Sợ Gì Gió Mưa Ta Yêu Nhau

Chương 8




15.

Tôi yên lặng ngồi trong xe Đường Khuynh.

Đường Khuynh quay đầu giúp tôi thắt dây an toàn, "Còn muốn khóc sao?"

Tôi lắc đầu.

"Anh thì sao?”

Anh cũng lắc đầu.

Anh khởi động xe, lái xe đến một bãi đất trống, mở cửa sổ xe để thông gió.

“Thật ra khi còn rất nhỏ, anh đã biết mẹ không phải mẹ ruột của mình.”

Anh châm một điếu thuốc.

Tôi không biết anh ấy cũng có thể hút thuốc.

Đường Khuynh của tối nay không giống với Đường Khuynh mà tôi biết trước đây.

“Khi anh còn rất nhỏ, anh đã nghe lỏm được bà nói chuyện điện thoại.” Anh quay đầu lại cười với tôi, “Bà nói qua điện thoại rằng đứa trẻ trong gia đình này càng ngày càng khó chăm sóc, lại không phải ruột thịt, nếu không phải vì tiền, bà thật sự muốn ra đi, hơn nữa bà còn nói, có thể một ngày nào đó đứa trẻ gây ra quá nhiều chuyện, bà không thể kiên trì nổi nữa.”

Tôi vốn cho rằng mình là một kẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên. Nhưng Đường Khuynh, mặc dù anh có mẹ ở bên cạnh, nhưng anh biết rằng đây không phải là mẹ ruột của mình và bà chỉ tốt với anh vì tiền. Đối với đứa trẻ mới mấy tuổi, tôi không thể xác định được, rốt cuộc là đứa trẻ không có mẹ như tôi buồn hơn hay anh có người mẹ như vậy thì đau hơn.

“Anh rất sợ, vì vậy từ đó về sau đều rất ngoan ngoãn, vì anh sợ nếu mình không ngoan, mẹ sẽ bỏ đi.”

Anh nhả một vòng khói, “Sau này, anh giả ngoan thành thói quen, vì sợ người khác không cần mình nên anh không ngừng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ, cũng giả vờ có tính tình tốt đẹp trước mặt bạn bè cùng lớp, vì anh sợ bị cô lập, sợ bị bỏ rơi.”

“Thậm chí ngay từ đầu khi đăng ký vào trường y, không phải vì ý định cứu sống và chữa lành những người bị bệnh bị thương mà là cảm thấy bác sĩ sẽ cần thiết, sẽ không bị bỏ rơi.”

Gió đêm thổi tới làm rối tóc tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn anh.

“Trước khi mẹ ruột anh đến làm ầm ĩ, anh vẫn rất may mắn, mẹ không bỏ anh mà đi. Mãi đến khi anh phát hiện, hóa ra còn có sự tồn tại của em.” Anh nhắm mắt lại, “Mật Mật, đó là lần đầu tiên anh hối hận.”

“Nếu như anh vẫn cứ nổi loạn, khiến mẹ chịu không nổi rời đi, em cũng không phải chịu mười mấy năm mẹ con chia lìa đau khổ.”

Tôi lắc đầu, “Không, cho dù không có anh cũng sẽ có người khác chuyện khác… không liên quan đến anh, anh không cần tự trách mình.”

“Khi anh mới đến Mỹ, thời gian đầu cuộc sống anh rất hỗn loạn. Xung quanh là những người xa lạ, đột nhiên anh muốn sống cuộc sống buông thả như bản chất của mình.”

Anh dập tắt thuốc, quay sang tôi, “Mật Mật, anh như vậy, trong ngoài bất nhất, em có ghét không?”

Tôi lắc đầu. “Sao có thể?” Tôi nhìn anh, “Anh thay em xử lý mấy người bắt nạt kia, em đã biết anh là người tàn nhẫn.”

Anh ngạc nhiên, rồi cười.

