Số 13 Phố Mink

Chương 123: Bọn Họ, Xem Là Cái Thá Gì 5




Chú Mason đau đớn ngồi xổm trên mặt đất khóc, là một người bình thường, hắn biết rõ hắn không có khả năng chống lại những người bên ngoài, hắn có gia đình người thân, cho nên hắn chỉ có thể cuồng loạn, ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc.

Karen cũng vậy, mình có tư cách gì, đem cả nhà, đều đưa vào vòng xoáy nguy hiểm?

Chỉ vì... Chuyện đó là tội lỗi... Ý thức về công lý sao?

Người chết đi, cũng không phải một nhà của Roth a.

Người chết không phải là người mà mình quen biết và tiếp xúc qua, chưa từng cùng nhau ăn cơm, cũng không cùng nhau hút thuốc, chính mình cũng chưa từng sờ qua đầu tiểu cô nương kia, cho nên, cùng mình, cũng không có bao nhiêu quan hệ đi.

Mình rõ ràng cũng đã nhìn thấy Roth tiên sinh còn sống, cũng đã cảm thấy một trận thoải mái.

Vậy thì,

Mình đang băn khoăn về điều gì?

Thế giới này, xã hội này, là như thế này, ngươi muốn thay đổi những gì?

Còn không bằng nghĩ đến bữa tối làm chút gì đó ngon cho người nhà, đối với người chú đang có tâm tình suy sụp, còn có thể giúp đỡ bổ sung chút khẩu vị, đây mới là lựa chọn tốt cho người nhà.

Karen mở cửa ra.

Nghe thấy tiếng bút Dis ở phía sau không ngừng lay động,

Karen do dự,

Quay đầu lại nói một tiếng:

"Ông nội."

"Hử? Còn gì nữa sao?" Dis vẫn tiếp tục viết gì đó.

"Chúng ta biết rõ người nhà kia được an bài sự tử vong, nhưng có hàng xóm nhìn thấy vợ của người nhà kia mang theo con gái chủ động đi lên sân thượng, nhảy xuống, mà theo cháu được biết, vị nữ chủ nhân kia, vô luận như thế nào cũng sẽ không thương tổn con gái của mình, cô ấy sẽ không làm ra chuyện nhìn chồng mình chết đi liền mang theo con gái cùng tự sát."

Bút,

Dừng lại.

Dis,

Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Karen, hỏi:

"Cho nên, ý của cháu là?"

Karen trả lời: "Cháu nghĩ rằng có một nghịch lý ở đây, rất có thể có sự can thiệp của sức mạnh dị ma."

Dis đậy nắp bút lại, đặt nó trở lại ống bút, đem hơn phân nữa báo cáo thu lại, đồng thời đứng dậy,

Nói:

"Có chuyện do dị ma nhúng tay vào, vậy chúng ta phải quản."

"Vâng..."

Karen đối với thái độ của Dis đột nhiên thay đổi có chút không thích ứng.

Dis mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một cái vali màu đen từ bên trong:

"Cháu đối với toàn bộ chuyện này hẳn là tương đối hiểu rõ, cho nên nếu dị ma gϊếŧ người, cháu cảm thấy nên truy xét từ nơi nào, ý của ta là, có thể là dị ma, cũng có thể là người sai sử dị ma gϊếŧ người."

Kỳ thật Karen cũng không biết nên điều tra như thế nào, hắn cũng không phải cảnh sát, kiếp trước cũng chỉ làm cố vấn cục cảnh sát mà thôi.

Nhưng nếu Dis đã hỏi,

Karen liền đưa ra một hướng lớn của câu trả lời, bởi vì câu trả lời này đã rõ ràng:

"Cháu cảm thấy vụ việc này là một ngòi nổ, bên ngoài có một đám người đang chờ mượn sự kiện này để thổi phồng, cuối cùng sẽ chỉ định chiến dịch tranh cử thị trưởng, trở thành vũ khí sắc bén công kích cựu thị trưởng.

Cho nên, người có lợi ích lớn nhất, chính là người mà nếu lão thị trưởng từ chức có hy vọng nhất lên nắm quyền làm thị trưởng mới... Được gọi, Montford.”

"Được, chúng ta đi tới nhà Montford, hỏi xem có phải do hắn làm hay không."

"Vâng..." Karen ngây dại.

Dis xách vali màu đen, vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Karen, thấy Karen không nhúc nhích, hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Đi... Nhà Montford?”

"Đúng vậy, không phải cháu nói hắn là người hưởng lợi lớn nhất sao, vậy trực tiếp đi hỏi hắn, không phải là thuận tiện nhất sao?"

"Ông nội, ông ấy là ứng cử viên thị trưởng, trong chính quyền thành phố Luo Jia, truyền thông, hẳn là còn có rất nhiều người nổi tiếng cùng với tập đoàn tài chính, đều là người ủng hộ ông ấy."

"Ừm, sau đó thì sao, làm sao vậy?"

"Chúng ta liền trực tiếp đến nhà hắn?"

"Trước tiên đi hỏi hắn một chút, nếu như không phải hắn, lại để hắn nói ra nghi phạm khác, đây không phải là lựa chọn nhanh nhất sao?"

"Là như vậy không sai, nhưng thế lực đối phương rất lớn, hơn nữa có thể khu động dị ma gϊếŧ người, chứng minh trong bối cảnh của đối phương, hẳn là cũng có..."

Karen dừng lại,

Bởi vì anh ta thấy Dis mỉm cười.

"Ha ha."

Dis đưa tay, vỗ vỗ bả vai Karen, hỏi:

"Ta bảo Lunt mang sách cho cháu, đã đọc chưa?"

"Đọc một quyển."

"Quyển nào?"

"Ánh Sáng Của Trật Tự"

"ừm, bên trong có một câu, cháu đã đọc sao?

Đó là câu:

Trật Tự thần giáo, là sự tồn tại của việc duy trì trật tự, dưới ánh sáng của trật tự soi rọi, đối xử bình đẳng.”

Karen gật đầu, nói: "Đã đọc.”

"Vậy xem ra, cháu còn chưa thể lý giải những lời này."

"Cháu..."

"Dưới ánh sáng của trật tự soi rọi, đối xử bình đẳng.

Điều đó có nghĩa là,

Vô luận là ai, đều không có tư cách bị Trật Tự thần giáo chúng ta nhìn bằng con mắt khác.

Đây không phải là sự bình đẳng nhân sinh được viết trong hiến pháp của Ruilan,

Nhưng thay vào đó,

Trật Tự thần giáo, dùng nắm đấm để đánh ra sự thật. ”

Nói xong,

Dis đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Karen,

Cười nói:

"Cho nên, tại sao cháu lại ngây thơ cho rằng, ông nội của cháu, sẽ sợ thị trưởng gì đó, hay là truyền thông cùng tập đoàn?"

Dis tự mình mở cửa thư phòng,

Tiếp tục nói:

"Dù sao, bọn họ xem là cái thá gì chứ?"