Sở Hán Tranh Bá

Chương 509: Ban được chết




Hiệu suất của Huyền y vệ mới được thành lập vô cùng cao, Huyền y Giáo Úy Khuất Bất Tài lại nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, không cần dùng đến hai ngày đã thẩm tra được cha con Thúc Tôn và hơn ba mươi viên quan cấu kết với nước địch, bằng chứng mưu đồ phản nước cũng được tìm thấy trong phủ Thúc Tôn hơn mười kiện mật tin qua lại với cơ cấu gián điệp nước Hán là Hắc Băng Đài cùng với danh sách một phần quan viên tham dự trong đó.

Đến khi Hạng Trang hạ chiếu triệu tập lên triều, toàn bộ triều đình liền trở nên xôn xao.

Khi Khuất Bất Tài tấu trên điện, bách quan trong triều trong lòng cảm thấy khiếp sợ, hơn ba mươi viên quan có ý đồ kêu oan thay cha con Thúc Tôn lập tức im lặng, tuy nhiên cũng có không ít quan viên cho rằng trong nội tình vụ án Thúc Tôn tuyệt không đơn giản, từ trước cũng là, tư thông với nước địch, mưu đồ phản nước, tội lớn sao có thể theo lý mà kết án qua loa như vậy?

Còn có, người Ô Mộc Nhai dù khứu giác nhanh nhẹn, nhưng sao có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại bắt được nhiều đồng đảng như vậy? Hơn nữa những đồng đảng đó đều là quan viên của hai vùng Ngô Quận và Kinh kỳ, đồng thời cũng là những quan viên đầu tháng vừa rồi lên triều sớm đứng ra trước tiên ra sức ủng hộ Thúc Tôn Bình đề nghị sắc phong thế tử Hạng Trị. Như vậy liên tưởng thêm một chút, cũng có thể biết được chân tướng.

Hiển nhiên, Thúc Tôn Bình và quan viên liên can bởi vì bản thân tư lợi phản đối dời đô, và chuyển sang áp chế việc phân phong đối với Đại vương, lúc này mới chọc giận tới Đại vương, cũng gây ra đại họa sát thân cho mình. Có thể được lên làm quan lớn thì không phải là người chậm hiểu vụng về, cho tới tận lúc này, nếu ai vẫn không đoán ra được suy nghĩ của Hạng Trang, vậy thật sự người đó không xứng đáng đứng ở trên điện rồi.

Khuất Bất Tài lại tấu xin tru diệt cửu tộc của hơn ba mươi phạm quan nhưng bị Hạng Trang bác bỏ, sau khi quần thần bàn bạc trong điện, thủ phạm chính là cha con Thúc Tôn Quán, Thúc Tôn Bình bị ngũ xe phanh thây (hình phạt xé xác), còn lại ba mươi sáu người tòng phạm, tất cả đưa ra chợ chém đầu thị chúng. Tất cả con gái cho vào kĩ viện, trai tráng sung quân làm nô ở Liêu Đông.

Vụ án Thúc Tôn nhanh chóng kết thúc, Bách Lý Hiền cảm thấy thỏa mãn liền nhắc tới việc dời đô.

Lúc này đây, có bài học từ vụ án Thúc Tôn làm vết xe đổ, vì vậy không ai tự cho là thông minh nhảy ra cản trở.

Cứ như vậy dời đô Lạc Dương được quyết định. Sau khi tan triều các phủ các phòng đều bắt đầu chuẩn bị di dời, nhà xưởng thuộc phủ cấp Lệnh Doãn bắt đầu sai thợ thủ công đi tới Lạc Dương tu sửa phòng thủ thành lũy. Bắt đầu động viên hộ phòng, di chuyển dân chúng đi tới Tam Xuyên, Chiết Xung Phủ cũng bắt đầu lựa chọn và điều động phủ binh ở quận Tam Xuyên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tỷ Lăng bắt đầu bận rộn.

*****

Kết quả nghị sự ở triều đình truyền lại hậu cung rất nhanh, trong lòng Doanh Trinh lập tức cảm thấy rất sợ hãi.

