Siêu Sao

Chương 161: Phân cảnh ở hoa viên




Ngày hôm nay luyện tập lời thoại coi như thuận lợi, có mấy lần thoạt nhìn Kino đối với việc luyện tập có chút chán nản cùng không kiên trì, bất quá dưới sự hướng dẫn cùng đốc xúc của Đường Phong hắn vẫn luyện tập tròn một ngày.

“Bây giờ tôi đã hiểu vì sao bản lĩnh lời thoại của cậu tốt như vậy rồi, trời ạ, cậu lại có thể cả ngày nhìn vào gương đọc lại đọc thoại, cậu không thấy mệt cùng buồn chán sao?” Vào lúc bốn giờ chiều cuối cùng kết thúc buổi luyện tập, Kino giống như hoàn toàn kiệt sức mà tùy tiện mở ra hai tay trực tiếp nằm xuống sàn nhà.

“Đứng lên uống miếng nước lại ăn viên đường nhuận hầu, từ giờ trở đi ít nói một chút nếu như anh không muốn tiếng nói bị khàn vào ngày mai.” Đường Phong ở một bên giúp Kino điều chế một chén nước mật, lại cầm thêm một viên đường nhuận hầu đặt xuống bên cạnh Kino, cậu cũng có chút mệt mỏi, vì vậy thẳng thắn ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Người người đều cảm thấy Fiennes là một Đại Minh tinh, phần lớn mọi người chỉ thấy được thành công huy hoàng của anh, lại không ai biết đến nỗ lực cùng chua xót mà anh từng có.

Một ngày bốn năm phỏng vấn, trong một ít phim chỉ có vài câu thoại, vì điện ảnh mà đã từng mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng nhìn vào gương đọc lời thoại…

Loại cuộc sống bận rộn mà chán nản này đã từng có lần khiến anh khó có thể nhận nổi, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.

“Trước đây có một lão sư từng nói với tôi, lúc con cảm thấy thống khổ nhất cũng chính là lúc đến gần thành công nhất, một khắc trước khi có ánh bình minh luôn luôn là một mảng hắc ám, nếu như buông tha chẳng khác nào là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ cần vượt qua thời kì thống khổ hắc ám nhất thì khoảng cách đến với thành công cùng quang minh cũng không còn xa.”

Đường Phong cười cố sức vỗ Kino đang nửa sống nửa chết một chút: “Có nghe không, tiểu tử?”

“Ôi! Nghe được, nghe được…” Kino hữu khí vô lực mở mắt ra, tròng mắt chuyển quanh, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, “Cậu hẳn là không lớn tuổi hơn tôi đi, lại nói giống như một giáo sư đại học.”

Đường Phong không nói lời nào, một cái nắm tay đã nện lên bụng Kino, lực đạo đương nhiên rất nhỏ, cùng với xoa bóp không khác lắm.

Kino khoa trương ôm lấy vùng bụng bày ra bộ dáng thụ thương, trên mặt đất lăn qua lăn lại cộng thêm miệng kêu rên không ngừng: “Đau quá a, cậu đánh tôi đau quá.”

“Đau chết anh càng tốt.” Đường Phong mới không tin hắn.

Thế nhưng một hồi lâu Kino vẫn kêu đau, người cũng vẫn cuộn lại như tôm đưa lưng về phía Đường Phong, liên tục hừ hừ hình như là thực sự rất đau.

Không phải là thực sự đánh vào chỗ đau nào đó của Kino chứ?

“Kino, anh không sao chứ?” Đường Phong có chút bị đối phương dọa đến, vội vã xoay người sang kiểm tra xem có đúng hay không đã khiến Kino bị thương chỗ nào, mà rất nhanh thì Đường Phong đã nghĩ đến một chuyện, đó chính là Kino có đúng hay không đang cố ý đùa giỡn cậu.

Đáp án hiển nhiên là đúng như vậy, Kino đột nhiên ôm cổ cậu đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất đem Đường Phong đặt dưới thân, giống như một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa dai mà dào dạt cười đắc ý. “Ha ha ha, cậu bị tôi lừa, Đường.”

“Một chút cũng không buồn cười, Kino.” Đường Phong có chút lạnh mặt.

“Đừng như vậy, tôi chỉ là muốn đùa chút thôi.” Mắt thấy Đường Phong tựa hồ tức giận, Kino lập tức mềm nhũn ngữ khí, chỉ là hắn không rõ vì sao Đường Phong lại bận tâm một trò đùa nho nhỏ như vậy.

