[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Chương 65




Qui tắc hành vi thứ năm mươi lăm của Slytherin: tin tưởng vào những lý lẽ sẵn có, cho dù chưa thật sự hiểu được.

Bên này, Draco vẫn còn đang suy tư tìm từ thích hợp để viết thư cho cha hỏi về tình thuống của Barty Crouch, trên báo ả Rita Skeeter còn đang nói chủ đề nóng hổi nhất — Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế, Barty Crouch, tự nhận lỗi và xin từ chức.

Cùng lúc đó, người phát ngôn của Bộ Pháp thuật chính thức tuyên bố, Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật quốc tế – ngài Barty Crouch – bởi vì tuổi tác và việc riêng nên đã quyết định từ chức, xin nghỉ hưu sớm đến Thụy Sĩ an dưỡng. Trong tin tức này còn cho biết, ngài Bộ trưởng có thảo luận việc này với ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật từ trước, những công việc hiện tại cũng gần hoàn thành, cho nên đơn từ chức của ông ta liền được phê chuẩn. Tóm lại, mọi chuyện đều là dựa theo thủ tục bình thường mà tiến hành, là một quyết định từ chức đầy tự trọng, không có gì khác thường. Có lẽ tin tức này đối với quần chúng mà nói chỉ là có chút bất ngờ.

Nhưng mà theo lời Rita Skeeter đưa tin thì chỉ kinh tâm động phách. Chủ yếu là xoay quanh chủ đề ngài Barty Crouch có con trai từng là Tử thần Thực tử. Không biết ả nghe tin tức này từ đâu, nhưng lại nói chính xác hồi mười mấy năm trước Barty con đáng lẽ đã chết trong ngục kia thật ra đã bị tráo đổi. Sự thật là Barty con đã sớm thoát khỏi Azkaban, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà ngài Bộ trưởng Crouch luôn biết chuyện này thì không có vạch trần, cho tới khi Văn phòng Thần Sáng của Bộ đã có lý do để tin tưởng, cuộc thảm sát ở Cúp Quidditch Thế giới có liên quan tới Barty con, thì Barty cha mới bắt đầu hoảng hốt… Cứ như vậy, cuối cùng tự nhận lỗi mà từ chức.

Đối với loại tin tức chuẩn xác này, không biết được bao nhiêu người tin (Harry sau khi xem xong liền quăng qua một bên, dè bỉu), nhưng Draco lại thấy bội phục người đàn bà kia, bất kể là bịa chuyện hay nghe lén, lại có thể nói đúng mười phần.

Draco gấp tờ báo lại, trong lòng vẫn còn ám ảm, anh luôn lo lắng động tĩnh của Barty Crouch – vô duyên vô cớ giết chết ba Muggle, ở cuộc thi đấu Cúp Quiddtich Thế giới gọi Dấu hiệu Hắc ám, đây là một loại tuyên bố, hắn nhất định là có quyết tâm cực lớn về mục đích gì đó, nhưng mà dường như hắn lại chả có hành động gì, hơn nữa tung tích hắn vẫn còn là bí ẩn.

Moody thật sự là Moody, Harry cũng an toàn, phòng thủ của tòa lâu đài kiên cố, nhưng Barty Crouch thì đã ly khai Bộ Pháp thuật, mà con trai ông ta vẫn như trước vẫn im lặng ẩn núp, cho nên loại chuyện này — đoán trước thật là quá khó.

Trong lúc vô ý, Draco lại nhớ đến quyển nhật ký kia, cũng nhớ đến hộp dây chuyền hồi kỳ nghỉ, mấy ngày nay anh luôn canh cánh trong lòng chuyện ký ức vẫn sống trong nhật ký, anh có cảm giác mãnh liệt, một loại ám ảnh khiến trong lòng anh luôn mang cảm giác lo sợ — Chúa tể Hắc ám có lẽ thật sự đã tìm kiếm bí mật về trường sinh, có lẽ không biết khi nào gặp tình huống bất ngờ mà chết đi, sau đó sống lại, nổi dậy!

Trong kì nghỉ, anh lén nhìn Dấu hiệu trên cánh tay cha, dường như so với Dấu hiệu năm xưa thì ngày càng nhạt màu, nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, sự thật này giống như khối đá nặng trịch đặt trong đầu anh.

Vài ngày kế tiếp, báo chí đều vây quanh chủ đề thuận lợi và bất lợi trong chuyện về hưu sớm của Bộ trưởng Crouch mà bình luận không ngừng, Rita Skeeter sau khi đưa ra tin tức độc nhất vô nhị kia thì lặng mất tăm, loại thủ đoạn này một khi đã qua thì sẽ khó khăn khi muốn gợi sự chú ý của mọi người sau này, cho nên tin tức chính xác về ông ta nhanh chóng đã bị những tin tức mới khác che lấp. Đối với chuyện này Draco có chút tiếc nuối, nếu quả thật có người tiếp tục điều tra cho rõ thì không chừng sẽ làm rõ chân tướng cho mọi người đều biết, nhưng kết quả lại để tin tức đó lại chìm trong quá khứ. Có lẽ cũng có chút lợi ích về chuyện Rita Skeeter đáng sợ mai danh ẩn tích, đối với cuộc sống của bọn họ đó chính là một tin tốt.

