Siêu Sao

Chương 284: Xin hãy kịch liệt một chút




Cho dù Fiennes là ngôi sao người Hoa nổi tiếng nhất, là siêu sao lừng danh ngút trời ở Hollywood, nhưng chỉ cần là người bên trong vòng tròn này đều biết, người đàn ông này thuở ban đầu là có bao nhiêu dụng tâm đi tranh thủ mỗi một nhân vật.

Thành công lớn nhất của Fiennes là gì?

Là hắn là một người da vàng, lại chân chính đạt đến độ cao làm cho màu da không còn là một trong những nhân tố khiến người lo lắng trong điện ảnh, hắn có thể biểu diễn một bộ phim thuần túy của người Hoa, cũng có thể biểu diễn bất luận bộ phim Mỹ nào, chân chính khiến khán giả trong thời gian thưởng thức điện ảnh quên đi kỳ thực hắn không phải người da trắng.

Khi ngôi sao người da đen trên thế giới này dần dần đi lên Hollywood, trở thành vai chính của từng bộ điện ảnh, vì sao người Hoa lại không thể?

Cho dù Fiennes lớn lên ở Mỹ, nhưng máu trong người hắn vẫn chảy xuôi vị đạo của cố hương.

Điện ảnh <>

Cảnh 27, đang quay phim, bệnh viện

Ngày này đối với Fiennes mà nói là một ngày buồn vui lẫn lộn, lúc sáng sớm người đại diện gọi cho cậu một cuộc điện thoại, uyển chuyển nói cho cậu biết đạo diễn cũng không muốn dùng cậu, nhưng là vì sao?

Tin tức tiết lộ trong lời nói của người đại diện khiến Fiennes có chút khó có thể nhận, đạo diễn cho rằng cậu rất ưu tú, trên lý luận là người thích hợp nhất để đóng vai nam chính, nhưng bởi vì đạo diễn sợ bề ngoài tóc đen mắt đen của Fiennes sẽ làm cho khán giả cảm thấy khó chịu, khán giả có thể sẽ không thích, cho nên lựa chọn buông tha Fiennes.

Lúc này Fiennes đã có chút danh tiếng ở Hollywood, sự nghiêm túc với công tác cùng diễn xuất siêu quần của cậu khiến cậu trở thành ngôi sao được giới bình luận điện ảnh yêu thích nhất, bọn họ thậm chí gọi cậu là ngôi sao mới chói mắt nhất của thế kỷ mới.

Nhưng sự thực lại cùng danh tiếng kém xa, mà ngay cả đạo diễn cũng thừa nhận tài hoa khiến người kinh diễm của Fiennes, nhưng chỉ vì e ngại điện ảnh sau khi chiếu phim khán giả sẽ khó chịu, đạo diễn cùng người đầu tư dự định đem người diễn viên tài hoa này đổi thành người khác.

Cứ vậy mà lùi về phía sau sao?

Fiennes lấy được điện thoại của đạo diễn cùng nhà sản xuất, từng bước từng bước gọi điện thoại cho họ, ý đồ thuyết phục bọn ho can đảm dùng cậu làm diễn viên chính cho điện ảnh.

Có người còn tương đối khách khí, sau khi trò chuyện cũng dần dần chấp nhận cậu, đồng thời hứa hẹn sẽ thận trọng suy nghĩ việc đổi diễn viên.

Nhưng cũng có chút người hiển nhiên không chút nể mặt Fiennes, ngữ khí của bọn họ tràn đầy khinh miệt, trong lời nói luôn luôn mang theo mùi vị khiến người khó chịu, nếu như không phải Fiennes mạnh mẽ đè nặng bản thân, cậu nhất định sẽ cùng đối phương cãi nhau.

Nhưng do nghẹn lại như vậy, lại động khí, ngực trái của cậu đột nhiên mãnh liệt đau đớn, đau đớn này giống như có người đem trái tim của cậu trở thành khăn lau không ngừng vò nặn, mắt cậu bắt đầu từng đợt biến thành màu đen, ngực nóng cháy, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi thân thể cậu.

Cậu cảm giác tính mạng cũng mình đang từng chút biến mất, theo trái tim đang nhảy lên quá mức kịch liệt này.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi…sắp không được…” Giãy dụa gọi một cú điện thoại, Fiennes tập tễnh đi tới sô pha nằm xuống, há miệng thở dốc cũng nhanh chóng lấy ra thuốc luôn mang theo bên mình vội vã uống xuống.