“Thực ra có đôi khi em cũng nghĩ,” tôi híp mắt, ra vẻ thoải mái mỉm cười, “Nếu mẹ đối xử tệ với em một chút thì tốt biết mấy. Nếu trước giờ bà không quan tâm em, không màng sống chết, không đưa em về nhà họ Đường, không cho em học phí, chi phí sinh hoạt, phớt lờ em… Thì bây giờ em có thể ưỡn ngực ngẩng đầu nói với bà, ‘bà nhìn đi, bà chưa từng quan tâm tôi, vì vậy tôi sẽ không thông cảm cho bà, tôi cũng sẽ không nghe lời bà, tôi chỉ làm việc mình muốn, bà ra sao tôi không cần biết.”

Tôi thở dài, “Nói vậy, tựa như có vẻ rất sảng khoái… Là con mà nghĩ như vậy có phải quá đáng lắm không?” Tôi nhìn anh.

Anh lắc đầu, “Anh hiểu.”

Xung quanh yên tĩnh, chúng tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm quang đãng, hiếm khi lại thấy được chòm sao Bắc đẩu thế này.

Một lát sau, Đường Khuynh khởi động xe, “Muộn rồi, về nhé?”

Tôi gật đầu cười khổ, “Đúng là phải về, nhưng chìa khóa nhà em trong xe mẹ, trong túi xách chỉ có điện thoại thôi.”

Anh nhìn tôi, im lặng một lúc.

“Vậy đến chỗ anh.”

16.

Nơi Đường Khuynh ở rất gần cơ quan tôi, một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.

Nhà rất rộng, nhưng vắng vẻ.

Giằng co cả tối, hai chúng tôi đều đói bụng.

Đường Khuynh ra ngoài trả lời điện thoại công việc, tôi mở tủ lạnh nhà anh, ngoài mấy trứng gà và túi mì thì không còn gì khác.

Tôi vừa mới nấu nước, anh đã nói chuyện điện thoại xong quay vào.

“Thường ngày anh ăn không khí à?” Tôi vừa đánh trứng vừa cười, “Tủ lạnh để trang trí thôi sao.”

Anh cười đi tới trước mặt tôi, “Anh không nấu ăn. Ở Mỹ sống chung với Luke, tụi anh nếu không ăn cơm căn tin thì gọi đồ ăn mang về, rất ít bật bếp.”

“Không phải anh biết nấu ăn sao? Sao anh không nấu.” Tôi không khỏi thắc mắc, trước kia cuối tuần chỉ có hai đứa tôi trong nhà, đều là Đường Khuynh nấu cơm.

“Anh chỉ nấu cơm cho em.”

Bàn tay đánh trứng dừng lại, giây tiếp theo một đôi tay thon dài cầm lấy chén và đũa trên tay tôi. Anh thuần thục đánh trứng trong chén, “Vẫn thích ăn mì trứng khuấy?”

Tôi ngẩn ra, quay đầu đi, ừ một tiếng.

Cắn môi, quay đầu lại cười nói: “Anh ở Mỹ còn đỡ, đồ ăn ở Anh rất tệ. Trước kỳ thi em không có thời gian nấu ăn, em thường nấu một nồi cơm, ăn với Lao Gan Ma*, ăn liên tục bảy ngày mà còn cảm thấy rất ngon.” (Lao Gan Ma là hiệu ớt sa tế nổi tiếng của Trung Quốc, được bán trên hơn 30 quốc gia trên thế giới).

Đường Khuynh dừng tay, quay lại nhìn tôi. “Thảo nào sau này em gầy đi.” Một lúc lâu sau, anh nói rất nhẹ.

“Hả?” Tôi nhìn mình, “Cũng ổn mà, xem như dáng tiêu chuẩn, về nước còn tăng cân hơn một chút đó.”

“Ừ,” anh gật đầu, đi qua nhỏ lửa, “Như bây giờ mới tốt.”

Tôi ngạc nhiên, lại nghe anh hỏi: “Cay không? Thêm giấm?”

“Không được, mì nước trong đi, mấy ngày nay anh không được ăn cay.”

Anh khựng lại, “Cái gì?”

“Nhìn dáng vẻ của anh chắc gần đây thường thức đêm, dự án sắp kết thúc có phải vất vả lắm không?” Tôi lấy mì trong túi ra, “Không phải trước kia anh cũng vậy sao? Thức khuya nếu ăn cay thì sẽ bị đau họng.”