Những ngày tĩnh lặng như thế liền có cảm giác trôi qua thật nhanh, hơn nữa những ngày này còn được dùng để học tập kỹ xảo đấu tay đôi, bùa chú nguyền rủa và rèn luyện thể lực thì càng thêm thú vị — hạng mục thi đấu thứ ba của Thi đấu Tam Pháp thuật đã được Ludo Bagman giới thiệu với bọn họ: thi đấu vượt chướng ngại trong mê cung.

Sân Quidditch ban đầu thì hiện tại đã mơ hồ mọc lên những bụi cây cực kỳ tươi tốt, nghe nói đến tháng Hai, lúc đi vào sẽ có cảm giác bầu trời bị che khuất. Thật ra những điểm số trước kia hầu như không quan trọng, chẳng qua là dùng để căn cứ xem ai có thể bước vào mê cung trước thôi, cũng coi như là quyền ưu tiên, nhưng muốn chiến thắng thì còn phải xem coi ai mới là người lấy được cúp trước.

Theo kinh nghiệm ở kiếp trước, Draco trước tiên luyện tập cách nhận biết Khóa Cảng, nếu thật sự cuộc thi này là một âm mưu, anh cũng không muốn mình giống như Harry hồi trước, bị đưa đến một nơi không biết tên, người đầy thương tích, tìm đường sống trong chỗ chết, hay là giống như Cedric vậy, vừa mới rơi xuống liền bị Voldermort giết, thì tuyệt đối không được!

Đương nhiên là Harry trở thành đối tượng luyện tập tốt nhất của Draco, thiên phú về lĩnh vực này căn bản là của cải quý giá nhất trên người Harry, thực lực chân chính của Draco so với Harry cách một khoảng xa, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi Harry tập luyện cùng anh thì đã tiến bộ thần tốc. Kết quả ngoại trừ còn thua về lực lượng pháp thuật và trình độ Bùa chú thì kỹ xảo đấu tay đôi gần như là ngang nhau.

Như vậy, thời gian liền trôi qua thật nhanh, vừa qua lễ Phục Sinh, cuộc thi cũng như lửa sắp cháy đến nơi. Harry không thể không buông sự hứng thú về việc luyện tập, một lần nữa quay lại thư viện, bởi vì năm học trước thành viên của câu lạc bộ học tập của bọn họ đều không quan tâm tới thành tích, lần này cậu và Hermione quyết định chấn chỉnh lại.

“Không phải cậu không quan tâm đến cuộc thi sao?” Harry cầm một xấp dày đề cương ôn tập do Hermione soạn.

“Nhưng nếu mình có thể chuyên tâm bắt đầu ôn tập thì vì sao mình không cố gắng hết mình chứ?”

Harry nhún vai, “Gần đây Rita Skeeter rất im hơi lặng tiếng.”

“Ả đã không thể nói hươu nói vượn được nữa!” Cô phù thủy nhỏ tóc xù nhướn mày nói, nét mặt thiệt gian.

Harry rất bất ngờ, “Cậu sao làm được?”

“Hừ!” Công chúa điện hạ Ravenclaw hất cằm, bộ dáng giống như Draco.

Draco và Krum đều được miễn thi cuối kì, nhưng Krum dường như không quan tâm, vẫn dành chút thời gian đi thư viện cùng Hermione đọc sách, vị trí của Draco lại bị Blaise chiếm – tham gia câu lạc bộ học tập, nhân tiện lấy được một kế hoạch ôn tập tốt, có ngốc mới không lấy!

Kết quả, hành động của Blaise đã khơi gợi nhiệt huyết, Pansy đỏ mắt cũng đi theo, sau đó là bọn Goyle, Crabbe chạy đến tìm Harry học bổ túc Độc dược… Mắt thấy bên Slytherin chiếm một góc trời, Ravenclaw liền choáng váng, dựa vào đâu mà thành quả học tập của Công chúa điện hạ Ravenclaw lại để cho bọn con rắn nhỏ âm hiểm lợi dụng chứ?

Vì thế, hai bên hận không thể lôi nhau ra đánh, cái bàn ôn tập be bé của Hermione và Harry đành phải đổi thành cái bàn lớn, sau đó lại đổi thành bàn tròn rộng hơn ở khu thảo luận bên kia. Tiếp đó, Ron đỏ mặt, lôi kéo Neville vội vàng đến xin gia nhập, Harry chỉ còn cách đi tìm Phu nhân Pince đăng ký một khu học nhóm đặc biệt, đảm bảo bên trong có một cái bàn thật dài để mọt người chen chúc vào.

