Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 447: Ta sẽ không làm loạn!




Khoảng mấy canh giờ, Lâm Chỉ Khê đã ngưng tụ Ma khí trong đan điền hình thành Ma Hạch, tốc độ này nếu truyền ra Ma Linh Tộc, cũng sẽ để bọn hắn giật mình kinh ngạc.

Phải biết.

Ma Linh mỗi ngày đều sinh hoạt trong Ma khí, nhưng khi bọn hắn bắt đầu tu luyện ngưng tụ Ma Hạch, cũng cần vài ngày, thậm chí một tháng mới có thể.

Tư chất Lâm Chỉ Khê, quả nhiên kinh diễm tuyệt luân.

- Nữ nhân này không đơn giản.

Vân Phi Dương không thể không suy đoán, Lâm Chỉ Khê đến cùng ẩn giấu đi bí mật gì, nàng vì sao không có khí tức nhân loại.

Có thể giống như Oanh Oanh, là hậu nhân của tộc quần đặc thù nào đó tại Thần Giới hay không?

Ý nghĩ này vừa sinh ra, Vân Phi Dương đã vứt bỏ, bởi vì dù Thần Giới vạn tộc san sát cũng không có tộc loại có tư chất vượt qua mình?

Vân đại chiến Thần rất tự tin.

Bàn về tư chất tu luyện, mình tuyệt đối mạnh nhất, dù Long tộc cũng không bằng.

- Không đúng!

Đột nhiên, Vân Phi Dương nhớ tới một người.

Tư chất người kia, được xưng mạnh nhất Thần Giới, hơn nữa,còn là Cửu Huyền Thần Thể cực kỳ hiếm thấy.

Nàng được xưng Cửu Thiên Thần Nữ.

- Tại Thần Giới, chỉ có nữ nhân này đánh đồng tư chất cùng ta, chẳng lẽ…..

Vân Phi Dương nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, nói:

- Nàng là Cửu Thiên Thần Nữ chuyển thế?

Trước kia, Vân Phi Dương chỉ cho rằng khí chất Lâm Chỉ Khê tương tự Cửu Thiên Thần Nữ, băng lạnh không thể khinh nhờn.

Bây giờ.

Lâm Chỉ Khê trở thành Ma tu nhanh hơn mình, để hắn hoài nghi nữ nhân này có phải Cửu Thiên Thần Nữ chuyển thế.

Hoặc có phải người mang theo thần hồn Cửu Thiên Thần Nữ?

Vân Phi Dương đột nhiên hô:

- Cửu Thiên Thần Nữ!

Lâm Chỉ Khê nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi băng lãnh không có bất cứ ba động gì, lạnh lùng nói:

- Ngươi có bệnh?

Vân Phi Dương gãi đầu, cứng ngắc cười một tiếng, thầm nghĩ:

- Năm đó, ta đem đánh nát tam thiên, nữ nhân kia truy sát ta thật lâu, căm hận không thôi, nếu như chuyển thế, khẳng định sẽ căm thù ta.

Lâm Chỉ Khê có cảm tình với mình, hắn biết.

Cho nên.

Tuyệt sẽ không phải Cửu Thiên Thần Nữ.

Trừ phi mình hoa đào tràn đầy, trong lúc chạy trốn, lấy phong tư tiêu sái khiến cho Cửu Thiên Thần Nữ từ hận sinh yêu.

- Ta quá vô sỉ, cái này cũng có thể nghĩ ra được.

Vân Phi Dương mắng thầm chính mình.

Hắn thà tin tưởng Đế Quân Thiên Thần Chủ yêu mến mình, cũng sẽ không tin Cửu Thiên Thần Nữ sẽ có hảo cảm với mình, bởi vì nữ nhân kia chỉ thích bảo vật.

Nhìn chung, cả đời Vân Phi Dương chạy trốn ba lần tại Thần Giới,.

Một lần bị Chư Thần trấn áp, một lần khác bị Cửu Thiên Thần Nữ truy sát, thậm chí bị đánh không hề có lực hoàn thủ.

Đương nhiên.

Vân Phi Dương không thừa nhận Cửu Thiên Thần Nữ lợi hại hơn mình.

Đánh không lại nàng bởi vì Thần khí của nữ nhân này quá nhiều, truy sát mình mấy trăm năm, vận dụng trên trăm loại.

Không có cách nào.

Ai bảo cha người ta là chúa tể đời thứ nhất, bảo vật quá nhiều, không gian giới chỉ cũng không chứa hết đành phải khai mở chín tầng trời để đựng.

Vân Phi Dương ném suy nghĩ lung tung, ổn định tâm thần, tiếp tục ngưng luyện Ma khí.

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, hai con ngươi hiện lên một tia phức tạp, chợt đứng lên, ra khỏi phòng.

Đêm tối, vạn vật tĩnh mịch.

Lâm Chỉ Khê một người ngồi tại trên ghế đá trong đình viện, thần sắc hoảng hốt, phảng phất đang suy nghĩ gì đó.

Từ nhỏ nàng đều mơ cùng một giấc mơ, mơ tới bầu trời có vòng xoáy khổng lồ, một bóng người đứng giữa trời, xuất ra một bức họa.

