Sợ Cưới

Chương 172: Gặp luật sư




Phương Chi Viễn vội vàng lái xe đi. Lâm Như Sơ là cuộc gặp gỡ đơn thuần tốt đẹp mà anh có được sau khi có rất nhiều cuộc tình. Anh muốn cẩn trọng để bảo vệ mối duyên phận này, sợ sự đường đột hoặc khinh thường, sẽ làm sự tốt đẹp này tiêu tan trong gió.

Trên đường về, anh đã tự mình xem xét lại cả ngày hôm nay. Biểu hiện ngày hôm nay của Trình Mai Tây, làm cho anh vốn đã không nhìn thấy chút hi vọng nào, lại có chờ mong. Lúc đầu, sự lạnh nhạt của Trình Mai Tây với Lâm Như Sơ làm anh có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy chính hai hàm răng của cô đã bị chính bản thân cô làm cho lung lay hết, mong muốn bảo vệ mãnh liệt dâng trong lòng anh. Càng hiểu hết những gì Trình Mai Tây đã trải qua, trong lòng anh càng có sự đồng tình và yêu thương mãnh liệt hơn.

Đến ngoài sân, Phương Chi Viễn gõ cửa. Ông Trình dường như vẫn chờ cửa, nên cửa mở ra rất nhanh, sau đó, Phương Chi Viễn nhẹ nhàng hỏi: “Mai Tây ngủ chưa ạ?”

“Chưa đâu, nói phải đợi cháu về mới ngủ, cháu chưa về nó sẽ chưa ngủ.” ông Trình cố ý nói hơi lớn tiếng.

Xem ra hôm nay Lâm Như Sơ tới nhà, đã kích thích mong muốn bảo vệ của cô ấy. Phương Chi Viễn âm thầm mỉm cười, sau đó vào nhà đi tới phòng ngủ của Trình Mai Tây.

Trình Mai Tây rõ ràng đang đợi Phương Chi Viễn, lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Phương Chi Viễn trong lòng rõ ràng, lại giả bộ dịu dàng nói: “Mai Tây, ngủ ngon!” rồi định đi ra ngoài.

Trình Mai Tây dường như đột nhiên tỉnh dậy, mở to mắt: “Bác sĩ Lâm đâu, anh đưa cô ấy về à?”

“Đúng thế, nhà cô ấy xa lắm, ở ngõ Học Phủ.” Phương Chi Viễn cố ý nói địa chỉ nhà Lâm Như Sơ, quả nhiên, Trình Mai Tây yên lòng rồi.

“Muộn thế này cô ấy về một mình đúng là không an toàn, anh phải đưa cô ấy về là đúng.” Trình Mai Tây nói vô cùng hiểu biết.

“Sau này em có gì đau khổ, phải nói ra. Đừng một mình chịu đựng, em chịu đựng đau khổ cỡ nào, mới có thể cắn tới mức lung lay hết cả răng thế kia?” Phương Chi Viễn cuối cùng vẫn không đành lòng, mở miệng trách cứ.

Trình Mai Tây nhắm mắt lại, vẻ mặt bi thương, những giọt nước mắt to từng giọt từng giọt rơi xuống trong yên lặng, chìm trong ký ức về chuyện cũ đau khổ, Phương Chi Viễn nhanh chóng nắm lấy hai vai Trình Mai Tây: “Đừng nghĩ ngợi nữa, đừng nghĩ tới những chuyện trước đây, nếu em tiếp tục chìm đắm trong những chuyện cũ, bệnh tình sẽ còn lặp lại.”

Ông Trình luôn ở bên ngoài nghe ngóng, thấy vậy chạy vào: “ Bác sĩ Phương, sáng nay nó còn bị một lần. Mãi không nói được, làm chú với mẹ nó cuống hết cả.”

“Cô chú sao không gọi cho cháu?” Bác sĩ Phương là bác sĩ, không ngần ngại trách móc ông Trình.

“Chú sợ làm phiền cháu làm việc nên không gọi, cũng may sau đó Mai Tây liền bình phục.” ông Trình cẩn thận giải thích.

“Làm việc bận nữa thì cháu cũng vẫn có thời gian mà, về sau cô chú nhất định đừng qua loa, chỉ cần cô ấy có chuyện này, nhất định phải cho cháu biết ngay.” Phương Chi Viễn dặn.

“Chú biết rồi, nhất định sẽ báo ngay.” Ông Trình hứa.

“Giờ không còn sớm, cháu đi ngủ đây, cô chú cũng đi nghỉ sớm đi.” Phương Chi Viễn nói xong, đưa tay sờ sờ chiếc hộp trong túi, do dự vài giây rồi vẫn đi lên tầng 2.

Về phòng ngủ, Phương Chi Viễn lấy ra hộp trang sức nhỏ trong túi, nhẹ nhàng mở ra, lấy ra chiếc vòng cổ được thiết kế độc đáo. Đây là món quà anh chuẩn bị tặng Trình Mai Tây nhân ngày lễ Tình nhân. Nhưng khi nhìn thấy hộp chocolate trên tủ đầu giường của Trình Mai Tây, rồi lại có sự mờ ám với Lâm Như Sơ sau đó, anh có chút do dự không biết có nên lấy ra hay không.