Trước mắt cậu dần dần biến thành một mảnh bóng tối, cậu cho là mình sẽ chết, nhưng không biết qua bao lâu, cậu chậm rãi mở mắt, cho dù là tia sáng yếu ớt cũng khiến cho mắt cậu cảm thấy đau đớn.

Còn chưa kịp thấy rõ xung quanh, Fiennes nghe được bác sĩ đang cùng người bên cạnh nói gì đó, cậu dần dần cũng nghe rõ.

“Không thể lại khiến cậu ấy tức giận, trái tim của cậu ấy càng ngày càng không tốt, tôi không muốn nói như vậy, thế nhưng…tối đa cũng chỉ có mười năm.”

Bác sĩ bình tĩnh nói, chức nghiệp của bọn họ khiến cho bọn họ dần dần quen với sinh tử.

Nhưng làm đối tượng bị báo cho biết, Miranda nháy mắt bật khóc.

“Ôi, chúa tôi, bác sĩ, thật sự không có biện pháp nào khác sao?” Nữ nhân nghẹn ngào, không muốn tiếp thu thẩm lí và phán quyết như vậy của số phận, vẫn khát vọng đạt được một tia ánh rạng đông dù chỉ là mỏng manh.

Fiennes không nghe được câu trả lời của bác sĩ, nhưng cậu biết, bác sĩ đại khái là lắc đầu.

Tiếng bước chân dần nhỏ đi, bác sĩ cùng hộ sĩ đều rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Fiennes cùng Miranda, Fiennes mở mắt, hướng về phía người bạn đỏ vành mắt mỉm cười.

“Khóc sẽ mau già.” Thanh âm của Fiennes nghe thật suy yếu, phảng phất chỉ cần một cơn gió thoảng qua, tánh mạng của cậu cũng sẽ giống như ngọn nến trong gió mà đột nhiên dập tắt.

“Thân mến, cậu cũng nghe được phải không?” Linda hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Fiennes cầm tay của đối phương, biết Fiennes không thích nhìn người khác khóc, Miranda nỗ lực lộ ra tươi cười, “Nói cho cậu biết một tin tức tốt, cậu tranh thủ bộ điện ảnh này đã có câu trả lời thuyết phục, bên sản xuất đã quyết định giữ lại tư cách diễn xuất cho cậu, không ai có thể thay thế được cậu, thân mến, cậu là độc nhất vô nhị…”

Nói nói, dĩ nhiên lại muốn khóc.

“Ha, tôi vẫn chưa chết đâu, cho dù tôi chết, tôi cũng hi vọng bạn có thể ở lễ tang của tôi mỉm cười, tôi thích tươi cười của cậu, Miranda.”

“Nghe được loại tin tức khiến người đau lòng này, cậu sao có thể vẫn cười được, chúa tôi, lòng của tôi đều sắp nát, cậu hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt, mà không phải cả ngày đều vội vàng đóng phim.” Đối với sự nhiệt tình quá mức dành cho công việc của bạn, Miranda hiển nhiên có chút oán giận.

“Tôi chỉ là muốn…làm cho mình lưu lại càng nhiều dấu vết ở trên thế giới này.”

Mỉm cười, Fiennes giơ tay nhẹ nhàng xóa đi vệt nước mắt trên mặt Linda: “Không cần lo lắng cho tôi, cơ thể của tôi, tôi biết chúng nó bây giờ là tình huống nào.”

Cho dù nghe được bác sĩ nói cậu sống không quá mười năm, kỳ thực Fiennes cũng không có bao nhiêu kinh ngạc hay sợ hãi.

Mười năm?

Coi như hết…

Kỳ thực có thể sống hơn năm năm là không tệ rồi, dù sao cậu cũng đã 30 tuổi.

Bác sĩ nói cũng không phải là tin tức xấu nhất, tin tức xấu chân chính là ở phía sau, ban đêm Fiennes nhận được một tin nhắn, một tin nhắn đến từ Harvey.

Trung Quốc có một câu nói từ rất xưa, gọi “Phúc vô song chí họa vô đơn chí”, có thể thật là như vậy.

Tin nhắn rất đơn giản, biệt ly, kết hôn, vẫn là bạn bè.

Còn có thể là bạn bè sao?

