Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 42




"Woa thơm quá đi! Đói bụng quà à!"

"A Dật, không được ăn vụng."

Móng vuốt của Thần Dật còn chưa vươn ra đã bị người đàn ông trong bếp ra lệnh, tức giận thu tay về, bi kịch của nhân gian chính là thấy một bàn đồ ăn ngon của người yêu nấu mà không thể động vào,

Loại cảm giác này giống như Đường Văn Bác đã tắm rửa sạch sẽ nằm trước mặt cậu, nhưng mà cậu bị đóng đinh trên mặt đất không thể cử động...

Rất đáng thương! Thần Dật ngồi xổm xuống vẽ vòng tròng, thật là, hôm nay tất cả mọi người được nghỉ, vốn dĩ có thể đi ra ngoài chơi, nhưng Đường Văn Bác lại nói buổi chiều có khách đến nên không thể đi, phải ở nhà chuẩn bị.

Rốt cục là ai tới đây phá bĩnh vậy? Hỏi Đường Văn Bác, Đường Văn Bác cũng chỉ cười không trả lời, chỉ nói lúc ăn cơm chiều sẽ biết.

Chuẩn bị cơm chiều xong cũng không thấy ai đến, Đường Văn Bác mời vị tiên nào vậy, còn chơi dây thun.

"Anh iu, sao cái người kia còn chưa tới vậy, nói không chừng họ sẽ không tới, chúng ta ăn trước đi." Thần Dật tội nghiệp nhìn bàn ăn đang tỏa mùi hương bốn phía "Quả chồng chuche của anh sắp đói chết rồi nè..."

Người đàn ông bước ra khỏi nhà bếp, bưng chén dĩa đến trước bàn cơm, Đường Văn Bác ngồi đồi diện với Thần Dật trên đất, cười nói "Đói lắm hả?"

"Đói muốn chĩu luôn á..." Thần Dật đáng thương hề hề nhìn Đường Văn Bác, anh bỏ chén dĩa xuống đi tới, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thần Dạt ôm eo cậu, hôn môi Thần Dật.

Sau nụ hôn chủ động ngọt ngào, Đường Văn Bác rời môi Thần Dật, liếm liếm môi mình, anh cười vô hại "Ngoan một chút nha."

"Sắp đến rồi, nhịn một chút đi, nha?" Đường Văn Bác lấy tay xoa đầu cậu.

Thần Dật bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy cánh tay Đường Văn Bác, cười xấu xa "Anh á, học chiêu này hồi nào vậy?" Nhưng đúng là rất hiệu quả.

Đường Văn Bác tiếp tục bận việc ở bếp, Thần Dật tiếp tục lăn lộn nhàm chán trên đất.

"Leng keng..." Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Thần Dật lập tức nhảy dựng lên, hô "Em đi mở cửa!" Chạy đến cửa lớn, Thần Dật phải nhìn kỹ xem ai lớn mật như vậy, dám khiến Đường Văn Bác không ra ngoài chơi với cậu, mà chịu khỏ đích thân đi chuẩn bị bữa tối.

"Tới rồi!" Hô một tiếng, Thần Dật nhanh chóng mở cửa ra, một giây sau hoàn toàn cứng đờ, hai mắt thằng tắp nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, biểu tình trên mặt chuyển từ khiếp sợ đến chán ghét.

"Bà tới làm gì? Cút đi, chỗ này không chào đón bà!" Thần Dật lạnh lùng nhìn người phụ nữ.

Lana nhẹ nhàng mân mê mái tóc dài của mình, mỉm cười nhìn Thần Dật "Thằng nhóc thối, cái miệng vẫn hư như vậy, so với vợ con thì còn đúng là chẳng có galant tí nào"

Vợ mình? Cái bà này đang nói gì vậy? Chẳng lẽ bả biết chuyện của mình và Đường Văn Bác? Thần Dật một đầu nghi hoặc, chặn cửa lại không cho bà ta tiến vào, lúc này Đường Văn Bác ở phía sau kéo cậu lại, Thần Dật chưa kịp lên tiếng đã thấy Đường Văn Bác tiếp đón bà ta.

"Tới vừa lúc, cơm tối vừa mới nấu xong, vào đi." Đường Văn Bác đem Thần Dật đang chắn ở cửa dời đi, nói với người phụ nữ ngoài cửa.

