Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 190




Đối với Vân Sơ, thời gian đợi ở Kinh thành cũng không khó chịu lắm. Vì trước khi đến đây, cô đã tải mấy bộ phim kinh điển về máy tính bảng để xem giết thời gian. Ngày thường còn sẽ qua chơi mấy ván mạt chược với mẹ chồng và bà nội tương lai của mình. Ngoại trừ một số sinh hoạt chưa quen thuộc lắm, thì những thời gian khác ở Trạm phủ đều xem như hài lòng.

Đèn nguồn sáng đổi được từ chỗ Will, Trạm Vân Tiêu không vội vã lôi ra lắp ngay mà chỉ lắp ở phòng ngủ của Tần thị và Vương thị mỗi phòng một chiếc. Nói đến mới nhớ, chiếc đèn này còn được điều khiển bằng âm thanh và nó không chỉ giới hạn ở tiếng vỗ tay hay dậm chân mà còn có thể chọn loại âm thanh muốn bật đèn. Giống như chiếc ở phòng Vương thị là dùng tiếng ho để mở đèn.

Quốc công phủ mà Hoàng thượng ban thưởng là một dinh thự của một vị đại quan trước kia bị tịch thu. Tuy diện tích không lớn bằng Trạm phủ nhưng cũng được coi là một tòa nhà lớn ở Kinh thành. Có Quốc công phủ, tòa nhà nhỏ lúc trước Vân Sơ mua đoán chừng sẽ không có cơ hội để chuyển qua ở. Thật ra trong lòng cô cũng muốn qua bên đó sống mấy ngày, nhưng Trạm Vân Tiêu bám riết lấy cô không để cô đi. Bởi đến tháng sau bọn họ sẽ thành thân rồi, dù có làm dáng để người khác nhìn thì cuối cùng cũng phải chuyển đến Quốc công phủ thôi. Tính ra, sau này Vân Sơ có lại đến Kinh thành thì với tư cách là Quốc công phu nhân, chỗ đặt chân nhất định phải ở Quốc công phủ rồi.

Giá cả phòng ở ở Kinh thành rất đắt đỏ, nếu cứ để trống đó thì Vân Sơ lại thấy tiếc. Vậy nên, cô đã để Lục Ti làm người trung gian đem tòa nhà đó cho thuê. Tòa nhà mà Vân Sơ mua không quá lớn, nhưng thắng ở điểm vị trí tốt nên một năm cô có thể thu được hơn một trăm lượng tiền thuê nhà. Chân muỗi cũng là thịt, dù chỉ có hơn một trăm lượng tiền thuê Vân Sơ cũng muốn thu, coi như tích trữ để dành cho con mình sau này tiêu xài.

Một nhà Lục Ti hiện tại đã chuyển đến Quốc công phủ ở. Lục Ti vẫn luôn nhớ rõ sự chiếu cố của Vân Sơ nên thừa dịp lúc này công việc kinh doanh của cửa hàng không quá bận rộn, mỗi ngày đều sẽ bớt ra chút thời gian cùng với người nhà mình giúp đỡ dọn dẹp, vệ sinh Quốc công phủ.

Đối với mấy chuyện này Vân Sơ thường không có kiên nhẫn nên chỉ có thể để Trạm Vân Tiêu làm.

Chủ cũ của tòa nhà này lúc bị xét nhà cũng có để lại một ít đồ đạc, nhưng Trạm Vân Tiêu cảm thấy những thứ này chung quy là có chút xúi quẩy nên cho người tới kéo đến chợ đồ cũ bán đổ bán tháo. Sau đó, lại tìm mấy người thợ mộc tới gấp gáp đóng đồ dùng mới trong nhà. Tháng sau bọn hắn sẽ qua đây ở rồi nên lúc này dù có gấp gáp đóng đồ dùng thì khẳng định đã không còn kịp. Chẳng qua Trạm Vân Tiêu đã lược bỏ chiếc giường gỗ tốn nhiều công sức nhất, và để đám thợ tập trung gấp gáp đóng những đồ đạc khác trong nhà trước.

Trạm Vân Tiêu đã quen ngủ giường nệm của hiện đại rồi, nên giờ đổi thành giường gỗ hắn cứ luôn thấy khó chịu, với không thoải mái khi ngủ. Hắn tính toán đợi lần này trở về hiện đại sẽ tự mình đi mua một bộ nệm giường tốt về bày biện, như vậy sau này mỗi lần bọn hắn trở về Kinh thành cũng có thể ngủ thoải mái hơn nhiều. Dù sao bộ giường đệm đó là bày trong nội thất, ngoại trừ tâm phúc hầu hạ bên người và mấy người Tần thị ra, những người khác sẽ không có cơ hội để nhìn thấy nên nói ra cũng không tính là phô trương.

