Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 74




Vì vài ngày nữa phải đi nước ngoài nên Phương Nhạc Cảnh không cần tới công ty, mỗi ngày đều ở nhà xem kịch bản nghiền ngẫm nhân vật, thuận tiện hầm canh chờ Nghiêm Khải trở về.

Đúng là dâu hiền vợ đảm không ai sánh bằng!

Dưới ánh đèn, tiếng canh gà sôi lục bục trong bếp làm không khí càng thêm ấm áp.

“Nhạc Nhạc.” Lúc tan tầm, Nghiêm Khải về.

“Alo?” Phương Nhạc Cảnh vừa khuấy nồi canh vừa bắt máy, “Mấy giờ anh về?”

“Em cứ ăn cơm trước đi, có thể tối nay anh không thể về.”

Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, “Lại tăng ca nữa?”

“Không phải, anh tới trường quay tham ban.”

Chú thích: tham ban tức là người không trong đoàn phim nhưng tới xem.

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, “Tham ban? Bây giờ hả?”

“Nhà đầu tư kia là bạn cũ của anh, vừa lúc hôm nay cũng đến đây dự tiệc.” Nghiêm Khải nói, “Đạo diễn là Lưu Mạt, quan hệ với anh cũng không tệ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Vậy sao” Phương Nhạc Cảnh dặn dò, ” Vậy anh về sớm chút, nhớ uống ít rượu thôi.”

“Được.” Nghiêm Khải cười, ” Nếu uống say anh không về nhà đâu, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không cho uống rượu.” Phương Nhạc Cảnh quả nhiên hung dữ lên.

“Thế hôn một cái.” Nghiêm Khải nghiêm túc, “Hôn một cái anh hứa sẽ không uống say.”

Phương Nhạc Cảnh: “…”

Mục tiêu có thể cao cả hơn được không!

“Được rồi, nhanh đi ăn cơm đi.” Thấy xe đã tới Nghiêm Khái cũng không trêu cậu nữa, “Anh sẽ cố về sớm.”

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu cúp điện thoại, sau đó nhìn ra xa mà thở dài.

Tiếc cho một nồi canh to.Chương 73: Yêu nghiệt từ đâu tới! Nghiêm tổng nổi giận rồi!

Vì vài ngày nữa phải đi nước ngoài nên Phương Nhạc Cảnh không cần tới công ty, mỗi ngày đều ở nhà xem kịch bản nghiền ngẫm nhân vật, thuận tiện hầm canh chờ Nghiêm Khải trở về.

Đúng là dâu hiền vợ đảm không ai sánh bằng!

Dưới ánh đèn ấm áp, tiếng canh gà sôi lục bục trong bếp làm không khí càng thêm ấm áp.

“Nhạc Nhạc.” Lúc tan tầm, Nghiêm Khải về.

“Alo?” Phương Nhạc Cảnh vừa khuấy nồi canh vừa bắt máy, “Mấy giờ anh về?”

“Em cứ ăn cơm trước đi, có thể tối nay anh không thể về.”

Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, “Lại tăng ca nữa?”

“Không phải, anh tới trường quay tham ban.”

Chú thích: tham ban tức là người không trong đoàn phim nhưng tới xem.

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, “Tham ban? Bây giờ hả?”

“Nhà đầu tư kia là bạn cũ của anh, vừa lúc hôm nay cũng đến đây dự tiệc.” Nghiêm Khải nói, “Đạo diễn là Lưu Mạt, quan hệ với anh cũng không tệ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Vậy sao” Phương Nhạc Cảnh dặn dò, ” Vậy anh về sớm chút, nhớ uống ít rượu thôi.”

“Được.” Nghiêm Khải cười, ” Nếu uống say anh không về nhà đâu, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không cho uống rượu.” Phương Nhạc Cảnh quả nhiên hung dữ lên.

“Thế hôn một cái.” Nghiêm Khải nghiêm túc, “Hôn một cái anh hứa sẽ không uống say.”

Phương Nhạc Cảnh: “…”

Mục tiêu có thể cao cả hơn được không!

“Được rồi, nhanh đi ăn cơm đi.” Thấy xe đã tới Nghiêm Khái cũng không trêu cậu nữa, “Anh sẽ cố về sớm.”

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu cúp điện thoại, sau đó nhìn ra xa mà thở dài.

Tiếc cho một nồi canh to.