"Cảm ơn." Lana cười, đi ngang qua Thần Dật, ở trước mặt Thần Dật hôn gió Đường Văn Bác một cái.

"Á à! Bà già chết tiệt! Cút ra ngoài ngay!" Thần Dật giương nanh múa vuốt túm lấy Lana, Đường Văn Bác vội vàng giữ lấy Thần Dật.

Thần Dật đột nhiên hiểu ra được điều gì, quay đầu về phía Đường Văn Bác "Anh... đừng nói khách của anh... là bà già này chứ?" Thần Dật vừa dứt lời liền lọt vào hố của Đường Văn Bác.

"A Dật, dì ấy là mẹ cậu."

Thần Dật gào lên đau đớn, Đường Văn Bác cư nhiên lui tới với mụ già này, còn mời bà ta đến nhà...

Bữa tối hôm nay có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, Lana không kiêng nể gì mà thả thính Đường Văn Bác, vừa nháy mắt vừa buông lời chòng ghẹo.

Thần Dật một bên tức giận trừng bà ta, một bên dằm nát thức ăn trong bát.

"Thằng nhóc này không dễ thương gì cả, ngài Đường, không bằng cậu ly hôn với nó, sau đó kết hôn với tôi, tôi vừa mới ly hôn, hiện tại tôi chính là độc thân mê người đó!"

"Phụt! Haha! Hahaha!" Thần Dật ở bên cạnh cười lạnh một trận, không khỏi trào phúng "Một đống tuổi rồi còn khoe khoang, cũng không dùng gương xem lại bản thân mình."

"Nhìn đi, thằng nhóc này giống ba của nó, chẳng đáng yêu chút nào, không di truyền xinh đẹp hay đáng yêu gì từ tôi hết!"

"Nè! Ai muốn di truyền gien của bà? Với lại bà mà xinh đẹp đáng yêu á? Nghe mắc cười ghê. Bà cùng ai ly hôn kết hôn tôi mặc kệ, nhưng đừng có mà động đến trên người anh ấy, ảnh là của tôi! Của tôi!" Thần Dật tức giận nghiến lấy quai hàm.

"A Dật, cái này..." Mắt thấy bữa ăn sắp chuyển thành chiến trường của hai mẹ con, Đường Văn Bác thầm nhủ may mắn đã đưa Đường Lăng tới nhà của bạn, không có ở nhà.

"Haha, không muốn, mẹ càng muốn biến chồng con thành ba con kìa." Lana dựa vào Đường Văn Bác "Bé iu ơi, tuy chị lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng chị bảo dưỡng tốt lắm, không tin cậu sờ thử xem." Người phụ nữ vừa nói vừa cầm lấy tay Đường Văn Bác.

"AAAA! Bà già buông tay ra..."

"Thằng nhóc nghe đây, ngoan, lại góc tường ngồi đi, đừng phiền người lớn làm việc."

Nhìn hai người choảng nhau túi bụi, Đường Văn Bác có chút đau đầu, bất đắc dĩ cười cười "Nè... Hai người không cần ồn..."

"Bà già! Đừng nghĩ bà là phụ nữ mà tôi không dám đánh bà nha!"

"Thằng oắt con, tính tình nóng nảy quá, Văn Bác, nhìn đi, thằng nhóc này có khuynh hướng bạo lực."

Hai người kia căn bản không thèm nghe anh nói chuyện... Đường Văn Bác thở dài, không khí nào nhiệt đỡ hơn bữa cơm sượng trân đi.

Bữa tối như thế coi như là xong.

"Văn Bác bé iu, lần sau chúng ta ăn cơm đừng mời kẻ thứ ba nha"

"Cút đi bà già! Không có lần sau đâu!"

"Chị La, hẹn gặp lại."

"Thằng oắt!" Bà ta dừng lại ở cửa, quay đầu lại nhìn Thần Dật.

"Gì nữa?" Thần Dật không được tự nhiên quay đầu không thèm nhìn bà ta.

"À, nhìn kiểu gì cũng thấy con đáng ghét, haha" Bà ta cười lớn rời đi, đưa lưng về phía Đường Văn Bác và Thần Dật giơ tay tạm biệt.