Một ngày tình cờ Draco đến tìm Harry, vừa vào cửa đã giật mình, anh nghĩ bọn Harry và Hermione đã bắt đầu thành lập ‘Đoàn quân Dumbledore’ rồi.

Sau đó, vội vội vàng vàng đã đến thi cuối kì.

Diệt tướng qua ải, đèn xanh thẳng tiến, Harry biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ mà vượt qua, cho dù có là môn Tiên tri đầy bi kịch.

Thủy tinh cầu đối với Harry mà nói thì vẫn là mây mù dày đặc, mù tịt, nhưng mà trước khi thi Harry đã dùng kính hai mặt cùng chú Sirius thảo luận qua, phát huy tai nạn thể chất của Gryffindor. Harry lập ra một chuỗi tai nạn đáng sợ cho mình, hành vi này của cậu bị Herimone cực kỳ khinh thường, nhưng hiển nhiên là — đạt được điểm cao!

Sau khi thi xong, Harry vui vẻ lấy túi sách, vừa định mở cửa sập kêu người tiếp theo tiến vào, chợt nghe giáo sư đom đóm ở sau lưng nói chuyện, Harry cứ nghĩ cô gọi mình, tay mở cửa liền dừng lại.

“Chúa tể Hắc ám yên lặng nằm trong đống hoang tàn, thời gian trôi qua —” Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp gần như quỷ dị tuôn ra từ miệng của giáo sư Trelawney. Harry ngây ngốc đứng đó trừng mắt nhìn giáo sư đom đóm, nhịn không được mà rùng mình, cậu chưa bao giờ nghe thấy giáo sư dùng cái giọng khàn khàn trầm thấp như thế nói chuyện cả, hơn nữa ánh mắt của cổ hướng về phía trước, mãnh liệt, gần như trong mắt chẳng hề có ai, đặc biệt dọa người.

“Người hầu của Hắn nhìn thấy biểu tượng của trí tuệ… giãy khỏi gông xiềng, đào thoát gông cùm, xiềng xích… dưới sự trợ giúp to lớn của người hầu, Chúa tể Hắc ám mới quật khởi… càng trẻ lại, càng cường đại, càng có trí tuệ… khinh thường và thiện ý khiến khoảng cách thắng lợi gần một bước khi thất bại chỉ trong gang tấc… ở khoảnh khắc ôm lấy thắng lợi và vinh dự này…” Giáo sư Trelawney gục đầu một cái, giống như ngủ gục vậy, sau đó đầu lại ngẩng lên, cắp mắt to dưới lớp kính vẫn mơ màng trước sau như một. “Ta vừa ngủ gục đúng không, cưng?”

Harry hoàn toàn ngây dại, cậu không biết bây giờ là loại tình huống gì, theo ý kiến cậu thì cậu cảm giác như mình vừa mới giống như chứng kiến một lời tiên tri chân chính. Hơn nữa lúc nãy, giáo sư nói đến ‘Chúa tể Hắc ám’, lần này khiến trong đầu Harry hiện lên ‘điềm xấu’, nhưng mà trông giáo sư Trelawney có vẻ hoàn toàn —

Harry cắn cắn môi, tính thử mở miệng, “Giáo sư, cô… vừa mới nói chuyện, ờ, cô nói dưới sự trợ giúp của người hầu, Chúa tể Hắc ám sẽ quật khởi…”

“Chúa tể Hắc ám?” Giáo sư Trelawney tựa hồ cực kỳ kinh hoảng, “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? A, không, không, không! Cậu bé, cô, cô, cô chắc chắc sẽ không tiên đoán chuyện xa xôi đến vậy đâu! Sẽ không! Sẽ không! Cô chỉ là đang ngủ, thật có lỗi, có lẽ do cô đốt huân hương nhiều quá nên giúp Nội Nhãn được mở ra… Trò cũng có thể trở nên tài năng dưới sự trợ giúp của huân hương… ngủ gật rồi nằm mơ… ờ, kêu trò kế tiếp vào đi, cưng.” Giáo sư Trelawney đã khôi phục lại thanh âm mơ màng ngày xưa.

Lần này, Harry chỉ im lặng, xoay người ra ngoài, leo xuống tòa tháp, vội vàng chạy, cậu nhất định, phải lập tức, lập tức đem tin tức này nói cho Draco!

~*~

Lời chủ nhà: Hơi ngắn phải hông mọi người?? Đành chịu thôi chứ biết sao giờ:p

Không hiểu sao ta xài 3G mà không vào được wp nè, lúc trước vẫn bình thường mà Y-Y giờ thì muốn vào phải dùng phần mềm trợ giúp mệt quá, phiền quá (>’’