Sợ Cưới

Chương 162: Anh như trăng sáng




Nghe được tiếng mở cổng, ông Trình từ trong nhà đi ra sân, tới trước mặt Phương Chi Viễn đang ngẩn ngơ, Phương Chi Viễn còn chưa phục hồi tinh thần, ông Trình thế mới hỏi: “Tiểu Phương, cháu sao thế? Vừa rồi là ai tới?”

“Là người phục vụ của khách sạn đối diện, nói là rượu vang đỏ anh Lục đưa tới.” Phương Chi Viễn giơ chai rượu cho ông Trình xem.

“Anh Lục? chả lẽ là Lục Tử Minh? Anh ta đưa chai rượu vang đỏ tới là có ý gì?” ông Trình sửng sốt.

Phương Chi Viễn cau mày: “Không biết là có ý gì? Chẳng lẽ là cảnh cáo rằng chúng ta đang ở dưới sự giám thị của hắn?”

Ông Trình cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đằng sau mỗi cánh cửa sổ dường như ẩn giấu một đôi mắt thần bí, trong bất chợt có cảm giác gió thổi cỏ lay. Ông Trình cầm lấy chai rượu trong tay Phương Chi Viễn: “Cũng là chai rượu ngon, chúng ta cũng đừng cô phụ ý tốt của Lục Tử Minh, hai chúng ta uống đi.”

Tuy rằng còn chưa biết bình rượu này từ đâu mà tới, nhưng có thể chắc chắn nó mang ý cảnh cáo, điều này đã đủ làm cho Phương Chi Viễn hết cả hứng thú, anh thở dài thật sâu: “Để cháu đi nhà ấm trồng hoa ôm Mai Tây ra.”

Ông Trình không nói gì, ngầm đồng ý với ý kiến của Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn đi vào nhà ấm, Trình Mai Tây vẫn duy trì tư thế như lúc anh đi ra ngoài, anh bước nhanh tới trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, thế nào? Chân có mỏi không?”

Trình Mai Tây định nhấc nhấc chân, nhưng đột nhiên kêu lên bởi cơn tê dại truyền tới. Phương Chi Viễn vội vàng ngồi xuống, cầm lấy chân Trình Mai Tây, giúp cô mát-xa, đôi chân cứng ngắc của Trình Mai Tây dần dần trở nên linh hoạt trở lại. Phương Chi Viễn định ôm Trình Mai Tây đứng lên, Trình Mai Tây lại từ chối: “Ở đây cảm giác rất tốt, anh vào nhà đi, em còn muốn ở đây chút nữa.”

Phương Chi Viễn có chút lo lắng nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây đưa mắt nhìn anh, ý bảo cô không sao, anh mau đi đi. Lúc này, ông Trình ở bên ngoài lại gọi Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn đành lưu luyến mà đi ra khỏi nhà ấm trồng hoa.

Nhìn thấy bình rượu vang đỏ của mình có tác dụng tách rời Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây rồi, Bộc Tấn vui vẻ nhảy dựng lên như đứa trẻ con. Anh đoán chắc Phương Chi Viễn sẽ không đi tìm Lục Tử Minh đối chất, trong lòng thầm nói một câu với Lục Tử Minh: “Anh Lục, xin lỗi nhé, dùng danh nghĩa của anh, xin lỗi!”

Bộc Tấn chăm chú nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây ngồi trên ghế mây, tóc mềm mãi xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng có vẻ dịu dàng mà sáng ngời, áo khoác choàng trên người tạo nên những đường cong mềm mại, lặng im như một pho tượng nữ thần. Bộc Tấn muốn xuyên qua không gian và khoảng cách, dựa sát vào khuôn mặt mượt mà của cô, tựa đầu lên khuôn ngực đầy đặn của cô, để chính mình chìm đắm trong sự dịu dàng đó.

Nhìn thấy Trình Mai Tây mà mình yêu nhất, những tình cảm đã cất giữ bao năm đột nhiên bừng dậy, khát vọng sâu thẳm trong nội tâm mạnh mẽ lớn dậy, hô hấp của Bộc Tấn trở nên dồn dập, ngực phập phồng mạnh mẽ, cảm giác máu trong cả người mình đang dồn lên đầu, thân thể phản ứng mãnh liệt. Bộc Tấn đưa hai tay ôm lấy chính mình, lại cảm giác vòng tay càng thêm thiếu vắng, anh đưa tay ôm lấy Trình Mai Tây ở phía xa xa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phí công.

Tình cảm mãnh liệt không có chỗ phát tiết, cuối cùng Bộc Tấn lựa chọn tự cầm lấy nó. Trong nháy mắt, dường như tất cả các khát vọng đều tìm được lối ra, anh nhìn Trình Mai Tây, dùng tất cả các tế bào của toàn bộ thân thể để nhớ lại cảm giác năm đó hoan ái cùng cô, mỗi bộ phận của cơ thể dường như đều tìm được cảm giác trong hồi ức, phối hợp nhịp nhàng, cuối cùng, Bộc Tấn trong mắt nhìn Trình Mai Tây, miệng gọi “Mai Tây”, chính mình hoàn thành vở kịch độc diễn.