Sắp xếp xong mọi chuyện, Trạm Vân Tiêu mới có thời gian đưa Vân Sơ đến điền trang. Bây giờ hoa màu trồng trên đất ở điền trang gần như đã thu hoạch xong nên phần lớn ruộng đồng đều trống không. Chỉ có khu ruộng bông là còn phủ kín một cánh đồng lớn. Thời cổ đại không có phân bón hóa học nên đất đai không đủ độ phì nhiêu. Nông dân trồng trọt tất nhiên ai cũng muốn nâng độ phì của đất lên, nhưng không thể luân canh cây trồng quanh năm giống như hiện đại cho nên sau khi thu hoạch xong thóc lúa trên đất, Trạm quản gia không muốn trồng ngay bất cứ thứ gì khác mà muốn để cho đất nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Bởi vì lúc trước Trạm Vân Tiêu đã từng nhắc nhở nên lần này sau khi đám người Trạm quản gia thu khoai lang, bọn hắn cũng không lãng phí dây leo khoai lang mà gom nhặt lại rồi cắt thành từng đoạn ngắn, sau đó ướp thêm chút muối và đậy trong bình kín. Trong điền trang bây giờ đang nuôi hai mươi, ba mươi con lợn choai choai và mỗi con nặng hơn một trăm cân. Lượng tiêu thụ cỏ khô rau xanh mỗi ngày của chúng đều khá khả quan.

Trước đó điền trang có trồng một trăm mẫu khoai lang cho nên đám lợn kia sẽ chẳng cần lo chuyện không có đồ ăn để ăn. Nhưng bây giờ củ khoai lang đã thu hoạch hết rồi, nên dây leo khoai lang tươi mới tự nhiên sẽ không còn. Tuy nhiên, những dây leo khoai lang mới được ướp muối kia có thể tích trữ làm thức ăn xanh cho chúng trong vài tháng tới. Lại kết hợp thêm các loại rau dại hiện có cũng đủ để nuôi những con lợn này cho đến lúc xuất chuồng.

Trước đây, ai cũng nghĩ rằng nuôi lợn là một công việc rất khổ cực. Ở trước lúc Trạm Vân Tiêu đưa ra đề nghị nuôi heo này, mọi người đều không biết rằng lợn con sau khi bắt về cần phải thiến, cũng không biết rằng thức ăn cho lợn phải được nấu chín trước khi cho ăn.

Còn nhớ, lúc Trạm Vân Tiêu nói dây leo khoai lang cần được nấu chín trước khi cho lợn ăn, các phụ nhân trong điền trang đều nghĩ rằng hắn đang chơi đùa lung tung. Bởi vốn dĩ một quý công tử như Trạm Vân Tiêu hẳn sẽ chưa từng nuôi lợn bao giờ nên sao biết cách nuôi lợn thế nào. Nhưng kết quả là hết lần này tới lần khác đều là hắn chỉ đạo mọi người. Trong trang nuôi nhiều lợn như vậy, nếu muốn nấu đồ ăn chín mỗi ngày cho chúng vậy chỉ cho chúng ăn thôi cũng đã tốn rất nhiều củi lửa và nhân lực rồi.

Nếu không phải còn có thân phận và lực uy hiếp của Trạm Vân Tiêu bày ở đó, thì mấy người ở điền trang đã sớm lá mặt lá trái tiếp tục cho lợn ăn đồ ăn tươi rồi. Bởi vì ngay cả khi dây leo khoai lang sống cắt về cứ thế ném trực tiếp vào chuồng heo thì những con heo kia vẫn rất thích ăn. Chỉ là mọi người sau khi dựa theo phương pháp Trạm Vân Tiêu nói làm được một thời gian mới phát hiện khi cho ăn thức ăn chín, những con lợn con đó béo lên nhanh hơn nhiều so với lợn ăn thức ăn tươi.

Không so sánh đâu xa, chỉ so với đám lợn con của điền trang bên cạnh thôi. Hai bên điền trang đều là cùng một thời gian đi bắt heo con về nuôi, nhưng heo của Trạm gia trang đã được hơn trăm cân rồi mà heo của điền trang bên cạnh hãng còn chưa tới năm mươi cân. Tuy heo nuôi ở điền trang sau khi lớn đều là giết đưa đến trong phủ, nhưng trong lòng mọi người vẫn thấy rất vui vẻ và rất có cảm giác thày tựu. Có biện pháp nuôi lợn tốt như vậy, bọn hắn tính sang năm cũng bắt một hai con về nuôi theo biện pháp này.