“Anh thật là trẻ con, Kino, vĩnh viễn đừng đối với người quan tâm mình bày ra loại vui đùa này.” Lời giống như vậy Đường Phong cũng đã nói không biết bao nhiêu lần, cậu thở dài đẩy Kino sang một bên, loại vui đùa này một chút cũng không buồn cười, cậu vừa rồi thật sự bị Kino dọa tới.

Người một ngày bị bệnh ai cũng không biết một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Kino cũng thở dài theo: “Được rồi, sau này tôi sẽ không đùa như vậy nữa, cậu không nên nói tôi giống con nít, tôi thế nhưng lớn hơn cậu hai, ba tuổi.”

Chỉ là bề ngoài mà thôi.

Đường Phong cũng không nói gì nữa, cậu biết mình đối với vấn đề này vô cùng mẫn cảm, nhưng cậu cũng không cho là mình nói sai.

Muộn một chút Đường Phong liền gọi điện cho Lục Thiên Thần, ba người cùng nhau ra ngoài ăn, tuy rằng Kino có rất nhiều lời muốn nói riêng với Đường Phong, nhưng Đường Phong giống như tận lực giảm thiểu thời gian hai người ở riêng với nhau.

Mặc dù Kino không quá thuận mắt Lục Thiên Thần, bất quá Lục Thiên Thần một không có cùng hắn đánh nhau, hai không ồn ào khiến người ghét như Charles, cho nên bữa cơm này dĩ nhiên ngoài ý muốn hài hòa, bình bình đạm đạm.

Sau bữa cơm chiều Lục Thiên Thần đi bãi đỗ xe lấy xe, Kino liền tranh thủ nói với Đường Phong thêm mấy câu. “Đường, sau này không bằng cứ đến nhà tôi luyện tập đi? Tôi ở trong nhà mình tương đối có cảm giác.”

“Hảo.” Đường Phong suy nghĩ một chút, nếu khách sạn không quá thuận tiện, cậu cũng không ngại đến nhà Kino.

Hai người rất nhanh đã đạt được nhận thức chung, kỳ thực Kino rất muốn khiến Đường Phong đến ở cùng hắn, nhưng ngẫm lại có đúng hay không quá vội rồi, cho nên tạm thời không có nói.

Kino vẫn luôn nhìn cho đến khi Đường Phong vào xe mới ly khai.





Đường Phong không hề đem vị “mỹ nhân người Anh” mà Charles nói để trong lòng, dù sao tên kia cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện thật sự nghiêm túc, lúc bày công việc chủ yếu của cậu vẫn là tập trung cho điện ảnh.

Mặc dù có chút buồn cười, bất quá hiện tại lúc Đường Phong cùng Kino đối diễn thì ở hiện trường chỉ có Đường Phong thu âm, mà Kino phần lớn chỉ dùng hình dáng của miệng để nói với cậu, tuy rằng chỉ là dùng hình dáng của miệng giao lưu với đối phương là được nhưng hậu kỳ phối âm có giống hay không vẫn là một vấn đề.

Phân cảnh hôm nay phải quay là Chris mang tu sĩ Đường trốn tới nước Anh sau đó đi xung quanh du ngoạn, hắn cùng Đường thưởng thức mỹ cảnh dị quốc, trải nghiệm phong thổ, cũng tận mắt nhìn thấy một thế giới khác biệt.

Phân cảnh quay không nhất định cùng với độ liên tục nội dung của phim có liên quan, sáng hôm nay Đường Phong cùng Kino một bên quay phim một bên dạo chơi, đạo diễn cảm thấy cứ cho bọn họ thoải mái, bởi vì đến tối bọn họ phải ở trong hoa viên của vũ hội biểu diễn một tiết mục tình cảm mãnh liệt.

Buổi chiều Đường Phong cùng Kino ăn cơm, tùy tiện ăn một chút để bổ sung thể lực là đủ rồi, vô cùng tự giác đi tắm rửa đánh răng, sau đó đều tự vào phòng trong xe của mình để cho chuyên viên trang điểm hóa trang.