Lana đã rời đi.

Thần Dật gào lên một tiếng rồi trở về phòng, hiếm khi không quấn lấy Đường Văn Bác.

Đóng cửa lại, Đường Văn Bác lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, lẩm bẩm "Mẹ con nhà này giống nhau ghê, đã ngoan cố còn không được tự nhiên"

Dọn dẹp xong trở về phòng, Đường Văn Bác nhìn thấy Thần dật ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

"Suy nghĩ gì thế?" Anh ngồi xuống kế Thần Dật.

"Bà già đó, tuy rất tự tiện, luôn làm chuyện xằng bậy theo ý mình, nhưng mà... vẫn là mẹ của em." Thần Dật hít một hơi thật sâu, nhìn bóng đêm đang dần bao trùm lấy ở nơi xa, thì thào "Thật ra em biết, bà ta ly hôn với ba em bị người nhà phản đối, nhưng em vẫn rất hận bà ta, chán ghét bà ta."

"Lúc em đi học, bạn học đều có mẹ tới đón, em thì đi về một mình, ba em công việc bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc em, cho tới này em đều đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta, nhưng mà...." Thần Dật nghiêng đầu nhìn Đường Văn Bác. "Em đã sớm tha thứ cho mẹ rồi."

"Vì em lớn rồi." Đường Văn Bác mỉm cười.

"Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, không phải sao?" Cậu và bà ta là mẹ con, ngay cả tính cách quật cường cũng giống nhau, rõ ràng rất muốn gặp đối phương, nhưng đều tránh cùng đối phương gặp mặt.

Lúc gặp nhau thì ầm ĩ không ngừng.

Lana không phải thật sự coi trọng Đường Văn Bác, nhưng lấy cách này để nói chuyện với Thần Dật, so ra cãi nhau tốt hơn nhiều so với im lặng, Thần Dật cũng cho là như thế.

Một khi an tĩnh lại, bầu không khí trầm mặc xấu hổ kia quả thực khiến người ta buồn chết.

"A Dật, em đã thành người lớn rồi."

Thần Dật cười ra tiếng "Thế nào? Có phải đột nhiên thấy em đáng giá để dựa vào không? Haha! Kết hôn với em anh sẽ không hối hận đâu, bởi vì em chính là đàn ông siêu siêu tốt."

"Ừa, đàn ông siêu siêu tốt." Đường Văn Bác cười theo.

"Cảm ơn anh..." Thanh âm dịu dàng từ bên cạnh truyền đến, Thần Dật cầm tay Đường Văn Bác thật chăt.

[Alo, rảnh không? Tôi là Vincent, có chút việc muốn tìm cậu hỗ trợ...]

Trong quán cà phê, Đường Văn Bác nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp ngồi ở bên bàn cạnh cửa sổ, vài ngày trước Đường Văn Bác đã gọi điện tới Mĩ.

"Tôi chạy không thoát rồi." Đường Văn Bác cúi đầu khuấy cà phê "Nhược, tôi đã quá mệt mỏi, không biết phải chạy trốn bằng cách nào nữa, tôi còn có con, có người yêu, tôi không thể liên lụy bọn họ."

Ngẩng đầu, Đường Văn Bác nhìn người bạn lâu năm đối diện "Elvis sẽ không bỏ qua tôi."

"Vincent, nếu tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp cậu hết mình."

"Ba tôi khi còn sống từng lập di chúc, dựa theo di chúc, tài sản Đường gia một nửa là của tôi." Ngón tay mân mê vành ly, Đường Văn Bác thản nhiên nói "Tuy có chút khó khăn, nhưng tôi muốn tranh thủ chủ động."

Đối với chuyện tài sản anh không quan tâm nhiều, nhưng nếu thứ này có thể khắc chế hành động trả thù của Elvis, vậy anh nhất định phải đoạt lại.

Vì anh hiện tại... đã có người yêu, không hề muốn buông tay gia đình mình.

Hai tay nắm chặt thành quyền, Đường Văn Bác thề phải bảo vệ cuộc sống gia đình của anh.

Chuyện di sản Đường Văn Bác chỉ nghe khi mẹ còn sống có nói qua, lúc Elvis vào nhà, mẹ yêu cầu ba lập di chúc, lúc đó toàn bộ tài sản đều thuộc về anh.

