Sợ Cưới

Chương 181: Có người dưới giường




Lục Tử Minh dẫn theo ông Lục cùng về bệnh viện. Hắn ta đã cho cô Lý nghỉ việc, giờ cũng chỉ có thể để cho ông Lục chăm bà Lục trước đã, đợi tìm được hộ lý thích hợp tính sau. Lục Tử Minh cũng không có tư cách dạy dỗ gì ông Lục, rồi lại sợ gây ra phiền phức khác nữa, mang ông ấy tới bệnh viện chính là cách tốt nhất, vừa hay cho ông Lục chịu đựng một chút.

Ông Lục biết mình đuối lý, cũng đành đi theo Lục Tử Minh về bệnh viện. Vào tới phòng bệnh của bà Lục, nhìn xung quanh, cô Lý đã không còn bóng dáng, cả túi đồ tùy thân cũng không thấy nữa.

Lục Tử Minh ngửi được mùi phân bài tiết nồng nặc, xem ra bà Lục lại đi ra giường rồi, Lục Tử Minh chợt tức giận liền gào lên: “Ba, mau đến đây, mẹ lại đi ra giường rồi!”

Ông Lục vội đi tới bênh cạnh giường bà Lục, cả đời ông theo chủ nghĩa đàn ông là to nhất, làm gì đã làm qua chuyện bẩn thỉu như vậy. Nhìn thấy thứ bẩn thỉu trên giường, ông nhất thời vô cùng luống cuống, Lục Tử Minh không nhịn được gào lên: “Ba, ba lo cái gì, mau ôm lấy mẹ!”

Lục Tử Minh bất đắc dĩ, đành theo cách những lần trước Lục Tử Khanh làm mà chỉ huy ông Lục, hai cha con mất sức chín trâu hai hổ, mới dọn dẹp sạch sẽ, thay xong quần áo cho bà Lục.

Sắp xếp xong cho bà Lục, Lục Tử Minh bưng lên chậu quần áo bẩn, ông Lục oán giận Lục Tử Minh: “Ai bảo con nhất thời xúc động cho cô Lý nghỉ việc? Giờ tốt rồi, con tự đi mà giặt đồ bẩn của mẹ con!”

Lục Tử Minh đưa chậu ra trước mặt ông Lục: “Nếu không phải do ba làm cái chuyện hoang đường kia, con sao có thể đuổi cô Lý? Ba còn nói được à?”

Ông Lục chột dạ, không dám nói nữa, Lục Tử Minh bưng chậu đi tới nhà vệ sinh giặt quần áo. Giặt xong quay lại đã thấy ông Lục đang ngồi chơi điện thoại đến là vui vẻ, Lục Tử Minh trừng mắt nhìn ông Lục: “Ba lại chơi Weibo à? Chơi với ai?”

Ông Lục vội vàng thu lại điện thoại: “Có chơi đâu, có người đăng cái video “Hai người Đông Bắc” (*), ba thấy hay hay liền xem chút!”

“Mẹ con chăm sóc ba cả đời rồi, giờ bà ấy ôm, ba chăm sóc bà ấy đi, ba đi canteen mua cháo cho mẹ đi, cả nửa ngày chưa ăn gì, chắc mẹ đói bụng rồi.” Lục Tử Minh dặn dò ông Lục.

Ông Lục vội vàng đứng dậy, đi vài bước lại quay đầu lại hỏi: “có cần ba cũng mua chút gì ăn cho Tiểu Tuyết không?”

“Ba không cần quan tâm Tiểu Tuyết, ba mua cho mẹ là được rồi. Tiểu Tuyết mang bầu cần ăn đồ ăn có dinh dưỡng, lát nữa con đi ra ngoài mua cho cô ấy.” Lục Tử Minh trả lời.