Một người ăn cơm cũng chẳng còn mùi vị gì. Thời gian cứ thế trôi, kim đồng hồ đã sắp chỉ đến rạng sáng, Nghiêm Khải vẫn chưa về nhà. Phương Nhạc Cảnh lấy di động ra xem lại, lòng rối như tơ vò – gọi kiểm tra thì 囧 quá, nhỡ anh ấy đang nói chuyện cùng bạn bè nói mình làm vậy thì siêu poor! Nhưng không hỏi lại lo lắng. Suy nghĩ nửa ngày cậu vẫn do dự gửi qua một tin nhắn, kết quả đợi cả buổi cũng không thấy trả lời.

Không được rồi… Phương Nhạc Cảnh ngồi trêи giường, lại nhàm chán mà chờ thêm nửa tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi qua – cậu dùng ứng dụng gọi qua mạng gọi qua, tránh cho người khác nhìn thấy tên lại lộ mất.

Chú thích: có thể số PNC lưu trong máy NK để dưới tên thân mật nên bạn ấy gọi qua internet thì chỉ hiện tên thôi, như gọi trêи Facebook đó.

“Alo?” Lần này rất nhanh đã bắt máy nhưng đầu dây bên kia là một giọng đàn ông lạ.

Phương Nhạc Cảnh: “…”

Tình huống gì đây!!!!

“Alo?Alo? Cho hỏi ai vậy?” Người kia lại nói.

Phương Nhạc Cảnh thay đổi giọng, ” Xin hỏi anh có phải giám đốc Nghiêm không?”

“Không phải.” Đối phương dứt khoát thừa nhận.

Phương Nhạc Cảnh lại hỏi, “Vậy xin hỏi giám đốc Nghiêm ở đâu?”

” Anh ta uống say rồi.”

Phương Nhạc Cảnh: “…”

Quả nhiên!

“Cậu tìm A Khải có việc gì không?” Người kia tiếp tục hỏi.

Phương Nhạc Cảnh: “Chào anh, chúng tôi gọi đến từ công ty bảo hiểm Trung Hoa, hiện tại bên công ty tôi vừa ra mắt một gói bảo hiểm mới, hiệu quả nhanh, sau ba tháng…”

Cuộc gọi kết thúc, chỉ còn tiếng tút tút không ngừng.

Phương Nhạc Cảnh nhẹ phào, sau đó lại rầu rĩ, tên kia lại dám uống rượu bên ngoài thật.

Chẳng biết mấy giờ mới về nữa  (▰˘︹˘▰)

Trước đây không để ý, bây giờ cậu mới cảm thấy thật muốn biết bạn bè của Nghiêm Khải. Ít nhất lúc không tìm thấy anh còn có thể danh chính ngôn thuân mà gọi điện hỏi. Không như bây giờ, đến gọi mà phải dùng số mạng, còn phải giả vờ là nhân viên bảo hiểm.

Ôm gối nằm xuống giường, Phương Nhạc Cảnh nhìn đèn ngủ suy nghĩ.

Nghiêm Khải một đêm không về, cho đến tận sáng hôm sau.

Phương Nhạc Cảnh nghe được tiếng động thì dụi mắt ngồi dậy, “Sao giờ anh mới về?”

“Xin lỗi.” Nghiêm Khải ngồi bên giường, “Hôm qua gặp vài người bạn cũ nên uống có hơi nhiều, sợ trở về lại quấy rầy em ngủ nên anh nhờ người đưa đi khách sạn.”

“Đau đầu không?” Phương Nhạc Cảnh giúp anh xoa Thái Dương.

Nghiêm Khải lắc đầu, “Ngủ một đêm tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Phương Nhạc Cảnh xỏ dép lê xuống giường, “Em giúp anh lấy khăn tắm, tắm rửa rồi hãy ngủ tiếp.”

“Không có giận anh hả?” Nghiêm Khải hỏi.

“Sao lại phải giận? ” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.

“Anh uống say, đêm còn không về nhà.”

Phương Nhạc Cảnh bĩu môi “Một hai lần thì không sao, chỉ nốt lần này thôi.”

“Dịu dàng thật đấy.” Nghiêm Khải từ phía sau ôm lấy cậu thỏa mãn nói, ” Mục Thu còn đánh cược với anh, nói anh trở về nhất định sẽ bị phạt quỳ bàn giặt.”

“Mục tổng cũng ở đó?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Sớm biết như vậy, em đã gọi cho anh ta.”

“Gọi cho hắn ta cũng vô dụng, tối qua hắn uống còn nhiều hơn anh.” Nghiêm Khải nói, “Người bán bảo hiểm kia có phải em không?”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Ừ.”

“Người nghe máy là Cố Khải, lần sau giới thiệu cho mọi người làm quen.”