Bộc Tấn đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, anh là người đàn ông bình thường, nếu không phải trong lòng nhớ tới Trình Mai Tây, trong những ngày tháng buồn bã dài dằng dặc đó, anh nhất định đã là đêm đêm vui vẻ rồi. Nhưng mà bây giờ, lại ở đây nhìn ngắm cô mà kìm chế khát vọng, thực sự hoàn toàn không phải là cách làm của anh. Nhưng mà, tình yêu chính là như vậy, làm cho người ta chìm đắm trong đó, lại cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện từ bỏ.

Sau khi mệt mỏi, Bộc Tấn có cảm giác thỏa mãn cực kỳ. Nhưng mà cùng theo đó, cũng là cảm giác hư không vô cùng. Nhìn người mình yêu và tự mình giải quyết so với cùng tới cực lạc với người mình yêu, là hai việc hoàn toàn khác nhau, so sánh với việc yêu mà không có được, là tốt và càng tốt hơn nữa. ( đoạn này khó hiểu quá )

Bộc Tấn không biết là, lúc này, Trình Mai Tây cũng đang nghĩ tới anh. Nếu hoa trong nhà ấm này không phải là do Phương Chi Viễn sắp xếp, thì khả năng duy nhất chỉ có thể là Bộc Tấn, chỉ có Bộc Tấn mới biết cô yêu hoa tới mức nào, mỗi ngày sinh nhật cô, hoặc là ngày kỉ niệm, Bộc Tấn đều khiến cô cảm thấy vui vẻ ngọt ngào trong thế giới hoa. Anh biết khi cô ở giữa hoa cỏ là cảm thấy thả lỏng nhất, và sự thật cũng chứng minh, chỉ mới ở nhà ấm trồng hoa có buổi chiều, chức năng ngôn ngữ của cô đã khôi phục.

Phương Chi Viễn đã biểu lộ tình cảm của mình, Trình Mai Tây cho dù chậm chạp hơn nữa, cũng đã hiểu rõ. Lúc này cô một mình ngồi đây, cô cần hiểu rõ tình cảm của Phương Chi Viễn đối với mình, cũng muốn nhận biết rõ tình cảm của mình với Phương Chi Viễn.

Có một vài chốt lát, cô đã muốn chấp nhận tình cảm của Phương Chi Viễn, muốn trầm luân trong tình cảm ôn hòa, dịu dàng, bao dung của Phương Chi Viễn. Muốn làm một người phụ nữ được người ta bảo vệ, quan tâm vô điều kiện, nhưng mà, cô không thể để chính mình làm như vậy.

Cô đã từng có Bộc Tấn, lại có một cuộc hôn nhân không chịu nổi với Lục Tử Minh, trong cuộc hôn nhân này, cô bị lừa gạt và phản bội. Tuy rằng vết thương đã quá nhiều, nhưng cảm giác Phương Chi Viễn mang lại cho cô, dường như là trang giấy trắng thuần khiết. Anh ấy sẽ có người yêu và cuộc hôn nhân của chính mình, nhưng Trình Mai Tây không có cách nào để liên hệ anh ấy với mình.

Nếu như mình chấp nhận Phương Chi Viễn, thì chính là không có trách nhiệm đối với Phương Chi Viễn. Là một người phụ nữ kết hôn đã nhiều năm, cô hiểu được hôn nhân là nhiều chuyện vụn vặt như thế nào. Bây giờ Phương Chi Viễn vì đồng tình và thương hại mà yêu mình, nhưng mà, cô cho rằng, đó không phải là tình yêu chân chính. Thời gian trôi qua, Phương Chi Viễn sẽ vì đoạn tình yêu có quá nhiều thứ gia vị khác trộn lẫn này mà cảm thấy gánh nặng không chịu nổi, cuối cùng anh ấy sẽ bị tình yêu này làm cho suy sụp.

Phương Chi Viễn giờ còn chưa rõ ràng điều đó, cô cũng có thể để mặc mình buông xuôi theo dòng, xuôi theo dòng chính là dễ dàng nhất, nhưng cũng dễ dàng làm cả hai lâm vào kiếp nạn địa ngục vạn kiếp bất phục. Cô biết rõ chính bản thân mình đang ở chiều rơi xuống, nên không thể để PHương Chi Viễn cũng rơi xuống theo mình.

Trình Mai Tây lúc nào cũng phải nhắc nhở mình tỉnh táo, để không trầm mê vào sự tấn công dịu dàng của Phương Chi Viễn. Bầu không khí vừa rồi ở nhà ấm trồng hoa, đã làm cô ý loạn tình mê, nếu lúc đó Phương Chi Viễn hôn cô, giây phút đó, chắc chắn cô cũng sẽ đón chào theo anh.

