Sợ Cưới

Chương 190: Vui mừng gặp lại




Trình Mai Tây nhìn Viên Hạo Văn, chẳng qua chỉ ngắn ngủi có một tháng thôi, cô đã là người trải qua hàng vạn kiếp nạn, lúc này cảm giác sống sót sau tai nạn, nhìn thấy đồng nghiệp cũ, dường như có cảm giác mấy đời rồi. Viên Hạo Văn vừa là cấp trên của cô, nhưng cũng là bạn bè thân thiết của cô.

Chỉ là ở nơi làm việc, mỗi người có một việc riêng của mình, cho dù lòng có lưu luyến, chẳng qua cũng chỉ là cảm giác không can tâm mà thôi, cũng không tới mức vì người khác mà tự loạn trận tuyến. Bảo vệ tốt vị trí của bản thân mình, mới có thể nói tới chuyện giúp đỡ người khác, đạo lý này, Trình Mai Tây đã lăn lộn bao năm nơi công sở, đương nhiên là hiểu được!

Ngày đó Viên Hạo Văn tùy ý Trình Mai Tây từ chức, là có điều bất đắc dĩ, hôm nay tới nhà thăm hỏi, cũng là có lý do đó. Cái gọi là chẳng qua chỉ là bảo vệ chính mình, Trình Mai Tây cũng không hề muốn gây chuyện, chỉ là yên tĩnh nhìn Viên Hạo Văn, hòa hảo bình tĩnh dường như trước đó chưa hề có xung đột gì vậy: “Tổng giám đốc Viên, cảm ơn anh dành thời gian tới thăm tôi!”

Viên Hạo Văn nhìn từ đầu tới chân Trình Mai Tây, cho dù chưa mở miệng, nhưng ý đồ đã rõ ràng. Trình Mai Tây hướng tay về phía Lâm Như Sơ, Lâm Như Sơ bước lên đỡ lấy cô, Trình Mai Tây chầm chậm ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Lâm Như Sơ. Viên Hạo Văn dường như nhẹ nhàng thở phào: “Tổng giám sát Trình khôi phục cũng khá rồi nhỉ, định khi nào về công ty làm việc?”

Trình Mai Tây dường như sớm đã đoán được sẽ có một ngày này, ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Tổng giám đốc Viên, năm trước tôi đã từ chức ở công ty rồi, Tổng giám sát tài vụ đã là một người khác, nên không cần tôi quay lại đi làm chứ nhỉ?”

Giọng điệu Viên Hạo Văn vô cùng vội vàng: “Tổng giám sát Trình, cô tuy là đưa đơn từ chức, nhưng mà Hội đồng quản trị vẫn chưa phê duyệt, nên cô giờ vẫn là Phó Tổng giám sát tài vụ của Thương mại Nam Thiên. Cô đã 3 năm rồi chưa nghỉ phép năm, tôi bổ sung luôn một lần nghỉ phép cho cô. Giờ cô còn đang kỳ nghỉ, sau đó có thể tiếp tục xin phép, cho tới khi khỏe hẳn có thể đi làm thì thôi.”

Trình Mai Tây lắc đầu: “Sau khi trải qua những biến cố này, tôi đã phai nhạt nhiều sự nhiệt tình với công việc. Tôi chán ghét sự lục đục giữa đồng nghiệp với nhau, không muốn chung đụng với hạng tiểu nhân nữa!”

“Tổng giám sát Trình, tình cảm của chị với Nam Thiên chúng tôi đều thấy được, tuy là có chút hiểu lầm, nhưng mà Hội đồng quản trị vẫn khẳng định năng lực của cô. Chúng tôi tin tưởng rằng Hội đồng quản trị cuối cùng cũng sẽ đưa ra quyết định chính xác. Bây giờ Lâm Tĩnh chỉ là quyền Tổng giám sát tài vụ, cũng chưa chính thức nhận chức, nếu cô không về công ty, chẳng phải sẽ càng có lợi cho Lâm Tĩnh hay sao?” Viên Hạo Văn phân tích lợi hại.