Nghiêm Khải một tay ôm cậu đi về phía phòng tắm, “Vốn là tối qua vừa lúc có cơ hội có thể giới thiệu em với bạn anh, nhưng mà lúc sau lại có vài diễn viên đến nữa.”

“Chờ lần sau đi.” Phương Nhạc Cảnh bóp hai má anh.

“Được.” Nghiêm Khải cúi đầu cọ cọ cậu, “Không cần sốt ruột, về sau có cơ hội cam đoan không để em làm nhân viên bán bảo hiểm lần hai.”

Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, giúp anh cởi bò từng cúc áo sơ mi.

Tắm rửa xong mặt trời cũng dần lên cao, Phương Nhạc Cảnh kéo tấm rèm dày che đi, trong phòng lại lần nữa khôi phục bóng tối.

”Tối qua không ngủ ngon hả?” Nghiêm Khải ôm cậu tiến vào ổ chăn.

“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh ôm thắt lưng anh lười biếng nhắm mắt.

Nghiêm Khải vươn tay tắt đèn đầu giường, tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, hai người rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, thẳng đến trưa mới tỉnh lại.

“Mấy giờ rồi?” Phương Nhạc Cảnh mở miệng thì thầm, hoàn toàn không muốn mở mắt ra.

Nghiêm Khải sờ di động mở nguồn lên, sau đó khẽ nhíu mày, có ít nhất mười thông báo chưa xem qua.

“Mấy giờ thế?” Phương Nhạc Cảnh lại hỏi.

“Mười hai giờ.” Nghiêm Khải hôn hôn mắt cậu.” Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh co mình trong chăn tiếp tục ngủ. Nghiêm Khải nhón chân ra khỏi phòng ngủ gọi lại cho thư ký.

“Giám đốc.” Nghe được giọng anh thư ký thở phào, ” Bạch tổng bên này muốn tìm anh.”

“Có chuyện gì?” Nghiêm Khải hỏi.

” Bạch tổng đây rồi, anh chờ chút.” Thư ký chạy đuổi theo, đem di động đưa cho Bạch Dực.

“Cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi ha.” Bạch Dực đẩy cửa phòng làm việc ” Hôm nay có tới công ty không?”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Nghiêm Khải hỏi.

“Biết ngay là cậu chưa biết chuyện gì xảy ra mà.” Bạch Dực nói, “Rạng sáng ngày qua trêи mạng có một trang lá cải đăng bài nói cậu tối qua tới tham ban đoàn phim “.

“Tôi có đi, chuyện này thì có thể viết được cái gì?” Nghiêm Khải khó hiểu.

”Cậu là đi vì bạn cũ, nhưng báo cũng đâu viết vậy.” Bạch Dực nói, “Nữ chính Ninh Phỉ Lạc, bây giờ đã bị đồn thành thiếu phu nhân của tập đoàn giải trí.

“Là kẻ nào đồn bậy?” Nghiêm Khải sắc mặt xanh mét.

“Không biết, chính là tin tức hot nhất trêи mạng.” Bạch Dực nói, “Trêи đó còn viết rất nhiều, cậu vẫn nên tự mình xem đi, tôi liên hệ với truyền thông và phóng viên trước.”

Nghiêm Khải cúp điện thoại mở máy tính ra, quả nhiên nhận được mail thư ký gửi tới. Ngắn gọn là tối qua rạng sáng hôm nay, có mộtnick mới post bài, nói rằng cậu chủ của giải trí Đông Hoàn có tham ban với đoàn phim Lạc Thần, chuyện tình thầm kín cuối cùng cũng hé lộ. Bài post còn kèm cả ảnh Ninh Phỉ Lạc đứng cuối hành lang, một bộ váy trắng bị gió thỏi ra sau, tóc đen tản ra lộ gò má xinh đẹp hoàn mỹ, anh thì đứng ở góc ngóng nhìn theo.

Nghiêm Khải cau mày, lại kéo xuống, phát hiện kẻ đăng bài dường như đều theo sát hành trình của anh, một đường từ công ty đến quán bar, cuối cùng là trở về khách sạn.

Hơn nữa nhìn trình độ chụp ảnh và kỹ xảo viết lách đều không phải dạng vừa.

Lạc Thần là bộ phim tiên hiệp đang rất hot, từ khi casting bắt đầu nổi, Ninh Phỉ Lạc cũng bởi vậy diễn viên hạng ba mà lên hạng hai, độ nóng đề tài vẫn luôn không ít, tin này vừa lan ra nháy mắt đã được quan tâm.