May mắn là có tiếng đập cửa bên ngoài làm ảnh hưởng tới sự ấm áp giữa hai người, lúc Phương Chi Viễn quay lại nhà ấm trồng hoa, thì tâm tình của cô đã bình tĩnh lại, đã có thể ứng đối bằng lý trí rồi. Có đôi khi, giữa lý trí và tình cảm, chỉ cách một sơi dây mỏng manh, một giây trước là lý trí, một giây sau đã là tình cảm, nếu đầu kia của sợi dây không vững, chuyện lâm vào cơn lốc xoáy của tình cảm cũng chỉ là trong nháy mắt.

Trình Mai Tây cảm thấy may mắn vì đã không để chính mình đi quá xa. Phương Chi Viễn là người đàn ông mà cô muốn mà không thể có được. Ở phương diện nào đó, Phương Chi Viễn quả thật cho cô nhiều sự trợ giúp. Cho dù ở bệnh viện Phương Chi Viễn đã là một chức trách to lớn, trong xã hội cũng là một thanh niên tài tuấn đáng chú ý. Nhưng, trong mắt Trình Mai Tây, Phương Chi Viễn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, điều này không liên quan tới việc anh ấy đã có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ liên quan tới nội tâm của anh ấy.

Bộc Tấn tắm xong, quấn khăn tắm liền đi tới bên cửa sổ, cầm lấy ly rượu, nhìn Trình Mai Tây ở vườn hoa đối diện, liền không tự chủ được quan tâm cô có lạnh không? Có mệt không?

Bà Trình cầm cái chăn đi vào: “Mai Tây, con có lạnh không?”

Trình Mai Tây làm nũng nhìn bà Trình: “Vẫn là mẹ quan tâm con, đúng là có hơi lạnh.”

Bà Trình giúp Trình Mai Tây đắp chăn lên, hỏi: “Ngồi lát nữa, hay là vào nhà?”

“Mẹ, ngồi với con một lát, con muốn nói chuyện với mẹ.” Trình Mai Tây làm nũng.

Bà Trình ôm lấy Trình Mai Tây: “Tây Tây, mẹ nghe bác sĩ nói có những người như con liền sẽ không bao giờ tỉnh lại, còn không nói chuyện, không cử động được, mẹ chỉ sợ con sẽ không tỉnh lại nữa, mẹ và ba biết làm sao bây giờ?”

“Mẹ, con biết mình sẽ không được cứ thế mà ngủ đi. Con làm sao nỡ để ba mẹ đau khổ? Con muốn nhanh chóng khỏe lên, báo thù Lục Tử Minh, còn phải chăm sóc tốt cho ba mẹ.” Trình Mai Tây dựa vào lòng mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc.

“Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng khỏe lại, ba và mẹ đều vui mừng muốn chết, chờ con và Lục Tử Minh ly hôn rồi, ba người nhà chúng ta về Trùng Khánh ở, không bao giờ ở lại cái nơi quái quỷ này nữa!” Bà Trình bắt đầu miêu tả tương lai.

“Mẹ, chờ con khỏe lại, con muốn quay về làm việc ở tập đoàn Nam Thiên. Còn muốn ly hôn với Lục Tử Minh, đem những đau khổ con đã chịu trả lại hết cho anh ta, làm cho anh ta sống không bằng chết!” Trình Mai Tây nghiến răng nói.

“Được, ba mẹ sẽ giúp con. Chúng ta sẽ không bao giờ để con lại chiến đấu một mình nữa!” bà Trình gật đầu thề.

Hai mẹ con đang bàn kế hoạch chiến đấu, ông Trình đi vào: “Hai mẹ con mau vào đi ngủ, không còn sớm nữa.”

“Bác sĩ Phương đâu, nó thế nào rồi?” bà Trình thân thiết hỏi.

“Nó tửu lượng kém quá, một chai rượu vang đỏ chúng ta mỗi người uống một nửa, nó liền say bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa nó lên tầng 2 rồi mới ra đây.” Ông Trình tuy là chưa say, nhưng nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

“Cái ông già này, Tiểu Phương là bác sĩ, phải cầm dao phẫu thuật đấy, không thể uống rượu nhiều đâu. Ông muốn uống chờ Mai Tây khỏe lên uống với ông, ông kéo Tiểu Phương đi uống rượu cái gì chứ? Đứa bé kia uống rượu rồi, mai làm sao đi làm cơ chứ?” bà Trình oán trách ông Trình.

“Đi thôi, đừng lải nhải nữa. Mau đỡ Mai Tây vào nhà đi, trời có chút lạnh rồi.” ông Trình thúc giục.

Ông bà Trình cùng nhau đỡ Trình Mai Tây vào phòng ngủ, rửa mặt cho Trình Mai Tây xong, bà Trình giục ông Trình quay về ngủ ở phòng bên kia. Ông Trình uống tí rượu, dựa vào giường không chịu đi, đòi chăm con gái rượu, bà Trình bất đắc dĩ đành phải quay về phòng bên cạnh ngủ.