Ông Lục ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không thoải mái. Cốc Thư Tuyết này tuy nói là mang bầu cháu đích tôn nhà họ Lục, nhưng mà Lục Tử Minh đối đãi cũng quá phân biệt, xem ra nuôi con cũng chẳng có ích gì, đối đãi tiểu thiếp còn tốt hơn mẹ ruột. Thật là phí công phí thời gian năm đó nuôi nó!

Lục Tử Minh phơi xong quần áo quay lại chỗ bà Lục, đút cho bà ít nước xong, nhìn bà Lục thế này, hắn tính toán xem chờ tình hình của bà ổn định, vẫn là đưa bà về Thẩm Dương, vẫn là ở nhà dễ dàng hơn.

Giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, còn chưa tới chừng 10 ngày, học viện bên này sẽ đi học lại. Nhân dịp chuyện của hắn và Cốc Thư Tuyết bên học viện còn chưa biết, phải nhanh chóng giục Viện trưởng Cát làm xong chuyện ở lại học viện của Cốc Thư Tuyết, nếu không, Cốc Thư Tuyết sẽ không sinh đứa bé này cho hắn ta.

Trước đây chuyện trong nhà hay bên ngoài đều có Trình Mai Tây giải quyết, căn bản là không cần hắn ta ra tay xuất lực gì cả, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được. Giờ chuyện trong nhà lớn lớn nhỏ nhỏ đều cần hắn ta quan tâm, tự mình xử lý, Lục Tử Minh cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng lúc càng nặng, thậm chí có lúc cảm giác không chịu đựng nổi.

Nhớ tới Trình Mai Tây trước kia lo liệu nhà này cũng không dễ dàng gì, nếu không phải do mình có bồ nhí, trong nhà cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Có điều nghĩ tới đứa bé trong bụng Cốc Thư Tuyết, đó cũng là máu thịt của mình, sau khi lớn lên sẽ có dáng vẻ của mình, lòng Lục Tử Minh lại thấy ngọt ngào vô cùng.

Ông Lục xách túi cháo đi vào phòng bệnh, Lục Tử Minh tìm ra cái thìa đưa cho ông Lục: “Ba, ba ăn cơm chưa?”

“Ba ăn rồi!” Ông Lục trả lời.

“À, vậy là được rồi. Ba đút cháo cho mẹ đi, con đi xem Tiểu Tuyết thế nào!” Lục Tử Minh suy nghĩ trước sau xong, âm thanh cũng có chút dịu đi.

“Ừ” ông Lục đút miếng cháo vào miệng bà Lục.

“Ba, ba làm như vậy không được! Chỉ được đút phần nước phía trên, hạt gạo đút vào mẹ không ăn được lại rơi vào khí quản thì nguy to!” Lục Tử Minh trách cứ ông Lục.

“Ba còn không biết làm thế nào à? Còn cần con phải dạy?” ông Lục thoải mái quen rồi, đột nhiên bị bó buộc, trong lòng khó chịu, ngoài miệng cũng không nói dễ nghe.

“Được, dù sao ba cũng cẩn thận chút!” Lục Tử Minh lo lắng Cốc Thư Tuyết, liền không rảnh cãi nhau với ông Lục.

Trở về phòng liền thấy Cốc Thư Tuyết đang nằm chơi điện thoại. Lúc trước Cốc Thư Tuyết cả ngày càu nhàu hắn thấy khó chịu, mấy ngày nay lại thờ ơ chuyện hắn ta đi đâu ở đâu, làm trong lòng Lục Tử Minh cũng không thoải mái. Cộng thêm chuyện nghi ngờ về cái mũ lưỡi trai lần trước, nhìn Cốc Thư Tuyết bộ dạng thoải mái, Lục Tử Minh lại nghi ngờ: “Tiểu Tuyết, đang chat với ai đấy?”

“Em còn chat với ai được? Chẳng phải là mấy bạn học cùng trường à? Ở bệnh viện chán thế này, còn không cho em nói chuyện với bạn à?” Cốc Thư Tuyết mất hứng nói.