Mới đầu, thấy không rõ bóng người nam hay nữ, cũng không biết trên tranh họa có gì.

Về sau, nàng thủ vệ Thiết Cốt Thành thụ thương hôn mê, trong giấc mộng, nàng thấy rõ trên tranh vẽ một người.

Đó là một nam nhân mặc Bạch Bào chiến giáp, thần thái phi phàm, phảng phất hư Thần Linh cao cao tại thượng.

Để Lâm Chỉ Khê hoảng hốt là, gương mặt kia tuy nhiên ra thành thục, lại cực kỳ tương tự Vân Phi Dương.

Nàng rất mờ mịt.

Vân Phi Dương tại sao lại xuất hiện trên tranh vẽ, tại sao lại xuất hiện trong mộng của mình.

Chẳng lẽ, đây chính là duyên phận?

Đoạn thời gian tu luyện tại Băng Phong Cốc, nàng một mực suy nghĩ chuyện này, không nghĩ ra, ý còn loạn.

Mà.

Nàng càng để ý là.

Tại sao bóng người không thấy rõ tướng mạo kia lại cầm bức họa này, tại sao lại vẽ Vân Phi Dương.

- Ai.

Lâm Chỉ Khê than nhẹ.

- Đời trước thiếu hắn, cho nên đời này mới gặp nhau?

- Ha ha ha!

Đột nhiên, gian phòng truyền đến tiếng Vân Phi Dương cười không kiêng nể gì, thấy hắn lao ra, một tay ôm Lâm Chỉ Khê vào trong ngực, kích động nói:

- Ta thành công rồi!

Tên này thuận lợi ngưng tụ Ma khí ra Ma Hạch, trở thành một Ma tu.

Lâm Chỉ Khê không nói.

Nàng biết tên này cố ý kích động, mục đích chỉ để chiếm tiện nghi của mình.

Tính cách vô sỉ này thật sự là nam tử anh tuấn mặc bạch bào chiến giáp uy vũ trên tranh sao?

Lâm Chỉ Khê nghi vấn.

Trên thực tế.

Nàng mơ thấy bức họa kia, đúng thật là Vân Phi Dương.

Hơn nữa, còn là bộ dáng lúc chinh chiến Ma tộc, khi đó là đỉnh phong nhất của hắn.

Đáng tiếc.

Thời điểm tên này không nghiêm túc, tiện để người muốn tự sát, tiện khiến người thổ huyết chiếm phần lớn thời gian.

Thế mới là hắn.

Hắn ôm Lâm Chỉ Khê vào trong ngực, hôn trên mặt nàng, cười nói:

- Hai vợ chồng mình cùng thành Ma tu, ngày khác tất thành giai thoại.

Lâm Chỉ Khê không nói, nhưng cũng không giãy dụa, mặc cho nam nhân này ôm, nhưng tâm cảnh ngày càng loạn.

Xoát.

Đột nhiên, Vân Phi Dương ôm nàng đi vào phòng.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Vân Phi Dương nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, cười nói:

- Ngủ!

Nói xong, nằm xuống giường.

Lâm Chỉ Khê buông lỏng một hơi, cảm giác mệt mỏi nhất thời lóe lên. Mấy canh giờ hấp thu Ma khí, hao phí không ít tâm thần.

Nàng nhẹ nhàng dịch chuyển thân thể, mặc áo mà ngủ, giữ một khoảng cách với Vân Phi Dương.

- Uy.

Vân Phi Dương thở nhẹ.

Lâm Chỉ Khê nghiêng người sang, không để ý tới hắn.

- Đã không nguyện ý, nói thẳng là được, cần gì nói dối lừa gạt ta.

Thanh âm Vân Phi Dương truyền đến.

Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình.

Xoát.

Vân Phi Dương xoay người, nói:

- Băng Thanh Ngọc Khiết Thể là một loại thể chất, có trợ giúp tu luyện băng hệ, không liên quan cảnh giới, càng sẽ không bị thất thân ảnh hưởng.

Lâm Chỉ Khê đắng chát không thôi.

Quả nhiên.

Mình chém gió trước mặt hắn, chẳng khác nào trò đùa.

- Yên tâm đi.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Ta sẽ không làm loạn!

Tên này rất có nguyên tắc, tuyệt không ép buộc.

Lâm Chỉ Khê im lặng.

Một tay ôm mình, một chân đặt trên đùi mình, còn có mặt mũi nói không làm loạn?

- Buồn ngủ quá.

Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê, dán mặt trên tóc đen của nàng, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt, vui sướng nói:

- Ngủ thôi.

Một đêm này.

Vân Phi Dương ngủ đặc biệt sướng, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Còn Lâm Chỉ Khê ửng đỏ mặt, một đêm không dám nhúc nhích, đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thếp đi.

Ngày thứ hai.

Nàng mơ màng tỉnh lại, đã thấy tay Vân Phi Dương vươn vào trong nội y của mình, đặt trên địa phương không nên đặt, khuôn mặt trở nên băng lãnh.

Bành!

- Ai da!

Vân Phi Dương kêu thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài, ngã vào trong sân, che mặt sưng, uể oải nói:

- Cô làm gì vậy?!