Fiennes không muốn quá mức miễn cưỡng bản thân, cậu đóng điện thoại chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu cần nghỉ ngơi.



Miranda trong phim do một vị nữ ngôi sao khác sắm vai, mặc dù Miranda kỳ thực cũng có thể biểu diễn, thế nhưng khiến nữ sĩ kia lại trải qua một lần tử vong của Fiennes thực sự quá mức tàn khốc.

Mà trong <> cũng có ngoại giới hiếu kỳ về đời sống cảm tình của Fiennes, Fiennes là một trong số ít ngôi sao có thể giữ mình trong sạch, hầu như không có chuyện gì xấu, nhất là khi cậu lại vô cùng nổi tiếng.

Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, kỳ thực bên ngoài cũng có nghe đồn Fiennes có một tình nhân bí mật, còn nói cậu là đồng tính luyến ái.

Harvey có cuộc sống cùng gia đình của y, Đường Phong không có khả năng ở trong phim đem Harvey giũ ra, mặc dù cậu có tham dự sữa chữa kịch bản, nhưng cậu chỉ hơi sửa lại vài chỗ, thí du như trong phim người yêu của Fiennes không phải là một bác sĩ gia đình, mà là một bác sĩ tâm lý, là bởi vì lúc Fiennes gặp phải áp lực tâm lý mà quen biết.

Nhưng ngoại trừ cải biến ở thân phận của Harvey, những chỗ khác, kỳ thực không hề thay đổi.

Thí dụ như Fiennes đúng là cùng một ngày biết mình sống không được bao nhiêu năm, cùng với cùng Harvey chia tay.

Sau khi cảnh quay này hoàn tất, Đường Phong cảm thấy ngực có chút khó chịu, đại khái là nhập diễn quá sâu, đại khái là cận lần nữa chịu đựng dày vò khổ sở trong nội tâm của năm đó, toàn thân cậu đều có một loại khó chịu nói không nên lời.

Nhìn ra Đường Phong cũng khó chịu, đạo diễn liền cho Đường Phong về sớm.

“Cần uống nước sao?” Lục Thiên Thần lái xe đón Đường Phong trở lại, ở trong điện thoại hắn chỉ từ chỗ Tiểu Vũ biết được Đường Phong tựa hồ nhập diễn quá sâu có chút đi không được, cũng không biết nội dung diễn là gì.

Dựa vào bên cửa sổ, nam nhân lắc đầu, chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại: “Đi cạnh biển đi, tôi muốn hít thở không khí.”

Khoảng chừng hơn mười phút, xe dừng ở bên đường gần biển.

Đường Phong đặt hai tay dựa vào tay vịn mà cúi đầu, im lặng không nói, mặt trời chiều đã sắp hạ xuống, ánh nắng ấm áp rơi ở trên người cậu lại làm cho người nam nhân này có chút cô độc cùng đau thương, làm cho người ta rất muốn đến gần.

“Nói ra, không nên giấu ở trong lòng.” Lục Thiên Thần từ phía sau ôm lấy nam nhân, hắn biết Đường Phong chính là Fiennes, để Đường Phong biểu diễn Fiennes, trong lúc Đường Phong lại trải qua thời gian vui sướng lúc trước, cũng sẽ lần nữa trải qua những đau xót không muốn đụng vào lần nữa.

Nhưng có chút đau xót, nói ra, có lẽ sẽ không đau như vậy.

“Tôi chỉ muốn…muốn có người có thể yêu tôi, cùng tôi đi hết con đường không còn nhiều lắm mà thôi.”

Cậu đã từng thật sự nghĩ như vậy, cho rằng Harvey có thể cùng cậu đến kết thúc, nhưng cuối cùng Harvey vẫn là đi, cậu biết mình không nên ích kỷ như vậy, nhìn người yêu của mình rời đi là chuyện thương tâm đến cỡ nào.

Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng muốn ích kỷ một hồi, đáng tiếc chính là, thượng đé cũng không có cho cậu cơ hội ích kỷ.

Thẳng đến lúc Fiennes chết đi, cậu vẫn là một mình, cô đơn, nhắm hai mắt lại.

Không ai biết được cảm giác vui sướng lúc Đường Phong tỉnh lại phát hiện mình còn sống là ra sao, loại vui sướng này thậm chí hòa tan chuyện sau đó cậu bị người đại diện đưa đến trong nhà Charles rồi bị thượng.