Hiện tại thực ra Đường Phong rất cao hứng khi Charles không có ở đây, cái tên kia nếu như có mặt phỏng chừng lại đến náo loạn, Lục Thiên Thần so với Charles còn lý trí hơn một chút, người kia tuy rằng đối với phân cảnh này không hề thích nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Đường Phong.

Lần này quay mới chân chính là một màn kích tình, lần trong bụi cỏ lần trước cậu cùng Kino chỉ là tùy tiện hoa tay múa chân một chút, đủ ái muội đủ che lấp, lúc này cậu cùng Kino đều có cảnh lõa thể, đối với nam ngôi sao ở Hollywood mà nói thì cũng không tính là gì.

Bất quá ngại vì sự cản trở khi trước của Charles, trận này của Đường Phong đến cuối sẽ do thế thân đến thay bọn họ hoàn thành một ít động tác có yêu cầu cao, bao quát cả cảnh nóng.

Điện ảnh: Satan’s Alley

Cảnh 57, ban đêm, hoa viên vũ hội nước Anh, ngoại cảnh, phân cảnh kích tình

“Action!”

Trong đêm, đạo diễn hét lớn một tiếng, phân cảnh kích tình chính thức khởi quay.

Nội dung vở kịch lần này được đẩy lên cao trào một lần, tu sĩ Đường lần đầu tiên mặc vào lễ phục châu Âu cùng Chris đi tới một vũ hội, Chris đi qua nói gì đó với người trông cửa sau đó kéo hắn đi vào trong vũ hội, bọn họ thoải mái hưởng dụng tất cả mỹ vị ở vũ hội, phẩm thưởng những loại rượu ngon chẳng bao giờ uống qua, bọn họ nắm tay đi qua đoàn người, ở dưới ngọn đèn sáng rực mà đối diện nhau.

Sống nhiều năm như vậy, phảng phất đây là lần đầu tiên có được chân chính thả lỏng cùng cởi mở, giống như các tinh linh bị cấm đoán trong các chai lọ, rốt cuộc giãy thoát khỏi ràng buộc thấy được sự mỹ lệ của thế giới.

Đây mới là cuộc sống…

Một khắc tu sĩ Đường cởi bỏ tu phục, hắn phảng phất như bỏ đi rồi những ràng buộc nửa cuộc đời của mình, cũng đối với người mình yêu cùng tín ngưỡng đối thần mà chọn lựa người trước.

Hắn cùng Chris đi tới hoa viên cách hơi xa vũ hội, bầu trời trong, ánh trăng mông lung, bên cạnh bọn họ không có ai, hoa viên rất lớn, mà bọn họ lại chạy vào nơi sâu nhất trong hoa viên.

Bên tai liền một chút âm nhạc cũng không nghe được, chỉ có âm thanh của những chú ếch gọi bầy đứt quãng vang lên, nguyên lai gần đây có một hồ nước nho nhỏ.

Bọn họ nắm tay đi đến bên cạnh hồ nước, bên cạnh tràn đầy cây cối cao to cùng những khóm hoa đang nở rộ, bọn họ ở dưới ánh trăng mông lung mà đối mặt nhìn nhau.

Không quá nhiều lời, tu sĩ chủ động tiến lên hôn môi người đàn ông tóc vàng trước mặt, đây là lời cám ơn lớn nhất cũng như trực tiếp nhất của hắn.

Chris đứng yên không hề động, chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tu sĩ làm ra động tác mạnh dạn nhất trong nhân sinh của hắn, hắn cảm thấy thân thể trở nên sạch sẽ nhẹ nhàng từ trong ra ngoài. Chậm rãi, hắn đưa hai tay đến trước ngực, từng bước từng bước đem cúc áo cởi ra, áo khoác rất nhanh đã được cởi xuống ném sang một bên, quần áo rơi trên cỏ phát sinh một trận âm hưởng mềm mại.

Lúc này màn ảnh kéo gần đặc tả từng động tác cởi quần cáo của tu sĩ, chúng nó thoạt nhìn cùng với tình dục không chút liên quan, càng giống như đang tiến hành một nghi thức thần thánh trang nghiêm, ngay khi tu sĩ đem một kiện quần áo cuối cùng trên người cởi bỏ, thân thể đàn ông dưới ánh trăng giống như một viên ngọc oanh nhuận phát ra luồng sáng mông lung, lại giống như một khối ngọc nuột nà.

Lưng là của Đường Phong, kế tiếp khi màn ảnh kéo ra xam thì biến thành cảnh lỏa trước sau hợp nhất rồi.