“Được, được, được, vậy em chat đi, nhưng đừng có mà nói là em đang nằm viện, cũng đừng nói em đang mang bầu đấy nhé!” Lục Tử Minh cẩn thận nói.

“Anh nghĩ là em ngu à? Em nói em đi chơi, gửi hình là hình lúc chúng ta đi Hải Nam, họ sẽ không đoán được em đang nằm viện!” Cốc Thư Tuyết khinh thường.

“Em gửi hình lúc chúng ta đi du lịch, nhưng đừng có mà đăng hình đầy đủ đấy nhé.” Lục Tử Minh có chút chột dạ.

“Làm gì có, cũng chỉ gửi cái hình có tay của anh, em cũng không tin là ai có thể nhận ra tay của anh!” Cốc Thư Tuyết không nhịn được.

“Mau xóa đi, nhỡ đâu bị người quen nhận ra thì phiền phức, đừng có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào!” Lục Tử Minh cẩn thận.

“Những ông chú già như anh là phiền toái nhất. Muốn làm gái còn muốn có đền thờ trinh tiết, dám làm dám chịu đi!” Cốc Thư Tuyết ghét bỏ.

“Cẩn thận luôn tốt! Đừng có khinh địch, cẩn thận vẫn tốt hơn. Mau cho anh xem đã xóa chưa?” Lục Tử Minh đưa đầu lại ngó vào điện thoại của Cốc Thư Tuyết.

“Anh có phiền không hả? Xóa rồi!” Cốc Thư Tuyết không nhịn được đẩy đầu Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh tâm tình không tốt, cũng không thèm cãi nhau với Cốc Thư Tuyết, chỉ hỏi: “Được rồi, được rồi, em xóa là được rồi! Em ăn gì anh đi mua cho?”

“Em chán ghét mùi bệnh viện rồi, anh dẫn em ra ngoài ăn đi!” Cốc Thư Tuyết đột nhiên nói.

“Không được, không được, bác sĩ nói em không thể đi lung tung, vẫn cứ để anh đi mua cho em đi. Vì con chúng ta, em nhịn chút, chờ sau này thai vững rồi, em muốn đi đâu ăn gì, anh đưa em đi!” Lục Tử Minh tìm mọi cách để thuyết phục Cốc Thư Tuyết.

“Được, vậy em muốn ăn đồ tây, anh mời em đi.” Cốc Thư Tuyết đưa yêu cầu.

“Được, mời em ăn đồ Tây, bữa tối dưới nến, được không?” Lục Tử Minh thấy Cốc Thư Tuyết nhường, vội vàng đồng ý.

“Miễn cưỡng đồng ý, giờ hầu hạ bổn cung nghỉ ngơi đi!” Cốc Thư Tuyết đưa cánh tay.

“Dạ, nương nương ngủ đi ạ, tiểu nhân xin lui!” Lục Tử Minh đỡ Cốc Thư Tuyết nằm xuống, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Lục Tử Minh ở cửa bệnh viện, lại đi qua chàng thanh niên đi nhầm phòng lần trước, làm hắn ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Cho dù bệnh viện luôn là kẻ đến người đi, nhưng mà hai người lại năm lần bảy lượt gặp nhau. Lục Tử Minh cũng không nghĩ nhiều, hắn không yên tâm cho ông Lục chăm sóc bà Lục, nhanh chóng mua đồ ăn tối cho Cốc Thư Tuyết rồi qua chỗ bà Lục xem thế nào.

Sau khi Lục Tử Minh mua được bữa tối về, Cốc Thư Tuyết đã nằm trên giường ngủ mất, Lục Tử Minh vốn là muốn gọi Cốc Thư Tuyết dậy, lại thấy cô ta ngủ ngon lành, đành đặt thức ăn xuống bàn, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Đợi cho Lục Tử Minh đi ra ngoài phòng bệnh, Cốc Thư Tuyết vội vàng hướng xuống gầm giường gọi: “ Mạch Tu Kiệt, hắn ta đi rồi, anh mau đi ra đi!”