Đây chính là hơn hai trăm, ba trăm cân thịt heo đấy. Xem như không giữ lại nhà mình ăn, thì kéo đi bán cho đồ tể cũng bán được rất nhiều tiền.

Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ lần này tới điền trang cũng không có việc gì làm, sau khi ăn vài lần khoai lang nướng và lên núi đi dạo vài vòng thì lên xe ngựa trở về Kinh thành. Năm nay số lượng lương thực bên điền trang sản xuất được rất nhiều, sau khi Trạm Vân Tiêu để lại đủ số hạt giống để trồng sang năm thì chỗ còn lại đều chuyển tay bán cho Hoàng thượng.

Hoàng thượng nghĩ muốn mở rộng phạm vi trồng khoai lang, khoai tây và ngô ra khắp cả nước. Khoai tây thì còn dễ nói bởi năm nay Trạm gia trang và điền trang của hoàng gia có trồng rất nhiều. Lại thêm thời gian trước Trạm gia còn chia cho Hoàng thượng một nửa chỗ khoai tây sau khi thu hoạch. Nhưng nhìn chung Khánh quốc rộng lớn như vậy, muốn dựa vào chút giống thóc ấy để tất cả mọi người đều trồng được lương thực cao sản là điều không thực tế.

Hoàng thượng cũng hiểu được lấy và bỏ, nên đã chuyển toàn bộ những lương thực đó đến ruộng đồng phì nhiêu của Giang Nam. Với ngần này giống thóc là đủ cho các quận huyện màu mỡ thuộc địa giới Giang Nam trồng vào vụ tới. Chỉ cần đợi những quận huyện đó sang năm trồng và bội thu, cộng thêm điều kiện mưa thuận gió hoà thì những giống thóc thu hoạch được sẽ đủ cho một nửa diện tích thổ địa của Khánh quốc trồng.

Loại chuyện này có sốt ruột cũng không được, dù sao cần từ từ. Việc này ít nhất cũng cần vận hành hai năm, như vậy sớm muộn gì toàn bộ Khánh quốc đều sẽ có thể gieo trồng được những loại giống thóc cao sản này.

Đậu phộng và lúa nước mà Trạm Vân Tiêu đưa tới các điền trang khác cũng đã được thu hoạch trong hai ngày này. Đậu phộng còn tốt, bởi nó vốn là thứ Khánh quốc không có trước đó. Tất cả mọi người đều không biết sản lượng chân chính của nó là bao nhiêu, nên sau mấy ngày tò mò cuối cùng bọn hắn lựa chọn đào toàn bộ lên, sau khi phơi khô thì cho người vận chuyển đến Kinh thành.

Ngược lại thì lúa nước lai Trạm Vân Tiêu đưa lại gây ra oanh động không nhỏ.

Ở cổ đại vì phân bón không nhiều nên năng suất lúa nước lai năm nay không tính là rất tốt. Chí ít so sánh với hiện đại động một tí là một hai ngàn cân sản lượng thì con số hơn tám trăm cân này quả thực có hơi ít. Thế nhưng, con số sản lượng hơn tám trăm này ném vào thời đại một mẫu ruộng lúa nước bình quân sản xuất ra được hai thạch gạo ( =120cân) thì quả thực là kinh thế hãi tục.

Con số này cao gấp mấy lần so với những năm trước. Chẳng những người trong điền trang sợ ngây người mà những người dân sống lân cận đó cũng phải sợ ngây người. Ngay cả Hoàng thượng cũng bị kinh động đến. Ngay sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức tuyên Trạm Vân Tiêu vào cung.

Lương thực chính là nền tảng của một quốc gia. Khi Hoàng thượng nhìn thấy Trạm Vân Tiêu liền ngay cả mấy lễ nghi hay hàn huyên cũng lược bỏ, trực tiếp mở miệng vào thẳng chính đề thẩm tra đối chiếu tin tức hắn vừa nghe được xem có phải thật không. Kết quả này cả Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ đã dự liệu được ngay khi điền trang đưa gạo tới.

Lý do thoái thác hắn cũng đã nghĩ ra rồi, cứ như trước kia nói hạt giống lúa nước lai này là hắn tình cờ từ trong tay người ngoại tộc có được. Loại giống lúa lai này là do một người nghiên cứu ra, và bọn hắn cũng nói rõ rằng giống lúa lai này là được bọn hắn gieo trồng bằng phương pháp đặc thù. Nó chỉ ở năm đầu tiên gieo trồng mới cho ra sản lượng cao, sau khi được thu hoạch và gieo trồng tiếp vào năm sau thì tính năng cao sản này sẽ giảm đi.

