Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 7




"Cùng nhau tắm thôi! Có gì phải sợ, đúng không?" Thần Dật cười, cố ý đem người tới cọ cọ anh.

"A Dật, trò muốn ăn đậu hủ của thầy à?" Đường Văn Bác thở dài nói "Như vậy không tốt, mặc dù thầy trò đồng tính yêu nhau thầy cũng thấy rất hiếm, cũng rất hứng thú."

"..." Thần Dật không còn sức để ói thêm lần nào nữa.

"Mặc dù thầy có thể tự nhắc nhở chính mình, không thể, tình yêu cấm kỵ như vậy không thể phát sinh! Nhưng là, A Dật, thầy cũng là một người đàn ông chân chính, biết không? Không nên dụ dỗ thầy."

"A Văn ~~" Muốn chơi đúng không? Hừ! Trong lòng Thần Dật hừ một tiếng, để cậu chơi với ông chú này, dù sao... thật ra thì... Đường Văn Bác lớn lên nhìn cũng được, mặc dù hơi lớn tuổi một chút.

"A Dật, cái gì vậy?"

"Nếu như tôi dụ dỗ thầy nữa thì sao?"

Bồn tắm vốn không lớn, chỉ chứa đủ một người đàn ông, nếu thêm một người nữa, tứ chi không chạm vào là chuyện không thể nào.

Thần Dật cố ý dùng chân ma sát đối phương, là nhờ nước sao? Có chút cảm giác trơn trơn, có một ngón chân chạm tới da thịt kia, giống như có dòng điện xẹt qua, máu gia tốc lưu động, đại não hưng phấn quá độ, sau lần đầu tiên chạm vào kia, Thần Dật cố ý chà chà vào người Đường Văn Bác, tựa như nước nóng biến thành bông, để cho cậu mê mụi.

Trong bóng tối, Đường Văn Bác gấp rút thu người vào.

"A Dật, thật sự là không thể!" Đường Văn Bác hít một hơi thật dài, nói "Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, chính trực như tôi không thể có bất ký ý nghĩ xấu xa tà ác nào, nếu không thì làm sao có thể làm... thất vọng danh hiệu thầy giáo? Tôi chỉ xem A Dật như là đứa trẻ bình thường mà thôi, giống như con của tôi vậy."

"Tùy thời tùy chỗ mà học mới có thể tiến bộ, chúng ta học đi." Đường Văn Bác bắt đầu niệm kinh Phật "I am gonna take a shower, có nghĩa là tôi muốn đi tắm. I am taking a shower là tôi đang tắm..."

"Thầy, không phải thầy muốn nếm thử hương vị thầy trò đồng tính yêu nhau sao? Tôi rất thích thầy, chúng ta chơi một chút đi!" Lúc đầu Thần Dật thật sự không nghĩ đến muốn trêu chọc Đường Văn Bác, đừng thấy cậu cao lớn như vậy, thật ra thì sợ nhất là sấm sét, huống chi ở cái phòng đen thui kia.

Cho nên chạy vào phòng tắm, ở chung một chỗ với Đường Văn Bác, cũng không có muốn cùng người đàn ông kia tắm rửa, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng tắm rửa cùng ai cả, bởi vì cậu vừa nghĩ tới liền cảm thấy dơ bẩn.

Bất quá thấy bóng đen của Đường Văn Bác ngồi trong bồn tắm, Thần Dật không hiểu tại sau lại có một trận tâm huyết dâng trào, còn tự nói với chính mình: mọi việc luôn luôn có lần đầu tiên, trong lịch sử ai cũng làm liều mà được lợi, trở thành anh hùng, Thần Dật cũng muốn bước ra đời, cùng người khác tắm rửa lần đầu tiên, trở thành anh hùng của chính mình!

Ai nha —— gần đây tư tưởng của mình càng ngày càng có mùi vị triết học! Vì biện luận củ chuối của mình mà tán thưởng không dứt, người tự luyến tự cuồng như Thần Dật cậu lại tiến lên một bước vĩ đại mới —– tắm chung!

Khi bước vào bồn tắm, cậu cũng không cảm thấy ghê tởm hay khó khăn như trong tưởng tượng, bởi vì bên ngoài rất lạnh! Cái loại ở trong bóng tối, bị nước nóng bao vây cảm giác thật kỳ diệu, thân thể từ trên xuống dưới đều thoải mái đến không thể nghi ngờ, lại còn ở trong bóng tối làm đại não truyền đến cảm giác khẩn trương, phức tạp đan xen vào chung một chỗ.