Trình Mai Tây vẫn trầm ngâm không tỏ rõ thái độ, bà Trình có chút thiếu kiên nhẫn: “Mai Tây, Tổng giám đốc công ty con tự mình qua đây mời con đi làm lại, con liền nghe lời cậu ấy, khỏi bệnh đi làm đi thôi!”

Viên Hạo Văn nhân cơ hội hứa hẹn: “Mai Tây, chỉ cần cô đồng ý đi làm lại, tôi sẽ tìm cơ hội nói với Chủ tịch Hội đồng quản trị, nói cho ông ấy chân tướng sự việc, tranh thủ Chủ tịch Hội đồng quản trị đề bạt cô nhậm chức này.”

“Vậy Lâm Tĩnh thì làm sao bây giờ? Anh chẳng phải nói cô ta chính là người được Chủ tịch Hội đồng quản trị chỉ đích danh sao? Để tôi làm Tổng giám sát tài vụ thì cô ta làm sao bây giờ?” Trình Mai Tây vặn hỏi Viên Hạo Văn.

“Chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, cô cũng không cần vội. Anh Brian chính là vì chuyện của cô mới tới đây. Chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn có thể tranh thủ chức Tổng giám sát tài vụ cho cô từ chỗ Chủ tịch, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải về công ty làm việc!” Viên Hạo Văn đổi ngay thái độ chẳng quan tâm lúc trước, cực lực mời Trình Mai Tây về công ty làm việc.

“Tôi giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, chờ tôi khỏi hẳn, tôi còn có việc quan trọng cần làm, sau đó mới có thể về công ty.” Trình Mai Tây đồng ý lời của Viên Hạo Văn.

Bộc Tấn đứng phía sau lúc này mới tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Trình Mai Tây chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có cảm giác đã lâu không gặp. Lần trước Bộc Tấn nhìn thấy Trình Mai Tây, cô còn chưa có thể nói chuyện bình thường, sau đó, anh chỉ có thể đứng bên cửa sổ xa xa nhìn cô được ông Trình đỡ đi lại trong vườn hoa, giờ cuối cùng cũng có thể đứng bên cạnh giường, nhìn ngắm dung nhan của cô rồi.

Bộc Tấn yên lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói, nhưng lại không phải là những suy nghĩ trong lòng: “Tổng giám đốc Viên nói đúng, em vẫn nên quay lại Nam Thương đi làm thôi. Tôi cùng với anh ấy, sẽ nói rõ ràng chuyện bên công ty với công ty chúng tôi, thay đổi ấn tượng của Chủ tịch đối với em, để em được giữ chức Tổng giám sát tài vụ.

Muôn vàn tương tư, lại chỉ hóa thành một câu nói chẳng liên quan như thế, đối với Bộc Tấn mà nói, có thể đứng bên cạnh Trình Mai Tây, đã là hạnh phúc to lớn nhất rồi. Có thể giúp cô tranh thủ được quyền lợi cô đáng được hưởng, đã là chuyện tốt nhất anh có thể làm cho cô!

Trình Mai Tây hoàn toàn không nghe rõ những lời của Bộc Tấn, chỉ máy móc gật đầu. Lúc trước cô lo lắng Bộc Tấn sẽ không quay lại nữa, bây giờ lo lắng ấy đã tan thành mây khói. Xem ra anh rời đi, là để quay lại tốt hơn, sau này, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, không chia lìa nữa chứ?

Trình Mai Tây lặng yên nhìn Bộc Tấn, trải qua năm tháng trùng điệp ngăn cách, hai người bị ngăn bởi bao người. Có biết bao nhiêu lời nói khó mà nói hết được, bây giờ, cô có thể chắc chắn một điểm, Bộc Tấn đã quay lại bên cô, yên lặng quan tâm tới cô.