Vì Nghiêm Khải trước đây từng có scandal với Hạ Tình nhưng cuối cùng không phải sự thật nên cư dân mạng cũng có vài phần đề phòng để tránh lại bị tin giả lừa dối kϊƈɦ động. Thế nhưng càng đọc bài post càng thấy độ tin cậy rất cao, bởi vì không chỉ có hình ảnh ở công ty, lúc mọi người ở quán bar Ninh Phỉ Lạc trùng hợp lại ngồi cạnh Nghiêm Khải. Ảnh cuối cùng là Nghiêm Khải một mình rời khỏi khách sạn, bên cạnh không có Ninh Phỉ Lạc, thế nhưng có bức ảnh phía trước làm nền, cũng đủ để cho dân mạng suy diễm ra vô số câu chuyện.

“A Khải.” Đạo diễn phim Lạc Thần Lưu Mạc cũng gọi điện thoại tới xin lỗi, “Tôi không biết lại xảy ra chuyện này, Ninh Phỉ Lạc bên kia tôi có hỏi rồi, cô ấy cái gì cũng không biết.”

“Không sao.” Nghiêm Khải nói, ” Chuyện này tự tôi giải quyết được.”

“Vậy thì tốt” Lưu Mạt nói, ” Cần tôi giúp gì cứ nói nhé”

Nghiêm Khải gật đầu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính cố nhớ lại chuyện tối qua.

Phương Nhạc Cảnh xỏ dép lê từ phòng ngủ đi ra, mơ mơ màng màng nói, “Anh làm gì thế?”.

Nghiêm Khải vươn tay.

Phương Nhạc Cảnh nép trong ngực anh oán giận,” Chưa tỉnh ngủ.”

“Sao không ngủ tiếp?” Nghiêm Khải ôn nhu giúp cậu mát xa cổ.

“Ngủ nhiều tối sẽ không ngủ được.” Phương Nhạc Cảnh dùng sức duỗi thắt lưng lười ” Anh xem gì thế?”

Nghiêm Khải lãnh tĩnh: ” Tin tức.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh xoa xoa đôi mắt đứng dậy, “Thế xem tiếp đi, em đi rửa mặt.”

Nhìn theo tới khi cậu tiến vào phòng ngủ Nghiêm tổng mới bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm cách nào để giải thích cho cậu việc này đây.

“Nhạc Nhạc.” Thẩm béo vừa đúng lúc gọi điện thoại tới.

“Alo?” Phương Nhạc Cảnh một bên đánh răng một bên bắt máy “Có chuyện gì không?”

“Cậu không sao chứ?” Thẩm Hàm thân thiết hỏi.

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, “Tớ có bị gì đâu mà sao với trăng?”

“Cậu chưa xem tin tức sao?” Lần này đổi lại thành Thẩm Hàm sửng sốt.

Phương Nhạc Cảnh: “Tớ vừa mới tỉnh ngủ.”

Thẩm Hàm nghe vậy vô cùng đau đớn, ”Cậu cũng chậm quá rồi, tớ cũng mới biết hai tiếng trước”.

“Nói tiếp đi, tin gì?” Phương Nhạc Cảnh súc miệng.

Thẩm Hàm dừng lại ba giây: ” Truyền thông phơi bày chuyện tình cảm của Nghiêm tổng nhưng hoàn toàn không liên quan đến cậu.”

Thật sự là rất thẳng thắn, một chút cũng không thèm quanh co.

Phương Nhạc Cảnh: “…”





SÉT- ĐÁNH – GIỮA – TRỜI-QUANG!!!!!

“Em nghe anh giải thích đã.” Mười phút sau, Nghiêm Khải đem người ôm đến quầy rượu.

Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, ” Em đang nghe đây.”

” Em bây giờ có giận không? ” Nghiêm Khải thấp thỏm.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

“Thật?” Nghiêm Khải xoay người để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, cũng đừng bình tĩnh vậy chứ.

Phương Nhạc Cảnh hung tợn nhéo mặt anh, ” Anh nếu còn không nói em sẽ giận đấy.”

” Được được.” Nghiêm Khải giơ tay đầu hàng, kể lại chuyện tối qua thêm một lần

” Đây là lần thứ hai!” Phương Nhạc Cảnh thở phì phò.

” Anh thật sự là cái gì cũng không có làm.” Nghiêm Khải khóc không ra nước mắt.

Phương Nhạc Cảnh vươn tay nổi giận chỉ màn hình, còn có thể ẩn tình hơn chút nữa được không!!

” Anh không có nhìn cô ta.” Nghiêm Khải cảm thấy thật oan uổng, ” Anh cũng không nhớ lúc ấy mình đang nhìn cái gì nữa, chắc là ngắm sao trêи trời đi.”

Thật nghệ thuật!