“Cắt! Tốt!” Thời khắc mấu chốt, đạo diễn liền hô một tiếng dừng, “Nghỉ ngơi mười phút, bổ trang.”

Ban đêm có chút lạnh, Đường Phong rất nhanh liền khoác đồ dày lên, trên thực tế không có cởi hết, bất quá như thế cũng đủ trần trụi.

Nhân viên công tác bắt đầu đuổi người.

Điện ảnh: Satan’s Alley

Cảnh 58, hoa viên vũ hội nước Anh, ngoại cảnh, phân cảnh kích tình 2

Lúc đóng phim luôn luôn muốn hòa nhập với nhân vật, thế nào đi phân chia bản thân mình trong hiện thực cùng điện ảnh, ranh giới này không thể phân rõ mà cũng khó có thể tìm kiếm.

Một ít diễn viên có kinh nghiệm có thể thời khắc tự nói với mình đem điện ảnh và hiện thực phân chia ra, chỉ là thường thường một khi rơi vào trong tình tiết cùng bầu không khí được xây dựng cho phim, mặc kệ là có kinh nghiệm hay là không có kinh nghiệm, đều khó có thể tự kiềm chế.

Ai có thể nhìn thấu, ai có thể đi ra, ai lại thật hãm sâu vào?

Kino ở cao trung được nhìn trúng, ngoài ý muốn tiến nhập giới giải trí Hollywood, hắn tuy rằng có gia thế không sai, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ là xuất hiện một chút trong vài phim truyền hình cùng những tiểu chế tác.

Đóng phim đối với hắn không phải là chuyện gì quá mức nghiêm túc, đối với hắn có lẽ càng là một loại hứng thú một loại ham mê, một phương thức để hắn chứng minh bản thân mình.

Hắn có thể ở trong cuộc sống diễn trò này kết giao nhiều bằng hữu bất đồng, có thể cho người nhà của hắn biết cho dù hắn đóng phim cũng có thể trở thành Đại Minh tinh, được mọi người yêu thích cùng tôn kính.

Nhưng một lần này đã khiến hắn đi tự hỏi ý nghĩa chân chính của việc đóng phim đối bản thân, cùng với bộ điện ảnh có thể chấn động tâm linh của hắn. Lúc này đây, là lần đầu tiên, nói không chừng cũng là lần cuối cùng, một lần duy nhất.

Ngọn đèn, thu âm, quay phim, đạo diễn cùng những nhân viên công tác hình như trở nên trong suốt, khi hắn chậm rãi mở mắt ra trong thế giới của Kino chỉ tồn tại một người đàn ông trước mặt, một người… không… một tu sĩ, vẫn là Đường Phong?

Đột nhiên hắn có chút phân không rõ rốt cuộc mình đang ở nơi nào, là ở thế kỷ mười chính trong phim hay là xã hội hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt.

Người trước mắt là tu sĩ đến từ phương Đông, hay là diễn viên Đường Phong đồng dạng thần bí ?

Thậm chí trong lúc hoảng hốt, Kino thậm chí cảm thấy người trước mắt khiến hắn nhớ đến Fiennes, người đàn ông cũng có huyết thống từ phương Đông.

Giờ khắc này, trước mặt hắn đang đứng một người tu sĩ, có chút không quá chân thực, làm cho có chút mơ hồ huyễn hoặc như một cảnh trong mơ, tựa hộ chỉ cần nhẹ nhàng vung tay cảnh trong mơ sẽ hóa thành những mảnh gương vỡ vụn.

Kino có chút lo lắng khẩn trương mà hướng người kia vươn tay, đầu ngón tay chạm vào một làn da mịn màng mà co dãn, truyền đến nhiệt độ ấm áp của Đường Phong mới nói cho hắn biết đây là chân thực.

Điện ảnh?

Mộng?

Hiện thực?

Những thứ này đều không sao cả…

Kino, hoặc là Chris mở ra hai tay đem người trước mắt ôm vào lòng, bọn họ rất nhanh đã ôm hôn cùng nhau, trong lúc hôn có tâm tình hỗn tạp thường có mang theo vài phần khổ sáp, lại đồng thời khiến cho người cầm giữ không được.

Đường Phong xé rách quần áo trên người Kino, Kino không biết đối phương là sắm vai tu sĩ hay chính mình, vấn đề này hắn quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa.