Giờ khắc này, thời gian dường như đứng lại, mọi người xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người, âm thanh của Viên Hạo Văn làm hai người bừng tỉnh: “Tổng giám đốc Bộc, giờ Tổng giám sát Trình cần nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay chúng ta đi thôi, sau này lại tới thăm cô ấy.”

Bộc Tấn tuy vô cùng luyến tiếc, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Ba người sau khi chào tạm biệt Trình Mai Tây, liền đi ra phòng ngủ. Ông bà Trình đi theo tiễn họ. Phương Chi Viễn chờ trong phòng khách, thấy ba người đi ra, lịch sự đưa mọi người đi ra ngoài. Bộc Tấn lại chẳng đầu chẳng đuôi mà nói một câu “Cám ơn!” với Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn ngạc nhiên, nhưng cũng không trả lời, chỉ là gật đầu lịch sự với Bộc Tấn.

Giờ Phương Chi Viễn đã biết Bộc Tấn chính là người khiến cho Trình Mai Tây không có cách nào chấp nhận chính mình. Bộc Tấn cũng rõ ràng Phương Chi Viễn chính là người đang làm bạn bên cạnh Trình Mai Tây. Mỗi người đều có những băn khoăn của riêng mình, bên ngoài đều nho nhã lịch sự chỉ là đã được giáo dục như vậy, thực ra, trong lòng mỗi người đều khó chịu.

Ông bà Trình đi sau hai mắt liếc nhau, sự trao đổi giữa những người trẻ tuổi vẫn chưa hề thoát khỏi ánh mắt họ. Tâm tình ông bà lúc này vô cùng phức tạp, đối với chuyện trước đây Bộc Tấn rời Trình Mai Tây mà đi họ vẫn chưa có cách nào quên được, nhưng hôm nay, Bộc Tấn vừa xuất hiện chính là dùng danh nghĩa giúp đỡ Trình Mai Tây, hình ảnh của Bộc Tấn trong mắt họ cũng đã được cải thiện chút ít. Trình Mai Tây lại chắc chắn từ chối Phương Chi Viễn, họ cho dù có vừa ý cậu ấy hơn nữa, cũng phải tôn trọng lựa chọn của con gái.

Đến cổng, sau một hồi hàn huyên khách sáo, ba người Viên Hạo Văn đi ra ngoài, ba người nhà họ Trình cũng đi vào nhà. Viên Hạo Văn lên xe trước, Tiểu Lý đi lùi về sau, đưa một tấm thẻ cho Bộc Tấn: “Cũng mới quẹt thẻ tiền mua thiết bị kia thôi, tổng cộng 2 vạn 8. Anh quay lại rồi, tôi cũng không nên cầm nữa, cứ đưa lại cho anh đã.”

Bộc Tấn đút thẻ vào túi: “Tiểu Lý, cám ơn cậu đã giúp tôi việc này!”

Tiểu Lý lắc đầu: “Chuyện nhỏ ấy mà, không cần nhắc tới, anh đừng khách sáo!”

Viên Hạo Văn thò đầu ra gọi: “Tiểu Lý, sao thế, sao còn chưa lên xe?”

Tiểu Lý vội vàng lên xe, Bộc Tấn nói tạm biệt với họ, Viên Hạo Văn mời Bộc Tấn đi cùng: “Giám đốc Bộc, anh đi đâu? Để Tiểu Lý đưa anh đi?”

“Không cần đâu. Tôi ở khách sạn gần đây, đi bộ tới là được.” Bộc Tấn vẫy tay chào hai người.

“Được, vậy tôi đi trước nhé, sau này có gì liên lạc.” Viên Hạo Văn quay đầu dặn dò Tiểu Lý lái xe đi.

Bộc Tấn nhìn Tiểu Lý lái xe đi xa rồi, đi vào khách sạn gần nhà Phương Chi Viễn. Hôm nay anh định ở tạm nơi này một đêm, ngày mai sẽ đi quanh đó xem có nhà thuê nào phù hợp không, anh tới Thượng Hải, chính là muốn được xin điều tới chi nhánh công ty ở thành phố T. Công ty đã phái anh tới đây làm quyền Tổng Giám đốc chi nhánh.

