Số 13 Phố Mink

Chương 116: Đơn Hàng Đến Từ Khu Mỏ Phía Đông 3




Karen đột nhiên phát hiện ra trong cuộc phỏng vấn dài này, một người được phỏng vấn tên là Roth.

Phóng viên: Theo ngài, việc chính quyền thành phố xử lý cuộc biểu tình của công nhân này có phù hợp và hợp lý không?

Roth: Không, chính quyền thành phố hoàn toàn lừa gạt chúng ta, lúc cần đến công nhân chúng ta, dùng tất cả những lời nói dối hoa mỹ để chúng ta bán mạng cho bọn họ, và một khi chúng ta đã hết giá trị sử dụng, chẳng hạn như ta, mất đi một chân, trở nên khuyết tật, họ sẽ xử lý ta như cách xử lý rác rưởi, mặc cho ta trong mương hôi thối bị bao quanh bởi một đàn ruồi tự sinh ra và tự diệt.

Phóng Viên: Vậy ngài nghĩ gì và kỳ vọng gì vào tương lai?

Roth: Không có kỳ vọng, thực sự, ta nghĩ rằng toàn bộ bầu trời thành phố Luo Jia đã trở thành hắc ám, ta và gia đình của ta, tương lai đã trở nên chết lặng và tuyệt vọng, ta chỉ muốn một con đường để có thể duy trì cuộc sống gia đình, nhưng ngay cả những thứ này ta cũng không thể có được.

Sikson đã phản bội khu đông của chúng ta, hắn giống như là những chủ xưởng máu lạnh kia, đem chúng ta lợi dụng xong, liền một cước đá văng chúng ta ra!

Thưa các ngài nhà báo,

Ta đã cảm thấy không thể sống tiếp, thực sự, ta và gia đình ta, đã không thể sống tiếp, mùa đông này, rất lạnh.

......

Phía dưới của bài báo là một bức ảnh, người đàn ông trong bức ảnh chống nạng, là một bóng lưng, nhưng có thể nhìn thấy một ống quần của hắn trống rỗng;

Mà khung cảnh là nhà của Roth, một ngôi nhà thấp bé đầy nước ngập.

Nhìn thấy cái này,

Karen nhíu mày,

Theo bản năng cầm lấy một miếng dưa chuột chua, cắn một miếng, mượn cỗ chua chát kia, Karen mắng:

"Tờ báo này thật sự là đủ... Không biết xấu hổ.”

Hắn không cho rằng đây là nguyên văn lúc Roth phỏng vấn, bởi vì tối hôm qua Roth hoàn toàn không có lý do cũng không có đạo lý để lừa gạt mình, nhà mình là kinh doanh dịch vụ tang lễ chứ không phải mở văn phòng thị trưởng.

"Thời gian này báo chí hoàn toàn không thể đọc." Chú Mason vừa đến vừa nói, "Đặc biệt là sau khi chiến dịch tranh cử thị trưởng bắt đầu, ta đã từ bỏ thói quen đọc báo vào bữa sáng.”

Nói rồi, chú Mason dùng tay khoa tay một cái vòng tròn:

“Dù sao thì, ai nguyện ý vào mỗi bữa ăn sáng nhìn vào một cái mông được che kín bởi dấu ấn đỏ chứ.”

"Vậy nhà sau này chúng ta có thể đổi một tờ báo khác." Karen nói.

"A, đó cũng chỉ là thay đổi từ một mông có đóng dấu đỏ sang một mông có đóng dấu đen, đặt thêm một vài tờ báo khác, bạn sẽ thu hoạch nhiều mông hơn.

Hết lần này tới lần khác ở dưới mỗi tờ báo đều sẽ nhắc lại họ tôn trọng tin tức tự do, nhưng tự do của họ là việc họ có thể tự do đè cái mông của ông chủ của họ vào mặt của độc giả của chúng ta.”

"Chú nói đúng." Karen đặt tờ báo xuống, "Rất sâu sắc."

"Ha ha, nha, dưa chuột này có ngon không?" Chú Mason đưa tay cầm lấy một cái, cắn một cái: "Ôi... Ta... "

Nói xong, chú Mason trực tiếp làm một ly sữa lớn.

"Trời ơi, đây thật sự là thức ăn của ma quỷ." Mason cầm lấy bánh mì lại đè hai miếng, nhưng rất nhanh lại nói, "Ăn với thịt cũng không tệ, có thể giải ngấy, ăn kèm mì cũng được.”

Karen có chút vui mừng, trải qua khoảng thời gian "cho ăn" của mình, chú Mason rốt cục ý thức được ý nghĩa "giải ngấy".

Trước đây thói quen ăn uống của nhà Inmerais tuân theo tiêu chuẩn thống nhất của gới trung sản Ruilan, mà tiêu chuẩn này đại khái liền chia làm hai điểm:

Nhìn ta ngọt chết ngươi!

Và,

Xem ta ngán chết ngươi!

"Đúng rồi, hôm nay đã tới rồi sao?" Chú Mason hỏi.

"Ngày 16." Karen trả lời.

"Thật tốt, hôm nay không đưa tới, vậy đặt cọc là có thể nằm nhận."

Ngay sau đó,

Lầu một truyền đến tiếng chuông điện thoại, dì Winnie ở tầng một nghe điện thoại.

Chú Mason đang gặm bánh mì bất chấp nói chuyện khiến vụn bánh mì bay ra,

Nói:

"Ngàn vạn lần đừng là người chết."

Ít hơn,

Ở tầng một, dì Winnie hét lên: "Mason, Mason!"

Thông thường xuất hiện tiếng la hét dồn dập như vậy, có nghĩa cần phải ra xe gấp, chú Mason lập tức mặc áo khoác lên.

Karen cũng đứng dậy và đi xuống cầu thang với chú Mason.

"Winnie, đã đến rồi sao?" Chú Mason vừa xuống lầu vừa hỏi.

Kỳ thật, cũng không cần hỏi, bởi vì nếu là đơn hàng làm ăn khác, dựa theo hợp đồng, mãi cho đến ngày mai mới thôi, nhà Inmerce cũng sẽ không nhận đơn hàng khác.

Mà cho dù ngày mốt là ngày 18, chú Mason cũng chỉ an bài một đơn hàng phúc lợi, không nhận đơn chính thức, dù sao mặc kệ như thế nào cũng phải dành thêm thời gian một ngày cho người khác chứ, làm ăn mà, không thể cứng nhắc cùng tham lam như vậy.

"Đúng vậy, đơn hàng kia tới, là nhà trả tiền đặt cọc."

"Ai." chú mason nhún nhún vai, "Được rồi, vậy bắt đầu đi.”

Người ta trả tiền đặt cọc, nếu công việc đã đến, khẳng định phải làm.

"A Phu, Ron!"

Chú Mason gọi nhân viên trong nhà.

Trong số đó, tên của Alfred đã được đơn giản hóa bởi chú Mason cảm thấy nó quá quanh co, chuyện này rất phổ biến ở đây, có đôi khi bạn bè có tên dài thậm chí có thể được đơn giản hóa thành một chữ cái đại diện cho đối phương.

Khi chú Mason gọi Alfred, "A" lịch sự được kéo dài một chút, thêm một chút âm thanh cong lưỡi, nhưng nghe, vẫn là... Phu.