo cho bác.

Xin cáo từ”.

Hai người xuống tầng rồi trực tiếp quay về xe, lúc này Vương Trung Sinh mới không kìm nổi mà oán trách: “Thật không ngờ gia đình Sở An Nhiên lại như thế này.

Mẹ kiểu gì vậy, lại còn luôn miệng nhắc đến tập đoàn Quách thị.

Tập đoàn đó bán hết nhà đất đi thì có thể so được với một ngón tay của thiếu gia không? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.

Ban nãy nếu không phải thiếu gia ngăn lại thì chắc chắn tôi sẽ sỉ nhục bà ta một trận để bà ta biết thế nào là hối hận”.

Lâm Dật ngồi ở ghế sau lắc đầu rồi nói: “Nói nhỏ thôi, bà ta chắc chắn đang ở bên trên nhìn xuống đấy”.

“Á…?” Vương Trung Sinh không dám tưởng tượng mà chỉ ghé lại gần cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Quả nhiên, lúc này bà Sở đang ở trên lan can tầng hai nhìn xuống.

Lúc bà ta nhìn thấy một viện trưởng bệnh viện như Vương Trung Sinh lại lái con xe Audi cũ thì bà ta càng khinh thường hơn.

“Hừm! Chàng rể tương lai của người ta lái xe Range Rover cơ mà, xem ra vẫn phải nghĩ cách ép gả Sở An Nhiên vào gia tộc hào môn mới được.

Cái bệnh viện nát này ai thèm chứ”.

Mấy lời này nếu để Vương Trung Sinh nghe thấy thì chỉ e ông sẽ tức đến nỗi muốn khóc cũng không khóc nổi.

Đây là con xe Audi A8 của ông với giá khởi điểm là 210 vạn tệ, số tiền này có thể mua được hai con xe Range Rover giá thấp.

Nhưng ông là viện trưởng bệnh viện, ngày thường làm việc thì vẫn phải khiếm tốn chút, nếu không thì ông sẽ không bao giờ mua con xe tầm thường như đang lái được.

“Thôi được rồi, chuyện này tôi sẽ suy xét, ông đưa tôi về trường học đi, hôm nay tôi còn có tiết học.

Nếu như Sở An Nhiên hỏi đến tôi thì nói buổi tối tôi mới về nhé”.

Quay về đại học Nam Lâm, Lâm Dật trực tiếp quay về ký túc xá, kéo Trương Dương đang ngủ gáy khò khò dậy.


Nhìn ba người trước mặt với tư thế do dự, Trương Dương vẫn rất thản nhiên hỏi Lý Hạo có thuốc không rồi châm điếu hút.

“Phải nói đến đêm hôm qua, ở nơi tĩnh mịch của Nam Sơn, một mình Trương Dương tớ độc chiến hai cô gái, lần lượt sử dụng chiêu thức ‘giao long rẽ nước, quét sạch nghìn quân, mò trăng trong nước, song tiên cùng bay”.

Đại chiến năm trăm hiệp rồi nhưng cuối cùng, hai cô gái vẫn không thắng được tớ và chấp nhận bại trận”.

Trương Dương nói xong thì thở ra khói thuốc, vẻ đắc ý trong đôi mắt càng hiện rõ hơn.

“Khì khì, lão Đại được đó…”Lý Hạo lau nước miếng rồi nhìn chằm chằm vào Trương Dương, hỏi: “Dùng mấy cái…?”“Hai hộp”.

Trương Dương đắc ý nói.

“Hai cô gái đó đều là cực phẩm đấy, đôi chân đó, body đó…Kaka”Trong đầu Tống Phán Tử lúc này đã hiện ra cảnh tượng xảy ra vào đêm qua ở Nam Sơn.

“Nhưng vẫn phải cảm ơn lão Tứ”.

Trương Dương vẫn là người thức thời.

Hai cô gái này đồng ý đi hoàn toàn là do con xe Mercedes-Benz chứ đi với ai không quan trọng, cái chính là xe xịn.

Nếu không phải là con xe này có trị giá gần hai triệu tệ thì chỉ e cả đời này, cậu ta cũng không có cơ hội được tiếp xúc thân mật với hai nữ thần của học viện như này.