Hoàng thượng vốn là hào hứng hừng hực cho gọi Trạm Vân Tiêu tiến cung, kết quả lại đạt được một câu trả lời như thế, trong lòng cứ phải gọi là rất thất lạc. Chỉ là hắn rất nhanh đã nghĩ thoáng ra.

Giống lúa lai này dù sao cũng là từ trong tay người ngoại tộc mà có được, người ta đã dùng phương pháp kia để tạo ra bao nhiêu giống lúa lai nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra. Bình tĩnh mà xem xét, nếu Khánh quốc cũng sở hữu phương pháp để tăng sản lượng lúa gạo lên một cách đáng kể, thì chính hắn đây cũng sẽ làm mọi cách để không cho phương pháp này bị những người kẻ ngoại tộc khác biết. Cho nên khi biết những giống lúa lai này sang năm sẽ không cho ra sản lượng cao như vậy nữa, thì dù rằng cũng có thất vọng nhưng cũng không nói thêm gì.

Chỉ là đến cùng trong tâm Hoàng thượng cũng thầm kêu may mắn và để Trạm Vân Tiêu lấy hết ra tất cả giống lúa nước năm nay đạt được để sang năm ươm giống.

Trạm Vân Tiêu cũng đã dự liệu được điều này. Trên thực tế mặc dù lúa thu hoạch năm sau sẽ không có sản lượng cao như năm nay, nhưng rốt cuộc vẫn cao hơn một chút so với giống lúa hiện tại Khánh quốc đang gieo trồng. Gấp hai ba lần thì không dám nói, nhưng trình độ một mẫu ruộng cho ra mấy chục đến chừng hơn trăm cân tóm lại không thành vấn đề.

Đương nhiên, những giống lúa lai đó Hoàng thượng cũng không có lấy không mà ban thưởng cho Trạm Vân Tiêu rất nhiều thứ. Hiện tại Trạm Vân Tiêu ở cùng Vân Sơ đã lâu, người cũng biến thành Phật rồi. Bây giờ đồ tốt trong tay hắn và Vân Sơ nếu cầm tới hiện đại cũng đủ cho hai người dùng đến mấy đời, cho nên đối với những đồ được ban thưởng hắn ngược lại cũng không lộ ra rất cao hứng.

Nhưng cái dáng vẻ này của hắn rơi vào trong mắt Hoàng thượng lại làm Hoàng thượng coi trọng hắn hơn, và cảm thấy hắn là một người không ham mộ phú quý.

Nói đến thời gian cũng thật trùng hợp, ngày thứ hai sau khi Trạm Vân Tiêu từ hoàng cung trở về, Vân Sơ lại xuất hiện cái cảm giác cảm ứng quen thuộc kia. Lúc này còn cách thời gian bọn họ thành thân có hơn nửa tháng. Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu sau khi thương lượng với nhau, liền quyết định lần này sau khi cửa gỗ xuất hiện bọn họ sẽ tách ra đi chuẩn bị đồ. Nếu trước sáu giờ sáng đồ vẫn chưa kịp mua xong hết thì Trạm Vân Tiêu sẽ về trước, còn Vân Sơ ở lại hiện đại tiếp tục chuẩn bị đồ tiếp.

Sắp xếp như vậy chủ yếu là vì Vân Sơ không biết khi nào cánh cửa gỗ sẽ mở vào lần tới. Nếu như cô không kịp ở trước lúc thành thân trở về được thì còn có Trạm Vân Tiêu ở lại Kinh thành tọa trấn, hơn nữa còn có thể nghĩ cái lý do để lùi lại ngày đại hôn vài ngày. Nói ra thì ngày thành thân quyết định quá gấp gáp, làm cho Vân Sơ cái gì cũng không kịp chuẩn bị. Lần này nếu phải ở lại để chuẩn bị, vậy không biết cửa gỗ có thể xuất hiện trước ngày bọn họ thành thân hay không.

Ban đêm Trạm Vân Tiêu lại trèo tường nhảy cửa sổ tới trong phòng Vân Sơ. Trong khi chờ cửa gỗ xuất hiện, trong lòng hai người đều có ý nghĩ giống nhau---- Tốt nhất trong tối hôm nay có thể chuẩn bị kỹ càng xong hết mọi thứ.