Sau khi Elvis dần dần gia nhập gia đình, ba đã sửa di chúc một lần, đem một phần tài sản chuyển cho Elvis, sau này có sửa hay không thì Đường Văn Bác cũng không biết.

Bởi vì ba mẹ không có nói qua với anh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, dựa theo di chúc, đa số tài sản phải thuộc về anh.

Năm đó anh mang vợ con rời đi, không muốn đem theo tài sản gì, thầm nghĩ ở nơi đất khách bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng bây giờ anh không thể không đối mặt với vấn đề này.

Được Nhược hỗ trợ, Đường Văn Bác thuận lợi tìm được luật sư phụ trách di chúc, anh muốn nhìn di chúc năm đó ba lập.

Là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Đường thị, Elvis cũng tới đây.

"Em không nghĩ rằng anh sẽ muốn xem di chúc đó." Ngồi đối diện Đường Văn Bác, Elvis hướng anh hút thuốc "Vincent, anh muốn cướp lấy công sức sáu năm của em sao? Vì thằng đó mà anh muốn chơi trên đầu em trai anh?"

"Cậu còn biết tôi là anh trai cậu à?" Đường Văn Bác đã hoàn toàn nản lòng với Elvis.

Nhìn thấy bộ dáng đối phương không hề quan tâm, trong lòng Đường Văn Bác có chút nghi hoặc, sao Elvis không căng thẳng, dù năng lực Elvis có lớn cỡ nào cũng không thể sửa đổi di chúc, Elvis đang nghĩ cái gì?

Sau khi chờ đợi ngắn ngủi, luật sư đã đến, đồng ý với yêu cầu của song phương, mở ra di chúc năm đó, nhưng nội dung hoàn toàn không giống với những gì Đường Văn Bác đã nghĩ.

"Dựa theo di chúc đã lập khi ngài Đường còn sống, ngài Đường Văn Uyên sở hữu 50% cổ phần tập đoàn Đường thị, ngài Đường Văn Bác sở hữu 10% cổ phần và bất động sản của Đường gia..."

10%? Sao lại như vậy? Đường Văn Bác sững sờ tại chỗ.

"Luật sư, di chúc... di chúc viết như vậy thật sao?"

Luật sư có thể chứng minh phần di chúc này không có vấn đề gì, chính là Đường Văn Bác không biết tại sao phần di chúc này lại biến thành như vậy,vì sao Elvis có được phần lớn cổ phần công ty, mà anh chỉ được 10%?

Cho dù anh có được một ít bất động sản của Đường gia, nhưng chỉ có 10% cổ phần trong tay, anh không thể làm gì với Elvis được.

Đường Văn Bác nhìn về phía Elvis đang trấn định.

Elvis xòe hay tay, cười nói "Đừng nhìn em như vậy, em không có lợi hại đến nỗi sửa được di chúc, nhưng thật ra em có giấu anh chút chuyện, muốn biết vì sao di chúc lại thay đổi như vậy không? Vincent, em chưa từng làm chuyện gì mà không có sự chuẩn bị, đừng kích động, em nói cho anh biết."

Đường Văn Bác bình tĩnh ngồi xuống, những người khác đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Đường Văn Bác không hiểu, nếu di chúc là thật, vì sao ba lại thay đổi như thế, hơn nữa việc này... anh lại không biết gì, mà Elvis lại nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Anh không biết cũng phải, bởi vì lúc đó không ai nói cho anh hay." Elvis khẽ cười, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Đường Văn Bác "Em có thể xác định nói cho anh biết, phần di chúc này là thật, 2 năm trước khi ba gặp tai nạn giao thông, ba đã sửa di chúc này rồi, quyết định đem công ty giao cho em, chứ không phải anh."

"Không có khả năng..." Đường Văn Bác nhìn chằm chằm Elvis, nói "Ba sẽ không làm như thế."

"Ba tất nhiên sẽ không làm vậy. Nhưng mà sau khi ba nhìn thấy đứa con cưng của mình cường x em trai, sao ba có thể tin anh thích anh nữa chứ?" Elvis nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật, nhìn thấy sắc mặt Đường Văn Bác nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Mày... mày làm cái gì?" Giọng anh không thể kiềm chế mà run rẩy, nhìn chằm Elvis gào lên "Thằng chó mày đã làm cái gì?"

