Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 120: Tứ đại gia tộc thủ hộ giả phương đông (2)




Tề Nhạc nói:

- Năng lực đậc thù, tuy không phải công kích chân chính, nhưng nếu luyện tới mức lợi hại, chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?

Trầm Vân bật cười, nói:

- Không có lợi hại như anh nói đâu. Tuy Tâm Linh Phong Bạo của tôi có thể phóng xuất năng lực công kích tinh thần mạnh mẽ, nhưng phát huy hiệu quả ra sao phải xem năng lực của đối phương mà quyết định. Nếu như tâm chí đối phương kiên định, tinh thần vô cùng ổn định, như vậy, Tâm Linh Phong Bạo chỉ có hiệu quả rất yếu ớt. Nếu như đối thủ có tinh thần lực mạnh hơn tôi, tôi sẽ bị Tâm Linh Phong Bạo phản kích.

Nghe Trầm Vân giải thích, Tề Nhạc lại nghĩ tới hai chữ cân đối, đúng a! Trên thế giới này có một chủng lực lượng cường đại tên là cân đối, cho dù mạnh hơn nữa, cũng có biện pháp khắc chế.

- Ah! Đúng rồi, Tình Nhi ra sao? Nàng không sao chứ. Cô sẽ không nói cho nàng ta biết tôi là Kỳ Lân đấy chứ?

Đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới Hứa Tình bị doa sợ bất tỉnh, cho nên hỏi thăm.

Trầm Vân mỉm cười, nói:

- Yên tâm đi, Tình Nhi không có việc gì, nàng đang ở phòng ngủ của chúng tôi. Đừng quên, năng lực của tôi là Tâm Linh Phong Bạo ah! Tình Nhi là người bình thường, tuy năng lực Tâm Linh Phong Bạo không phải rất mạnh, nhưng làm đoạn trí nhớ ngắn ngủi tối nay biến mất rất dễ dàng. Tôi đã giúp nàng thành lập trí nhớ khác, anh chỉ cần nhớ kỹ, sau khi chúng ta bơi lội xong thì về khách sạn nghỉ ngơi, đừng nói rò những vấn đề khác.

Tề Nhạc thở ra một hơi, nói:

- Thì ra là thế. Vậy là tốt rồi. Tâm Linh Phong Bạo của cô đúng là diệu dụng.

Nghĩ tới ái mỹ lúc bơi lội, ánh mắt Tề Nhạc nhịn không được lại nhìn qua bộ ngực no đủ của Trầm Vân, nuốt nước bọt, tiểu đệ lại có phản ứng.

Gương mặt Trầm Vân ửng đỏ, nói:

- Trời sắp sáng, tôi phải đi về.

Vừa nói, nàng có chút kinh hoàng đứng lên.

Tề Nhạc vội vàng đứng lên, bởi vì ghế sô pha cách giường rất gần, hai người đồng thời đứng lên, cho nên khoảng cách của cả hai chỉ một thước, mùi hương ngọt ngào của Trầm Vân tản ra rất mê người, đột nhiên Tề Nhạc cảm thấy hạ thân mát lạnh, có lẽ vì hung khí liên tục hưng phấn, cho nên khăn tắm rơi xuống.

- A! Thật xấu hổ mà!

Tề Nhạc xấu hổ cúi đầu nhặt khăn tắm lên, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên khi hắn cúi đầu đụng vào người của Trầm Vân, mà bộ vị bị đụng vào, chính là bộ ngực đầy đặn no đủ kia. Cảm giác mềm mại co giãn làm đầu óc Tề Nhạc trở nên mơ hồ. Trầm Vân hừ nhẹ một tiếng, lui ra sau một bước, chân bị ghế sô pha đụng trúng, thân thể ngả ra phía sau.

- Coi chừng.

Tề Nhạc vội vàng ôm thân thể mềm mại của Trầm Vân kéo về, nhưng dùng sức quá mạnh, thân thể của Trầm Vân lại đâm vào người của hắn, do mất đi trọng tâm, Trầm Vân thét một tiếng kinh hãi, thân thể của hai người ngã lên giường, Tề Nhạc còn chưa mang khăn tắm vào người, đột nhiên bị thân thể đầy đặn của Trầm Vân đè lên, dục hỏa trong người bốc cháy hứng hực. Một tay vô ý thức ôm lấy bờ mông của Trầm Vân, mà đôi môi hồng nhuận của Trầm Vân dán lên đôi môi của hắn.

Có lẽ Trầm Vân không phải củi khô, nhưng Tề Nhạc tuyệt đối là lửa cháy hừng hực, cho dù củi ướt cũng bị đốt cháy. Trong nháy mắt tiếp xúc với đôi môi Trầm Vân, cảm xúc của thân thể nổ tung, khí tức nóng rực từ trong người đều dồn xuống hạ thân, tiểu đệ Tề Nhạc căng cứng tới dọa người.