Tôi cầm đũa, khuấy mì cho tơi trong nồi, ngẩng lên mới thấy anh cầm chén đũa trên tay đứng im không động đậy, chỉ ngơ ngẩn nhìn tôi. Đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng tôi dưới ánh đèn mờ nhạt phòng bếp.

Tim tôi giật thót, hốt hoảng quay đầu, “Có muối không? Em…Aaaa!”

Tôi lỡ tay vung nắp nồi, hơi nóng ập tới, tôi lùi lại hai bước, đụng phải lồng ngực rắn chắc.

Hơi thở quen thuộc lập tức vây quanh tôi, tôi ngã trong lòng anh, anh nắm tay tôi, lo lắng sốt ruột: “Phỏng ở đâu rồi? Để anh xem.”

“Không, không sao…”

Anh không để tôi phân bua, kéo tôi đến bồn rửa, xối nước lạnh lên chỗ bỏng. Tôi nhìn hàng mi của anh cụp xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Đường Mật, rốt cuộc mày… đang làm gì?

Tôi không biết cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong ngực mình rốt cuộc là gì, nhưng bất kể là gì thì tôi không thể ở lại lâu hơn được nữa.

“Anh trai,” tôi rút mạnh tay ra, “Em chợt nhớ ở cơ quan em còn chìa khóa dự phòng. Mấy ngày nay anh vất vả rồi, em không quấy rầy anh nữa, bây giờ còn tàu điện ngầm, em ngồi tàu điện ngầm về là được. Trùng… trùng hợp là tài liệu cho ngày mai đi làm còn ở nhà…” Tôi quay người, hoảng loạn đi vào phòng khách tìm túi xách của mình, “Ở đây thì sáng mai còn phải quay về, không tiện.”

Lấy túi xách xong, tôi như chạy trối chết ra đến cửa. Tôi cố giả vờ bình tĩnh, quay lại nở nụ cười, nhìn anh còn đứng nơi cửa bếp.

“Em đi trước nhé anh trai, anh ăn mì đi rồi nghỉ ngơi sớm.”

Quay đầu lại, tôi hít sâu một hơi.

Còn may còn may.

Ngón tay mới chạm vào tay nắm cửa, cánh tay trái đã bị phía sau kéo lại, tôi bị anh kéo vào lòng.

“Đừng đi.” Anh nói.

“Anh trai, em…”

“Anh là anh trai gì của em,” anh ngắt lời tôi, khóe miệng hiện vẻ cay đắng, “Là anh khác cha khác mẹ sao?”

“Sao?”

Tôi ngây người nhìn anh. Đầu óc trống rỗng, thậm chí tôi không biết mình đang hỏi gì, không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào, thậm chí tôi không biết mình đang hỏi anh hay là không dịch nổi bước chân của mình.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm hai bên má tôi.

Ngoài cửa sổ có tia chớp đột ngột lóe lên, tiếng sấm thật to từ xa truyền đến. Rõ ràng vừa nãy còn nhìn thấy sao, hiện giờ lại như sắp có mưa to.

“Vì sao?” Tôi lại lẩm bẩm hỏi.

“Vì anh không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn ích kỷ một lần.

“Cái gì…” chưa dứt lời, mặt đã bị anh nâng lên, anh cúi đầu xuống, một nụ hôn che trời lấp đất cứ thế rơi xuống.

Ầm, ngay lập tức đầu tôi vang lên tiếng nổ, thời gian không gian như trùng lặp, tựa hồ lại về với đêm sấm sét ầm ầm đó.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm sét hòa lẫn tiếng gió, cửa sổ va đập không ngừng, tất cả mọi thứ vẫn giống đêm đó trong trí nhớ tôi.

Điều khác biệt duy nhất là lần này, tôi nghe được anh nói với tôi ba từ kia.

Giống như một giấc mơ, lại rõ ràng từng chữ một.

Anh nói, Mật Mật, anh thích em.

Tôi không biết mặt mình ướt tự khi nào, cũng không biết hai tay mình làm thế nào mà run rẩy ôm lấy anh.

Nhưng tôi biết, mây đen tích tụ đã lâu ngoài cửa sổ cuối cùng trút xuống, tạo thành cơn mưa tầm tã.

Đây là trận mưa chưa từng có năm ấy.