Đút chiếc hộp vào ngăn kéo tủ quần áo, cùng với chín chiếc hộp trước đó, tổng cộng là mười người. Đối với chuyện tình cảm, Phương Chi Viễn vô cùng cẩn trọng, hoặc là nói, anh không dễ dàng đặt tình cảm của mình trong lòng bàn tay dâng lên cho người khác. Anh thiếu sự tin tưởng đối với việc duy trì một mối quan hệ mật thiết, cũng không có đủ dũng khí mang người khác vào cuộc sống của mình.

Đêm nay hoặc là đêm trước đó, anh đã chuẩn bị tâm lý mang Trình Mai Tây vào cuộc sống của mình, nhưng mà không ngờ, cuối cùng, anh vẫn lùi một bước.

Trình Mai Tây và Lâm Như Sơ là đại biểu cho hai loại phụ nữ khác nhau. Trình Mai Tây thành thục thông suốt, trải qua nhiều gập gềnh đau khổ, làm cho Phương Chi Viễn có mong muốn bảo vệ cô. Lâm Như Sơ đơn thuần tốt đẹp, chưa lây dính những bẩn thỉu của cuộc sống này, làm cho anh có mong muốn được bảo vệ, trân trọng.

Phương Chi Viễn thực sự mong mỏi trời cao có thể đem hai người hoàn toàn bất đồng này gộp vào thành nhất thể, như vậy cuộc đời này của anh liền không uổng phí, càng không cần do dự bồi hồi giữa hai người đó. Nhưng mà, sự thực đã không như anh hi vọng, anh chỉ cần hơi chút vô ý, cả hai người này sẽ bỏ anh mà đi.

Trong đêm ngày lễ Tình nhân, người mất ngủ người trằn trọc, sao lại chỉ có mình anh cơ chứ? Có bao nhiêu người vui sướng, lại có bao nhiêu người đau khổ, nhưng mà, có thể đau khổ, vui mừng vì chuyện tình yêu lại có bao nhiêu người?

Khi Phương Chi Viễn tỉnh, bên ngoài mặt trời đã chiếu tới giường của anh Anh dụi dụi mắt vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Khi anh xuống tầng 1 thì thấy cả nhà Trình Mai Tây ba người đều đã ngủ dậy. Nhìn thấy Phương Chi Viễn đi xuống, bà Trình vội vàng nói: “Tiểu Phương, dậy rồi à? Ăn sáng thôi.”

Phương Chi Viễn ngồi vào bàn ăn, trên bàn chỉ có một nồi đồ ăn mà không còn gì khác. Anh đang ngây ra thì bà Trình đã chỉnh cho bếp to lên, cho một nắm mì vào nồi: “Hôm nay ăn mì Trùng Khánh, cháu ăn bao giờ chưa?”

“Ăn mì buổi sáng ạ? Cháu chưa ăn bao giờ!” Phương Chi Viễn nhìn đồ ăn không rõ loại trên bàn, có chút khó chịu.

“Mì Trùng Khánh, là đồ ăn sáng ở khu nhà cô chú được yêu thích nhất. Hôm nay nguyên liệu còn không có đủ, cô làm chưa ngon lắm, lần sau cháu đi Trùng Khánh, cô nhất định làm món mì thịt bò Trùng Khánh ngon nhất cho cháu ăn!” Khi nói chuyện, bà Trình đã đưa một bát mì cay nóng thơm lừng tới trước mặt Phương Chi Viễn.

Phương Chi Viễn cầm lấy đôi đũa dưới ánh mắt mong chờ của bà Trình. Đút một miếng nhỏ vào miệng, hương vị rất ngon, lại ăn thêm một miếng lớn, rồi mới mở miệng nói chuyện: “Cô, món mì Trùng Khánh này ngon thật, bữa sáng ăn mì, đúng là mới lạ!”

Bà Trình đứng lên đi vào bếp: “Mai Tây thích ăn mì Trùng Khánh nhất, tiếc là giờ nó còn chưa ăn được. Lần sau về Trùng Khánh, cô sẽ làm món mì Trùng Khánh ngon nhất cho cháu và nó ăn!”

Ăn xong bữa sáng, Phương Chi Viễn đi ra nhà ấm trồng hoa, ông Trình và Trình Mai Tây đang tập luyện, Phương Chi Viễn đi vào, ông Trình nói: “Tiểu Phương, dậy rồi à? Hôm nay không cần đi làm à?”

“Tạm thời nghỉ điều tra một tuần chú ạ, không phải đi làm!” Phương Chi Viễn trả lời.

“Sao cơ? Sao bác sĩ tốt như cháu lại phải cách chức điều tra?” ông Trình kinh ngạc hô.

“Chính là ba của Lục Tử Minh, ông ấy tới bệnh viện làm loạn, nói là do cháu xử lý không đúng, dẫn tới kéo dài thời gian điều trị của bà Lục, văn phòng bệnh viện không có cách nào, đành phải cho cháu nghỉ 1 tuần.” Phương Chi Viễn nói nhẹ nhàng.