Lâm Dật khoát tay, nói: “Lúc các cậu vui vẻ, hai người họ không nói gì sao?” Lâm Dật vốn định hỏi chuyện ngày mai Vương Hải sẽ có buổi giao dịch ở KTV nhưng không ngờ Trương Dương lại đỏ bừng mặt, có chút xẩu hổ nói: “Các cậu còn định hỏi cả chi tiết thế sao?”“Vãi! Tớ muốn hỏi là hai người đó có nói với cậu một vài chuyện liên quan đến Vương Hải không, chứ hỏi đến chuyện ‘vui vẻ’ của các cậu làm gì.

Nhưng nếu như cậu muốn nói thì bọn tớ cũng vui vẻ lắng nghe, haha”.

Trong phòng lúc này vang lên tiếng cười giòn tan.

Trương Dương nghiêm túc nghĩ lại một chút rồi nói: “Có đó, sau hôm đó, hai người họ hình như nói gì đó ở phía sau.

Nếu như không phải gặp tớ thì chiều mai họ còn phải đến KTV làm ‘công chúa’ nữa đấy.

Họ nói cái gì mà ở bên Vương Hải không được vui, đều chỉ là diễn kịch thôi, sau này sẽ chỉ theo tớ thôi”.

Lâm Dật gật đầu rồi không nói gì nữa.

Mấy người nghỉ ngơi một lát rồi đi lên lớp.

Tiết học hôm nay học đến tận chiều.

Lúc tan học, Lâm Dật bảo Trương Dương lái xe đưa mình đến cổng của tiểu khu mới ở Nam Đô có tên là “Tiểu khu Bình An”, sau đó liền bảo Trương Dương về trước.

Lâm Dật dựa vào địa chỉ rồi tìm được số nhà 503 ở tầng hai, sau đó gõ cửa nhà.

“Ai vậy?” Nghe thấy giọng nói truyền ra từ ngôi nhà mà Lâm Dật khẽ thở phào một cái.

“Cô hai! Cháu Lâm Dật đây”.

Đợi chừng năm phút mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên rồi cửa được đẩy ra.

“Dật Dật! Sao giờ cháu mới đến, chúng ta ăn cơm cả rồi”.


Đứng trước cửa là người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi, bà mặc bộ đồ ở nhà, để tóc ngắn, thoạt nhìn khá khôn khéo.

“À, không sao đâu ạ, cháu cũng vừa ăn xong ạ”.

Lâm Dật cười, nói.

“Vậy vào nhà ngồi đi, nếu cháu chưa ăn thì cô sẽ làm món gì đó cho cháu ăn nhưng nếu ăn rồi thì thôi”.

Lâm Dật cùng người phụ nữ đi vào trong nhà.

Thiết kế trang trí trong nhà có phần lộng lẫy xa xỉ hơn những nhà bình thường, nhà với phong cách châu Âu, khắp nơi đều lát gạch gốm, trên ghế sofa lớn còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem chương trình tivi.

“Cháu chào chú”.

Lâm Dật chào người đàn ông đang ngồi xem tivi.

“Ừm! Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế này, tối cháu không phải đi học sao?” Người đàn ông vẫn nhìn vào tivi, chỉ thờ ơ đáp lại một câu.

“Cháu ra ghế ngồi đi, cô còn phải đi rửa bát, không tiếp cháu được”.

Người phụ nữ nói xong thì đi vào nhà bếp.

Lâm Dật ngồi trên ghế sofa, cũng đành phải ngồi xem tivi cùng.

“Tiểu Dật, cháu sắp tốt nghiệp rồi, chuẩn bị thi công chức thế nào rồi?” Chỉ đến khi chương trình tivi kết thúc, người đàn ông kia mới mở miệng nói chuyện.

“À…Tạm thời cháu vẫn chưa chuẩn bị thi công chức ạ, vì vậy vẫn chưa ôn tập gì”.

Lâm Dật nói thật một câu nhưng người đàn ông nghe thấy thế thì lập tức nhau mày, nói: “Không thi ư? Không thi công chức, vậy sau khi tốt nghiệp cháu định làm gì? Đi ăn xin trên phố sao?”Lâm Dật nghe thấy mấy lời này thì cảm thấy không vui nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Dạ, chú nói đúng ạ”.

Nhưng lúc này, cậu cũng nghe thấy trong nhà bếp vọng ra tiếng người phụ nữ: “Tiểu Dật à! Không phải cô nói cháu đâu, cháu học đại học mà không thi công chức, thế thì cháu còn học đại học làm gì.

Bố mẹ cháu làm ruộng ở nông thôn, cũng chỉ mong ngóng vào cháu có thể có chút tiền đồ đấy”.

-----------------------




.