Mạch Tu Kiệt chui ra từ gầm giường. Vừa nãy hắn và Cốc Thư Tuyết hai người ở trong phòng bệnh, hai người trẻ tuổi nhất thời không kìm chế được, lại làm chuyện phục vụ lẫn nhau. Không ngờ Lục Tử Minh về sớm, tình hình cấp bách, Cốc Thư Tuyết không biết làm gì hơn là cho Mạch Tu Kiệt trốn dưới gầm giường.

May mà Lục Tử Minh thấy Cốc Thư Tuyết vờ ngủ, không ở lại, nếu không chỉ cần thời gian dài sẽ phát hiện ra Mạch Tu Kiệt ở dưới gầm giường Cốc Thư Tuyết.

Mạch Tu Kiệt kinh sợ, che ngực mắng Cốc Thư Tuyết: “Em xem xem, chẳng phải là như lời em nói sao? Cẩn thận chút đi, lúc mấu chốt này đừng xảy ra vấn đề gì. Em còn muốn anh tới thăm, làm như là dân xã hội đen vậy!”

“Người ta khổ sở sinh con cho anh, anh có chút vất vả này cũng không chịu được, sau này em và con còn làm sao trông cậy vào anh đây?” Cốc Thư Tuyết cũng rất tủi thân.

Mạch Tu Kiệt cúi đầu, hôn lên mặt Cốc Thư Tuyết: “ Nghe lời nào, bảo bối, vì tương lai của hai chúng ta, em cố gắng nhịn, chờ chuyện ở lại trường của em xong rồi, hai chúng ta có thể gặp mặt!”

“Vậy cũng được, em nghe lời anh. Anh cũng phải nghe lời, không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng em!” Cốc Thư Tuyết không có cách nào đành đồng ý.

“Anh thề với trời, nếu như anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng em, sẽ để cho anh ra cửa bị xe đụng!” Mạch Tu Kiệt nhanh nhẹn lưu loát thề.

Cốc Thư Tuyết che miệng Mạch Tu Kiệt: “Đừng, anh là cha của con em, em không muốn anh bị xe đụng chết đâu, em muốn anh khỏe mạnh cơ!”

“Vậy em chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé, anh đi đây!” Mạch Tu Kiệt đứng dậy định đi ra ngoài.

“Vậy anh ăn gì đi rồi đi, chắc anh cũng đói rồi!” Cốc Thư Tuyết chỉ vào bữa tối Lục Tử Minh mua về, giữ Mạch Tu Kiệt lại.

“Ở lại lát hắn ta quay về, bị chặn lại thì cũng không còn may mắn như những lần trước đâu! Anh đi luôn bây giờ thì hơn!” Mạch Tu Kiệt không yên tâm nhìn cánh cửa phòng bệnh.

“Không sao đâu. Mỗi lần anh ta đi qua đó cũng chuẩn giờ lắm, đi một chuyến phải 1-2 tiếng mới về, anh yên tâm ăn rồi đi.” Cốc Thư Tuyết cố khuyên.

Mạch Tu Kiệt ngửi thấy mùi thịt hầm hắn ta thích nhất, bụng đã kêu vang, hắn mở hộp cơm, ăn ngấu nghiến, Cốc Thư Tuyết đưa cốc nước tới: “ Ăn chậm chút, không ai giành ăn với anh đâu!”

Mạch Tu Kiệt ăn như hổ đói xong hộp cơm rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Mấy phút sau, Lục Tử Minh đẩy cửa đi vào. Thấy hộp cơm trống rỗng, hắn ta có chút nghi ngời: “Em hôm nay có khẩu vị nhỉ, bình thường chẳng phải chỉ ăn được có nửa hộp à?”