“Cái gì, lão già họ Lục chết tiệt. Cả nhà họ đều làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, lại dám tới bệnh viện làm loạn!” ông Trình nghiến răng nghiến lợi.

“Thực ra tâm trạng của ông ấy cháu cũng có thể hiểu. Bà Lục lúc đi còn khỏe mạnh, giờ thành người thực vật, dù là ai, cũng sẽ không thấy dễ chịu.” Phương Chi Viễn thực sự rất suy nghĩ thấu hiểu cho người nhà họ Lục.

“Bà ấy thành người thực vật? Thật xứng đáng! Ai bảo bà ấy đối xử quá đáng như vậy với Mai Tây nhà chúng ta? Giờ thì tốt rồi, ông Trời đều có mắt, đã gặp báo ứng!” ông Trình vô cùng khoái chí.

“Đúng thế, giữ được mạng đã là tốt lắm rồi, sau này có lẽ chỉ có thể nằm trên giường bệnh, không tỉnh lại được nữa! Đứa bé trong bụng Cốc Thư Tuyết, 80% cũng không giữ được!” Những lời này của Phương Chi Viễn làm cho Trình Mai Tây và ông Trình giật mình.

Lúc ông Trình và Trình Mai Tây đang nhìn nhau mỉm cười, Phương Chi Viễn đi vào phòng, dành lại thời gian vui vẻ này cho hai cha con họ.

Phương Chi Viễn bấm số điện thoại của Khả Dĩ An: “Viễn à, cậu không gọi là hôm nay mình cũng muốn gọi cho cậu đây. Đơn ly hôn tôi đã đưa tới tòa án rồi, hôm nay cần gặp đương sự một lát, hiểu thêm các chi tiết. Nếu không có vấn đề gì thì lát nữa tôi sẽ mang tài liệu tới Tòa án.”

“Vậy cậu qua thẳng đây đi, đương sự còn đi lại bất tiện chút, hôm nay tôi nghỉ làm, họ đang ở nhà tôi đây!” Phương Chi Viễn chần chừ mở miệng.

“Giờ còn có chút việc, khoảng 11 giờ tôi qua nhà cậu!” Bên kia đầu dây, Khả luật sư cũng có thói quen tiếc chữ như vàng.

“Được. Tôi bảo cô nấu cơm, trưa cậu qua đây ăn cơm đi.” Phương Chi Viễn mời Khả Dĩ An.

“Ăn cơm thì không cần. Cậu nói với cô ấy nghĩ lại toàn bộ sự việc một lần, đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi thu phí đắt lắm đấy.” Khả Dĩ An trêu đùa.

Cúp điện thoại xong, Phương Chi Viễn đi tới nhà trồng hoa. Trình Mai Tây đang luyện tập cùng thiết bị phục hồi, ông bà Trình đứng bên cạnh giúp đỡ. Phương Chi Viễn nhìn cả nhà vui vẻ ngọt ngào, anh đứng yên nhìn vài phút, rồi mới hướng về phía Trình Mai Tây: “Mai Tây, em chuẩn bị chút đi, 11 giờ luật sư sẽ tới, cậu ấy có lẽ sẽ hỏi qua về toàn bộ quá trình và các chi tiết, em suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, đừng quên các điểm quan trọng.”

Trình Mai Tây gật đầu, việc cô và Lục Tử Minh ly hôn cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Lòng cô lúc này đúng là ngũ vị tạp trần. Mọi người khi bước vào cánh cửa hôn nhân, đều mong chờ có thể sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại, vĩnh viễn đồng lòng, nhưng không ngờ cuộc đời thay đổi, lòng người khó lường, cho dù là sai lầm của mình hay của đối phương, đến lúc phải lựa chọn ly hôn, cả hai đều tâm tình không thoải mái.

Phương Chi Viễn cổ vũ Trình Mai Tây: “Mai Tây, anh và cô chú đều ở cạnh em, em nhất định phải kiên cường. Từ bỏ một cuộc hôn nhân thất bại, em mới có thể có được hạnh phúc thực sự, cho dù khó khăn thế nào, chính em cũng phải bước qua nó!”

Trình Mai Tây hít sâu một hơi, kí ức đau khổ này xâm chiếm lấy cô. Quá khứ không muốn nhắc lại này vẫn rõ ràng trước mắt, đau đớn như cũ dày vò lòng cô, nhưng cô phải lựa chọn kiên cường lên.

10 giờ 55 phút, chuông cổng đúng giờ vang lên. Phương Chi Viễn tự mình ra mở cửa, Khả Dĩ An đứng bên ngoài, hai người đều có chút giật mình, dường như quay lại năm tháng, trở về 15 năm trước, tháng năm vui vẻ, họ vẫn là những thiếu niên.

Khả Dĩ An dùng tâm lý bình tĩnh của luật sư dứt khỏi chuyện cũ: “15 năm qua chưa tới lại nhà cậu, cậu nên sớm mở cửa lại, đón những người khác đi vào!”