Bộc Tấn đi tới trước khách sạn, vẫn là muốn ở phòng lần trước. Căn phòng số 1801 này bị rất nhiều khách không thích. Nhìn thấy Bộc Tấn anh tuấn phong độ muốn vào ở phòng này, cô lễ tân có chút ngạc nhiên nhìn tới, dường như cảm giác anh có chút kỳ lạ. Bộc Tấn cười lớn, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi đã bị đánh tới tầng địa ngục thứ 18 rồi, về sau sẽ càng ngày càng tốt lên, không sợ ở phòng 1801 đâu.”

Cô bé lễ tân thấy suy nghĩ của mình bị Bộc Tấn nhìn thấu, vội vàng cúi đầu làm thủ tục cho anh, không dám ngẩng đầu nhìn Bộc Tấn. Lần này Bộc Tấn vào ở đây, tâm tình cùng lần trước hoàn toàn khác biệt. Lúc trước, anh khổ sở vì bị ông bà Trình từ chối, chỉ có thể yên lặng từ xa ngắm nhìn Trình Mai Tây. Mà lúc này liền khác, anh mượn chuyện công việc, có thể đến bên cạnh Trình Mai Tây. Tuy rằng họ còn chưa tha thứ cho anh, nhưng cũng không còn kháng cự như trước nữa.

Bộc Tấn vừa vào phòng 1801 liền không kịp chờ đợi mà lao ra cửa sổ. Nhân lúc có trăng đẹp, ông Trình và Phương Chi Viễn đỡ Trình Mai Tây đi tới nhà ấm trồng hoa. Lâm Như Sơ cũng đi theo sau chăm sóc. Bộc Tấn hôm nay vừa gặp liền chú ý tới cô gái dịu dàng xinh đẹp này. Trình Mai Tây là con một, cũng không có em gái, Bộc Tấn đoán là cô có lẽ là em họ của Trình Mai Tây.

Phương Chi Viễn có vẻ như vì sự xuất hiện của Bộc Tấn mà trở nên vô cùng trầm lặng. Thái độ của ông bà Trình hôm nay lúc gặp Bộc Tấn và lần trước hoàn toàn khác biệt. Bà Trình thấy Lâm Như Sơ bận trước bận sau, vội vàng kéo tay cô lại để cô ngồi xuống nghỉ ngơi: “Bác sĩ Lâm thật là một cô gái tốt, hôm trước làm phiền cháu kiểm tra cho Mai Tây, hôm nay lại bận rộn một hồi. Đói chưa cháu? Để bác đi nấu bánh trôi cho các cháu ăn.”

Lâm Như Sơ giữ lấy bà Trình: “Cô, cô cũng mệt rồi, cháu không đói, cô đừng nấu.”

Ông Trình cười nói với Lâm Như Sơ: “Bác sĩ Lâm, cháu cứ để cô ấy đi nấu đi. Cô cháu thích nhất là làm gì đó cho mọi người ăn. Hôm đó cháu tới cũng chẳng ăn gì, hôm nay để cô ấy nấu bánh trôi cho mọi người ăn đi, như thế cô ấy mới thấy dễ chịu!”

Lâm Như Sơ liếc nhìn Phương Chi Viễn một cái, rồi ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn cô!”

Phương Chi Viễn ngồi im lặng. Từ sau khi Trình Mai Tây từ chối lời tỏ tình của anh, hôm nay ánh mắt Trình Mai Tây anh cũng không dám nhìn thẳng. Nếu không phải do cả nhà Lục Tử Minh đánh tới, anh chắc chắn cũng sẽ không về đây. Hôm nay khiến anh bất ngờ chính là, Lâm Như Sơ biết rõ mình thích Trình Mai Tây, lại vẫn chăm sóc Trình Mai Tây tận tâm tận lực như cũ, anh đột nhiên phát hiện ra, Lâm Như Sơ quả thực là một cô gái lương thiện tốt bụng.