“Ngô—–” Đường Phong có chút nhíu mày, phân nửa là diễn, còn có phân nửa thật sự là có chút đau.

Kino sắm vai Chris quỳ gối trước mặt Đường Phong, hai tay ôm thắt lưng cậu hôn lên bụng cậu, nơi mẫn cảm truyền đến từng trận tê dại khiến da của cậu toát ra từng làn mồ hôi mỏng, ở dưới ánh đèn nhu hòa dường như thật sự được phủ bởi một lớp phấn Pearl.

Đường Phong cố ý nắm chặt tóc của Kino, ám chỉ đối phương không nên quá mức cố sức diễn như thật, thế nhưng đối phương không chút để ý đến ám chỉ của Đường Phong, trái lại còn ôm thắt lưng của Đường Phong đem cậu đẩy ngã trên mặt đất.

Chỉ cần đạo diễn không hô dừng, bọn họ sẽ không dừng lại.

Kino vươn tay lung tung vuốt ve chân cùng thắt lưng của Đường Phong, dùng tay ôm đầu đối phương cùng cậu hôn môi, động tác của hắn có chút thô lõ cùng làm càn, luôn đem đầu lưỡi vói vào trong truy đuổi, đảo qua khoang miệng cùng hàm răng, hôn môi quá mức kịch liệt khiến nơi khóe miệng của Đường Phong rất nhanh đã chảy ra nước bọt nhàn nhạt, Kino dùng ngón cái lau đi nước bọt, tăng vọt mùi vị tình dục trong không khí, giống như một đóa hoa hồng nở rộ thả ra mùi hương nồng đậm.

Lúc Kino tiến đến liếm tai Đường Phong, cậu nhịn không được nhắc nhở đối phương.

“Không sai biệt lắm rồi…”

“Không đủ.” Kino cắn lên vành tai Đường Phong, chàng trai bị hắn áp nặng run lên một chút, hai tay nắm Kino cũng gia tăng lực đạo, giống như bị đau.

Rất nhanh Kino đã chen vào giữa hai chân Đường Phong, dựa theo kịch bản thì hắn phải đem chàng trai xoay lại, thế nhưng Kino càng thích nhìn Đường Phong, hắn cũng tin tưởng Chris càng nguyện ý cùng người mình yêu đối mặt với nhau.

Nếu là đóng phim đương nhiên không có khả năng thực sự làm, điểm này Kino cuối cùng không có đánh mất lý trí.

Hắn ôm thắt lưng cùng một chân của chàng trai, ánh mắt kiên định của hắn như lửa nóng thẳng tắp tiến đến đáy mắt của Đường Phong, người sau đã nhìn hắn, bọn họ đây đó đối diện, rất nhanh Đường Phong cũng cảm giác được Kino dùng vật đông tây gì đó ma sát bên chân của cậu, đó là dục vọng nguyên thủy nhất trực tiếp nhất của một người đàn ông, cứng rắn lại nóng cháy, càng lúc càng gia tăng tốc độ mà ma sát.

Cho dù không có lướt qua một đạo phòng tuyến cuối cùng, lại cũng giống như một đạo sấm sét nện lên người Đường Phong, oanh tạc cả thể xác lẫn tinh thần của cậu.

Diễn xuất quá mức thật khiến nhân viên ở hai bên có chút kinh lăng đến, một ít người đàn ông chính trực hoặc có gia đình đưa ánh mắt dời lên hai người ở trong bụi cỏ phát sinh âm thanh ái muội, hơi có vẻ bỡn cợt cùng xấu hổ.

Cũng có người nhìn đến mục trừng khẩu ngốc thỉnh thoảng nhìn đạo diễn đang tập trung tinh thần, lại nhìn Đường Phong cùng Kino vẫn đang ở cùng một chỗ như cũ.

Bởi vì Kino lựa chọn tư thế ngăn ở chính diện của Đường Phong, trái lại bây giờ Đường Phong lộ ít nhất, mà người quay phim cũng sẽ không đem ống kính nhắm quá thẳng vào bọn họ, điều này làm cho người bên ngoài có ảo giác họ thực sự đang làm.

Trong bụi cỏ phát ra âm thanh ma sát người người hiểu rõ, tiếng hít thở đầy áp lực, thân ảnh của bọn họ ở dưới ánh trăng mờ ảo không ngừng đong đưa, cây cỏ xung quanh bị loạn thành một đống hỗn độn.