Một chút cảm giác kinh khủng nho nhỏ, nhưng là cảm giác hưng phấn mới lạ còn nặng hơn thế.

Tứ chi của cậu đang giãn ra, Thần Dật không thể tránh khỏi va chạm vào người đàn ông ngồi đối diện, cảm giác như bị điện giật làm cậu có chút xa lạ, cũng có cảm giác kích thích.

Tự dưng lúc này, Đường Văn Bác lại bắt đầu nói Tiếng Anh với cậu?

Nhìn bộ dạng Đường Văn Bác hình như là cái gì cũng không biết, da mặt dày muốn chết, nhưng chẳng phải đã rõ ràng anh là người nhạy cảm sao?

Cậu vừa mới trêu chọc anh một chút, Đường Văn Bác liền biến thành bộ dạng muốn chạy trốn, vội vàng lãng sang chuyện khác.

Làm như vậy... chỉ làm bại lộ tính cách thật sự của ông chú thôi, căn bản là một gã đàn ông dám nói mà không dám làm.

Nhưng mà... thật sự là rất thú vị a~

"Cái kia, thầy không hiểu cậu đang nói gì." Không biết là Đường Văn Bác khờ thật hay giả ngu nữa.

Thần Dật đang muốn tiếp tục trêu chọc anh, bầu trời bỗng nhiên hiện lên một tia chớp, phòng tắm nho nhỏ trong nháy mắt hiện lên chút ánh sáng rồi lại lâm vào trong bóng tối vô bờ bến.

Đường Văn Bác cảm thấy trong cái nháy mắt kia, dường như có một chim không nhỏ thoáng qua trước mắt anh.

Chân Thần Dật có chút mềm, mới vừa nãy, phía ngoài trời hình như nổ ra một tia chớp, trời ạ! Cậu rất sợ sấm sét, không tốt! Ông trời ơi, đừng đùa bỡn cậu như vậy có được hay không?!

Mặc dù hai chân mềm như tôm, nhưng Thần Dật ở trước mặt Đường Văn Bác không muốn lộ ra nhược điểm của mình, vẫn ngồi rất thẳng, giống như tượng điêu khắc trần trụi ngồi yên trước mặt Đường Văn Bác, giờ khắc này, Thần Dật cảm thấy cậu thật là một người đàn ông vĩ đại...

Sự an tĩnh trong phòng tắm đã bị tiếng nổ sấm tiếp theo đánh vỡ, Thần Dật cùng Đường Văn Bác đồng thời kêu lên, bất đồng chính là Đường Văn Bác dùng sức nhảy ra khỏi bồn tắm, còn Thần Dật trực tiếp ngồi xổm trong bồn tắm.

"A Dật, mau ra đây! Tôi làm sao quên mất, lúc sấm đánh tuyệt đối không thể tắm, cậu mau ra đây a, A Dật, A Dật?" Đường Văn Bác nói liên miên, cằn nhằn một phen nén giận, thấy Thần Dật bịt lỗ tai ngồi ở trong bồn tắm không chịu ra, không kịp thời gian, Đường Văn Bác trực tiếp đem Thần Dật từ trong bồn tắm kéo ra ngoài.

"Đánh... Sét đánh!" Thần Dật vừa ra khỏi thì liền ôm chặt Đường Văn Bác, nhắm mắt thật chặt rồi đem đầu vùi vào hõm cổ ướt của anh, hai tay ôm thắt lưng anh không tha.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì!" Đường Văn Bác hơi sửng sờ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

10 phút sau, trong phòng ngủ của Đường Văn Bác.

"Này ông chú, ông vừa thấy cái gì?" Thần Dật rầu rĩ ngồi trên giường dùng khăn lau khô tóc, Đường Văn Bác đem nến từ ngoài đi vào.

"Hả?" Nghe câu nói của Thần Dật, nam nhân sửng sốt một chút.

Anh nhìn thấy gì? Anh nhìn thấy gì cơ?

Một chú chim nhỏ bay ngang qua trong đầu anh...

"Không có! Không có gì!" Đường Văn Bác lúng túng cười, đem cây nến đặt trên đầu giường, sau đó ngồi trên giường quay mặt không dám nhìn ánh mắt soi mói của Thần Dật.

Thật có lỗi, anh không phải cố ý muốn lần một lần hai nhìn "chim nhỏ" của Thần Dật mà!

"Thật —- không có gì sao?" Thần Dật kéo dài thanh âm.