Nếu là trước đây cậu có lẽ sẽ cho Charles một nắm đấm, nhưng sau khi đã chết một lần, thực sự cái gì cũng đã thấy ra.

Xoay người, Đường Phong dúi đầu vào cổ Lục Thiên Thần, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ cổ của đối phương, hai tay cũng ôm lấy vai của Lục Thiên Thần.

“Tôi sẽ ở cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau biến già, tôi sẽ không rời đi em, mặc kệ là chuyện gì xảy ra.” Hôn trán cùng mặt của nam nhân, Lục Thiên Thần đem Đường Phong đặt lên tay vịn, ôm chặt thắt lưng của cậu.

“Fiennes đã là quá khứ, cậu bây giờ là Đường Phong, là nam nhân của Lục Thiên Thần tôi.”

Nói xong câu đó, Lục Thiên Thần dùng sức hôn Đường Phong, dẫn theo mùi vị áp bách, cắn xé vô cùng kịch liệt, khiến Đường Phong nhanh chóng ngửi tới chút hương vị rỉ sắt, một chút đau đớn xúc động thần kinh của cậu, giống như một sợi dây đem cậu từ trong hồi ức xa xưa kéo lại.

“Yêu tôi, Lục Thiên Thần…”

Cậu cần được yêu, khát vọng được yêu, mà yêu này đặc đến mức nào cũng không có vấn đề.

Ánh nắng vàng giăng đầy xung quanh hộ, mái tóc đen đều lây dính ánh vàng vỡ vụn, theo những động tác hỗ động kia mà rơi rụng.

Bọn họ rất nhanh từ ven đường tới trong xe, không gian trong xe có chút chật hẹp, nhưng điều này khiến cho bọn họ có thêm càng nhiều cơ hội tiếp xúc, Lục Thiên Thần đem Đường Phong đặt ở chỗ ngồi phía sau, hắn cưỡi ở trên đùi của nam nhân, tay ôm vai Đường Phong, có chút thở dốc, hai mắt giống như sói trong đêm mang theo dục vọng sấm người.

“Có thể chứ?” Hắn vẫn lên tiếng hỏi.

“Đạo diễn cho tôi nghỉ ngày mai, cho nên…Anh có thể khiến tôi ngày mai không xuống giường được.”

Lần đáp ứng này cũng đủ rõ ràng, cậu cần Lục Thiên Thần, cần đối phương ra sức, hung hăng thương cậu, khiến cậu từ trong hồi ức cực độ không xong khiến người tâm phiền ý loạn triệt để đi ra ngoài.

Đừng ôn nhu, xin hãy kịch liệt một chút.

Còn có cái gì có thể hay không?

Biết đối phương muốn cái gì, Lục Thiên Thần không có giống bình thường chậm rãi cùng đối phương vành tai tóc mái chạm nhau rồi mới tiến hành việc chính, hắn cúi đầu ra sức hôn nam nhân, không sợ khi Đường Phong về nhà có thể còn quần áo hoàn chỉnh hay không, thanh âm sơ mi bị xé rách ở trong không khí nổ vang, kích thích thần kinh của Đường Phong.

Có chút khó hô hấp, hàm răng bị đầu lưỡi đảo qua sau đó là mãnh liệt tiến công, cảm giác không khí nơi phổi giống như đều bị rút đi.

“Gọi tên của tôi, Đường Phong.” Song song cũng hô tên của nam nhân.

Là Đường Phong, không phải Fiennes.

“Thiên Thần…Lục Thiên Thần…”

“Tôi yêu em.” Ôm thắt lưng nam nhân, ngay lúc cúi đầu hôn đối phương liền mạnh mẽ xông lên, không có nhiều lắm tiền diễn, mỗi chút tiến tới đều có chút gian nan cùng khô khốc, nhưng Lục Thiên Thần cũng không sợ Đường Phong ngày mai không xuống giường được, đem tiếng hét của đối phương ổn định xuống, mạnh mẽ đánh thẳng vào.

Lửa nóng giống như chốn địa ngục, khiến cậu rơi xuống thâm uyên không muốn thoát ra…

“Ha a —” Tiến công vô cùng kịch liệt, mạnh mẽ như thủy triều nháy mắt đưa cậu lên đỉnh núi, đau đớn kịch liệt lại khiến cậu cảm giác được chính mình được lấp đầy.

Ngực cũng là, tràn đầy.