Đường Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu ngẩng đầu lên hít thở từng ngụm lớn, phân cảnh này quay đủ kích thích.

Nhưng phần kích thích thật sự vẫn còn ở phía sau, cậu cảm giác được Kino đột nhiên tăng tốc độ, tiếng thở dốc bên tai cũng càng thêm ồ ồ gấp gáp, chỉ cần là một người đàn ông đều sẽ biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng Kino lẽ nào phải ở chỗ này dựa vào ma sát cậu mà…

Đường Phong còn chưa nghĩ xong, đã cảm giác được giữa hai chân có một cỗ nóng bỏng như suối phun lên đùi của cậu, điều này làm cho cậu hoàn toàn sửng sốt.

Kino ở trong cao triều gầm nhẹ một tiếng, thanh âm này nhưng thật ra nhắc nhở Đường Phong, cậu vờ kêu lên một tiếng đau đớn để kết thúc.

Đường Phong dựa vào bản năng của diễn viên mà diễn xong, nhưng trong đầu cậu vẫn còn loạn một mảnh, việc muốn làm nhất lúc này là một cước đem Kino đang ở trên người cậu đá văng.

Trời ạ, Kino cư nhiên… cư nhiên ngay trên người cậu…

Đây là lần xấu hổ nhất trong lúc diễn xuất từ đời trước đến nay của cậu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Đầu óc cậu bây giờ chỉ còn một mảnh tương hồ, nằm trên mặt đất không biết phải làm gì.

Sau đó cậu cảm giác được Kino đưa tay vào giữa chân của cậu kéo quần áo bên cạnh qua tùy ý xoa xoa.

Đạo diễn lúc nào hô dừng, tiểu Vũ lúc nào phủ thêm áo cho cậu, Đường Phong thẳng đến lúc ngồi trên ghế trong phòng xem cầm trong tay ly nước nóng vẫn còn có chút mơ hồ.

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa trán, vừa rồi tiểu Vũ nói cho cậu biết, đạo diễn cho cậu nghỉ ngơi một ngày rồi hãy trở lại làm việc.

Điện ảnh đã đi đến phần cuối, tối đa hai người đến cuối tuần là có thể quay xong.

Đường Phong biết ý tứ của đạo diễn, hành động của Kino ít nhiều cũng đã vượt quá rồi, cho dù là phân cảnh hỗn tình cũng không nên làm như vậy trên người bạn diễn, điều này làm cho mọi người có chút suy nghĩ.

Nói không tức giận là giả, chỉ là việc khiến Đường Phong tức giận không phải là Kino chiếm tiện nghi của cậu, mà là một diễn viên cư nhiên ở phim trường làm ra chuyện xấu hổ không chuyên nghiệp.

May là ngày hôm nay người hợp tác với Kino là cậu, nếu như đổi lại là người khác có thể sẽ cùng Kino phân ranh giới, thậm chí cố ý đem loại chuyện này tản ra ngoài, điều này không hề nghi ngờ là một đả kích lớn đối với hình tượng của Kino.

“Đường Phong, bên ngoài là người đại diện của Kino…” Tiểu Vũ từ bên ngoài phòng xe đưa đầu vào, cô cũng có thấy chuyện vừa rồi, nói không xấu hổ là giả, chỉ là thấy bình thường Kino cùng Đường Phong có quan hệ tốt, cô biết mình không nên can thiệp nhiều lắm.

“Nói cho hắn biết, tôi biết nói làm sao, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi một mình.”

“Hảo.” Tiểu Vũ rất nhanh đóng cửa lại.

Trận này tuy quay không hoàn mỹ, nhưng đối với người bên ngoài không phải là diễn viên thì lại vô cùng hoàn mỹ.

Kino ở lúc quay xong đã bị người bên mình cấp tha đi, nhìn người đại diện mặt nhăn mày nhìu, phỏng chừng là giáo huấn Kino đi.

Chỉ là người đại diện đối với một Đại minh tinh thương thường lấy lòng còn không kịp, lại có thể nói ra lời nói quá mức nghiêm khắc gì?

Đường Phong thở dài, cậu muốn đánh Kino.

Đáng tiếc ý nghĩ của cậu không thể thực hiện, bởi vì trước đó đã có người đem Kino ra đánh rồi.