"Không có! Không có!" Đường Văn Bác lắc đầu như trống bỏi.

Thần Dật nhướng mày, thấp giọng nói "Ông chú, ông sẽ không nói chuyện tôi sợ sấm sét cho người khác nghe chứ?"

"Hả?" Thì ra không phải là chuyện anh nhìn thấy "chim nhỏ" a! Đường Văn Bác bừng tỉnh, quay đầu nhìn Thần Dật, cười sáng lạn "A Dật, thì ra cậu sợ sét đánh à!"

Đột nhiên cơ mặt Thần Dật bị co rút ——-

Haiz, quên đi quên đi, không thể nghiêm túc được với ông chú đến từ hành tinh đồ ngọt này mà, nghiêm túc sẽ chết á!

"Này, ông chú, sao ông lại ly hôn?" Tựa vào đầu giường, Thần Dật lau khô tóc, thờ ơ hỏi.

"Chắc là tôi dở người quá đó hả? Haha" Đường Văn Bác cười, ngồi xuống giường, liếc nhìn khung ảnh đặt ở chiếc bàn nhỏ đầu giường, tự giễu nói "Tôi ấy, không có lòng cầu tiến, cũng không muốn đi ra ngoài một phen xông xáo sự nghiệp, như một ly nước sôi, đần độn vô vị."

"Ông thật sự là ly nước sôi, âm ấm." Thần Dật liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đêm quá tối, cái gì cũng nhìn không ra, cho nên Đường Văn Bác cũng không có đeo kiếng, từng giọt nước trên mái tóc ngắn nhỏ giọt xuống đất, dưới ánh nến thỉnh thoảng hiện lên một tia sáng.

"Tất cả mọi người đều cho là như thế, haha." Đường Văn Bác dùng khăn lông lau lau tóc, cúi đầu cười nói "Mỗi người đều hi vọng cuộc sống của mình sẽ không giống nhau, người thân đi theo tôi cũng giống như nước sôi, cuộc sống cũng là đần độn vô vị như nhau, mặc dù bình thản an nhàn, tuy nhiên nó không có cách nào cho đối phương cảm giác tình cảm mãnh liệt, ý nghĩa cuộc sống bất đồng, cho nên chúng tôi ly hôn."

"Hai người có con?" Thần Dật nói "Đứa bé kia giờ đang ở đâu? Từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, trong lòng sẽ rất thống khổ! Đi theo mẹ, nhưng lại không thấy cha, ông à, ông như vầy không có trách nhiệm a!"

"Trên thế giới không có chuyện lưỡng toàn a..." Đường Văn Bác cúi đầu, không biết nhìn ở đâu mà ngẩn người, lẩm bẩm nói "Tôi là một ông chồng thất bại, người cha thất bại, con gái hiện đang ở với mẹ nó bên Mĩ, tuy rằng tôi luôn tự nhủ, con gái tôi có thể ở nơi đạt được cuộc sống và giáo dục tốt hơn, hơn nữa cha kế cũng rất yêu thương nó, nó sẽ rất hạnh phúc."

"Nhưng mà... nhưng mà là cha của một đứa trẻ, tôi làm sao nguyện ý cho con mình rời đi chứ? Lại còn là đi đến nơi đất khách quê người." Thanh âm nam nhân rất thấp, như gió lạnh sau mưa, hịu quạnh và nhẹ nhàng "Vì không để cho Tiểu Lăng mất đi tình thương cha, tôi cơ hồ mỗi ngày cùng nó nói chuyện điện thoại. Kể cho nó nghe chuyện cổ tích, nghe nó nói cuộc sống ở bên đó, nhưng mà... điều tôi có thể làm chỉ là những thứ đó mà thôi."

Ngoài dự liệu của Thần Dật, cậu vốn cho là Đường Văn Bác sẽ tiếp tục kể một đống chuyện tào lao, nhưng bây giờ... Đường Văn Bác lại nghiêm túc nói về nó.

Không phải đang nằm mơ chứ? Người đàn ông này hoàn toàn không giống với người mà cậu ngày nào cũng thấy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của Đường Văn Bác đây? Có lẽ bề ngoài Đường Văn Bác nhìn thật ngốc, thật ra là muốn người khác không biết được thế giới nội tâm của mình ra sao...

Giờ khắc này, Thần Dật lựa chọn yên lặng để nghe anh chia sẻ, Đường Văn Bác giống như đã tiến vào thế giới của anh, đem áp lực đã bị đè nén trong lòng nói ra.