Dưới kích thích tình dục mạnh như vậy, thần chí Tề Nhạc nhanh chóng biến thành mơ hồ, liều lĩnh hôm Trầm Vân thật sâu, nghiêng người, áp nàng xuống dưới, trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là phóng thích, phóng xuất tình dục đang dâng trào trong người.

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên, toàn thân Tề Nhạc cùng Trầm Vân đồng thời run lên, thanh minh mất đi khôi phục lại, Tề Nhạc dừng động tác điên cuồng của mình lại.

Lại có tiếng chuông cửa vang lên, Tề Nhạc lặng đi, phát hiện đây là tiếng chuông cửa, hạ thân căng cứng mạnh mẽ hạ xuống, thở sâu, giãy dụa khỏi thân thể Trầm Vân rồi đứng lên.

- Ai thế?

Hỏi hai chữ này, Tề Nhạc bị giật mình, âm thanh của hắn đã trở nên khàn khàn.

- Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Âm thanh của Từ Đông từ ngoài cửa truyền vào, âm thanh mềm nhũn mang theo ân cần.

Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua dáng người kiều diễm của Trầm Vân, Trầm Vân thở dốc phi thường dồn dập, lúc này không riêng gì khuôn mặt, cho dù hai cánh tay lõa lồ cũng hiện ra ngoài. Trong mắt xuất hiện kinh hoảng khó che dấu, vội vàng sửa chữa quần áo trên người rồi đứng lên.

Tề Nhạc nhặt khăn tắm che hạ thân lại, đi ra mở cửa phòng, chỉ thấy Từ Đông cầm một bộ quần áo đứng trước cửa, vừa thấy hắn mở cửa, ánh mắt mang theo thần sắc hỏi thăm.

Tề Nhạc có chút xấu hổ tiếp nhận quần áo, nói:

- Cảm ơn.

Từ Đông mỉm cười nói:

- Cám ơn cái gì, tốt, tôi đi trước, một đêm không ngủ, tôi cũng nên ngủ bù đây.

Nói xong, ánh mắt của hắn đầy thâm ý, mang theo nụ cười cổ quái rồi rời đi.

Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ hắn cười cái gì, từ lúc Từ Đông sử dụng vân lực đưa vào người của hắn, thực lực của Từ Đông tuy còn kém hơn Hải Như Nguyệt, nhưng cũng kém không nhiều lắm, có lẽ có thực lực năm vân. Nếu như không phải vì Thâm Hải Minh Xà thật sự quá cường đại, với thực lực của hắn, chỉ sợ hung thú bình thường không phải đối thủ. Bởi vậy, thính lực của hắn rất tốt, người bình thường sẽ không nghe được âm thanh trong phòng, nhưng hắn sao không nghe được? Trong nháy mắt vừa rồi, lúc mình đụng vào nưực của Trầm Vân, Trầm Vân phát ra âm thanh rên rỉ cực kỳ hấp dẫn, chỉ sợ đã sớm tiến vào lỗ tai của hắn.

Tề Nhạc đóng cửa lần nữa, đi tới bên cạnh Trầm Vân đang vỗ bộ ngực cao ngất của mình, thở dài một hơi, le lưỡi, nói:

- Hù chết tôi. Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này, tôi...

Tề Nhạc lúng túng nói:

- Vân tỷ, tôi, cái này ...

Trầm Vân như an ủi hài tử vỗ đầu của Tề Nhạc, nói:

- Được rồi, tôi phải trở về, tôi không muốn bị ngươi ta phát hiện. Anh còn trẻ như vậy, nam nhân tự nhiên đều có chút xúc động, tôi sẽ không trách anh.

Nói xong, trên mặt đẹp xuất hiện nụ cười thẹn thùng, đi ra cửa.

Tề Nhạc đưa mắt nhìn bóng lưng của Trầm Vân biến mất cuối hành lang mới trở lai gian phòng của mình. Hắn không có vì chuyện xâm phạm Trầm Vân mà áy náy, mà là cảm giác của hắn biến thành kỳ quái. Nam nhân mà, có chút xúc động là chuyện quá bình thường, thực tế chính mình lại là xử nam, đương nhiên rất mẫn cảm. Nhưng mà, từ buổi lặn đêm này, đến chuyện xảy ra vừa rồi, khiến ý thức thân thể của hắn biến thành không bình thường. Tính xúc động trước kia cũng có, nhưng tuyệt đối không có mạnh như bây giờ, không rõ vì sao lại biến thành như thế này. Một khi dục hỏa trong người bị dẫn động, rất khó bị khống chế. Nếu không phải Từ Đông đột nhiên xuất hiện, nói không hắn đã muốn thân thể Trầm Vân.

Cảm giác nóng rực trong người vẫn có dư vị, Tề Nhạc nhíu mày, đi trở về bên giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn qua tiểu đệ đang dâng trào của mình, cười khổ nói:

- Tiếp tục như vậy, chỉ sợ mình sẽ biến thành tội phạm cưỡng gian. Khá tốt là Vân tỷ rộng lượng, không có trách mình.