Phương Nhạc Cảnh bật cười nhưng vẫn giận

“Không giận anh nữa?” Nghiêm Khải nắm chặt hai tay cậu,” Nếu tính tội, nặng nhất chính là uống nhiều hơn hai ly, còn lại không tính.”

” Vậy chuyện này anh định xử lý như thế nào?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

” Bạch Dực đã điều tra, anh sẽ xử lý tốt.” Nghiêm Khải nghiêm túc giơ tay, ” Chỉ có em là vợ anh, thề trước quốc gia và nhân dân.

” Nhàm chán.” Phương Nhạc Cảnh đá đá anh.

” Nói đi nói lại anh cũng chỉ là người bị hại.” Nghiêm Khải ủy khuất, “Mau an ủi anh đi”.

” Không ” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu cự tuyệt, ” Trước hết giải quyết chuyện này cho xong đi!”

” Nếu nhất thời không thể giải quyết được thì sao?” Nghiêm Khải cọ cọ chóp mũi cậu, ” Thì không cho anh thân thiết sao?”

” Đúng thế.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.

Nghiêm Khải: “…”

Cũng đâu cần vậy chứ, không sợ anh bất mãn đi ngoại tình sao?

” Quyết định như vậy đi.” Phương Nhạc Cảnh đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi quầy rượu nghiêm túc nói. ” Chừng nào chưa giải quyết được thì cách xa em một thước.”

” Còn nói không giận?” Nghiêm Khải đau đầu.

” Giận thì sao?” Phương Nhạc Cảnh nâng cằm anh.

” Không không, ý anh là em giận vô cùng hợp lý.” Nghiêm Khải rất nghe lời.

Phương Nhạc Cảnh ngồi cạnh bàn máy tính, đen mặt xem bài post.

“Vợ ơi.” Nghiêm Khải ngồi xổm ở bên cạnh tội nghiệp cường điệu thêm một lần, ” Anh là vô tội.”

” Là bị người khác hãm hại.” Phương Nhạc Cảnh xoa đầu anh.

Nghiêm Khải dở khóc dở cười, “Anh cũng đâu phải con nít”.

” Ừm.” Phương Nhạc Cảnh đem màn hình xoay qua chỗ khác, ” Do anh đứng bên trái trước, tự cô ta nhảy vào khung ảnh.”

” Có ý gì?” Nghiêm Khải khẽ nhíu mày.

” Vị trí này rất lạ” Phương Nhạc Cảnh nói, ” Vừa như hướng ánh mắt người nhìn vào mình, còn muốn đảm bảo anh cũng xuất hiện rõ ràng trong cùng khung hình, chiều dài con đường lại có hạn, nói đúng hơn vị trí cô ấy đứng rất miễn cưỡng.”

Nghiêm Khải nhìn kỹ bức ảnh kia, phát hiện Ninh Phỉ Lạc quả nhiên đã cố ý đứng ở đó, cho dù là vậy, góc váy cũng bị che mất đi một nửa.

” Rốt cuộc có phải cố ý không bây giờ cũng khó nói. Làm gì có diễn viên nào nửa đêm canh ba còn mặc đồ cổ trang hóng gió!”.

Nghiêm Khải xem kĩ mấy tấm ảnh, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.

” Anh cũng đừng giận.” Phương Nhạc Cảnh vuốt ve lông mày đang nhíu của anh, “Cứ điều tra rõ ràng đã”.

Nghiêm Khải gật đầu, ” Anh tranh thủ đến công ty.”

“Đừng lo, cũng không phải chuyện lớn” Phương Nhạc cảnh an ủi anh.

” Có lẽ người khác sẽ không để ý mà bỏ qua nhưng anh thì không.” Nghiêm Khải nhéo mũi cậu,” Đây là điểm mấu chốt của anh.”

” Giới giải trí đâu cần để ý nhiều vậy” Phương Nhạc Cảnh vuốt ve lồng ngực anh.

” Anh để ý.” Nghiêm Khải nhìn thẳng vào mắt cậu, “Bây giờ tin đồn về anh càng ít, lúc chúng ta công khai suy đoán ác ý cũng sẽ ít đi”.

Dù sao giữ mình trong sạch vẫn làm người khác dễ tin tưởng hơn.

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy giật mình, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh.

“Cho dù là tin đồn cũng không được.” Nghiêm Khải ôm cậu vào lòng.

“Dù là thời điểm nào, bên cạnh anh, chỉ có thể là em…”

Giọng anh trầm khàn tựa như loại bùa chú, khắc ghi mọi thứ vào tim.

Ngọt ngào như đường mật…