"Đừng giận như vậy, Vincent." Mang theo nụ cười, Elvis cười nói "Chuyện này đã qua rồi, em tính không nói chuyện này cho anh hay, nhưng anh cố tính muốn xem di chúc, cố tình đối nghịch với em, hiện tại như anh mong muốn, anh đã biết được chân tướng rồi."

"Tại sao... tại sao phải làm như vậy?" Đường Văn Bác nắm chặt nắm đấm, Elvis sao có thể làm như thế, năm đó nếu không phải Elvis uy hiếp anh rằng sẽ đưa đoạn băng cho ba mẹ xem, anh cũng sẽ không lựa chọn nhường nhịn.

Nhưng mà bây giờ, Elvis lại nói hắn đã đem cuốn băng ghi hình đó cho ba xem.

Ba, ba đã thấy được một mặt mà anh muốn che giấu, nhiều năm trôi qua vẫn không nói với anh, cũng không có bài xích gì với anh.

Sao lại như vậy?

Nhẫn nhục vài năm kia, rốt cục là vì cái gì?

Kết quả vẫn là một trò cười chó chết sao?

Anh nhẫn nại vất vả như vậy, Elvis bây giờ lại tàn nhẫn nói cho anh biết, từ trước đến nay Elvis không hề giữ lời hứa.

"Mày lừa tao, mày lừa tao! Mày đã hứa với tao không cho ba xem cuộn băng đó, sao mày lại làm như vậy? Nói cho tao biết!" Đường Văn Bác tức giận từ sofa đứng lên, vì đau lòng và phẫn nộ mà cả người ức chế run rẩy.

"Vì sao á? Haha, vì để đạt được mục đích, em không từ thủ đoạn." Elvis ra vẻ trào phúng, cười nói "Vincent, anh biết không? Lúc ba xem cuộn băng đó có bao nhiêu khiếp sợ cùng bi thống, ba vẫn rất thương anh, cho nên đã sửa di chúc để em câm miệng."

Từ sofa đứng lên, Elvis lạnh lùng nhìn anh "Anh chắc là vui lắm, có một người cha thương mình như vậy, dù biết anh cường x em, ba vẫn xem như không có gì. À, đương nhiên, đến lúc chết ba vẫn không biết sự thật, đến khi chết anh vẫn là một đứa con không hoàn mỹ trong lòng ba, haha"

"Elvis!" Đường Văn Bác mạnh mẽ lao về phía Elvis, hung hăng đấm hắn một quyền.Trên mặt bị Đường Văn Bác đấm một quyền, Elvis chật vật thiếu chút nữa ngã xuống, đỡ lấy sofa, hắn lấy tay lau đi vết máu trên khóe môi, cười lạnh với Đường Văn Bác "Một quyền này em tha cho anh."

"Im đi! Im đi! Mày im cho tao! Elvis... mày đúng là một con quỷ, hoàn toàn là một con quỷ..." Anh vô lực ngồi xuống trên mặt đất, lòng anh vỡ nát cả rồi.

Thế giới của anh, sẽ hỏng đi rất nhanh.

Nhẫn nại suốt 4 năm, đối mặt với đòi hỏi của Elvis, anh lựa chọn nhẫn nhịn, vì cái gì? Là vì sợ ba nhìn thấy đoạn phim mà cảm thấy đau lòng.

Nhưng mà giờ đâu, sự thật tàn khốc cơ hồ đã làm anh hỏng mất.

Không biết Elvis đã rời đi từ lúc nào, trong phòng trống rỗng, Đường Văn Bác không còn sức lực để đứng lên.

Hai tay che mặt, anh không thể kiềm lại được nước mắt đang chảy xuống.

"Ba... con xin lỗi..."

Người đã đi rồi, giờ đây, cơ hội giải thích anh cũng không có.

Tiếc nuối cả một đời, giống như ấn ký bị nung lên da không thể nào xóa đi.

"Elvis! Mày muốn ép tao đến cỡ nào?" Siết chặt nắm tay, lồng ngực Đường Văn Bác đau đớn và giận dữ không chỗ nào phát tiết.