Thật sự Doanh Trinh không ngờ Hạng Trang lại có phản ứng lớn như vậy, cũng bởi vì Thúc Tôn Bình đề nghị phân phong cho Hạng Trị mà khiến bản thân bị cực hình ngũ xe phanh thây, còn lại ba mươi quan viên còn lại chỉ vì tán thành, không ngờ cũng bị xử trảm, vả lại tất cả nữ quyến bị cho vào kĩ viện, tất cả trai tráng bị sung quân làm nô dịch ở Liêu Đông, đây chính là nổi trận lôi đình rồi!

Điều khiến Doanh Trinh sợ hãi chính là, thậm chí ngay cả Thúc Tôn Quán lúc nhàn rỗi dạy bảo Thái Tử cũng bị cực hình ngũ xe phanh thây, điều này nói lên cái gì? Điều này nói Đại vương rất rõ ràng, là do sau lưng Thúc Tôn Quán có người sai khiến, như vậy, hẳn là Đại vương đã biết, Thi Man cung và Diệu Dực cung cũng tham dự ở trong đó?

Doanh Trinh không thể không lo lắng, nếu chẳng may Thúc Tôn Quán cung cấp khai nàng ra thì sao?

Chính là lúc Doanh Trinh đang lo lắng, chợt có cung nữ vội vàng tiến vào bẩm báo, nói là Đại vương đã đến Diệu Dực cung, nghe tin tức như vậy, lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Trinh trắng bệch, tê liệt ngồi tại mặt đất. Bình thường Đại vương vì tị hiềm mà rất ít khi đi đến Diệu Dực cung, như vậy lúc này tiến đến, dụng ý không cần nói cũng biết, rất rõ ràng, sự việc đã bị bại lộ!

Tuy nhiên lập tức trong đôi mắt đẹp của Doanh Trinh lọ ra vẻ kiên quyết.

Chuyện này, tin tức Ô Mộc Nhai nghe được phần lớn là không có căn cứ, Thúc Tôn Quán nhiều tuổi thành tinh, tuyệt đối Doanh Trinh sẽ không tin ông ta giữ lại mật tin mà mình gửi cho ông ta, cho nên, chỉ cần mình một mực chắc chắn, liều chết không chịu nhận, Đại vương không có chứng cứ rõ ràng, cùng lắm chỉ là răn dạy mình vài câu.

*****

Diệu Dực cung, Đông Noãn Các.

Ngu Cơ nhẹ nhàng bái chào Hạng Trang, chào nói:

- Thần thiếp bái kiến Đại vương.

- Vương tẩu miễn lễ.

Hạng Trang giơ tay, đợi Ngu Cơ đứng dậy mời nàng ngồi vào vị trí.

Suy nghĩ một lúc, Hạng Trang nói:

- Vương tẩu, quả nhân chưa bàn bạc với ngươi đã đưa ra quyết định để Trị Nhi đi tới trấn thủ biên cương Kiềm Trung, tuy nhiên hẳn là Vương tẩu hiểu được, quả nhân làm như vậy nguyên nhân cũng không có gì, quả nhân chỉ hy vọng Trị Nhi rèn luyện từ trong gian khổ, để tương lai có thể vì Đại Sở mà kiến công lập nghiệp.

- Thần thiếp biết Đại vương an bài như vậy là vì muốn tốt cho Trị Nhi.

Ngu Cơ nhẹ nhàng nói:

- Tuy nhiên nghĩ tới Trị Nhi từ nay về sau phải rời xa thần thiếp, phải chịu khổ vất vả ở nơi hoang dã, trong lòng thần thiếp cũng cảm thấy khó chịu.

Nói xong, Ngu Cơ không kìm nổi đôi mắt đỏ hồng, lã chã khóc.

Hạng Trang thở nhẹ nói:

- Ôi, nếu mà Vương tẩu thật sự không muốn, Trị Nhi không đi cũng được.

Đối với Ngu Cơ, Hạng Trang vẫn rất tôn kính, nàng là người được tiên vương Hạng Võ sủng ái, lại suy nghĩ mọi chuyện vì hắn, chưa bao giờ có chiêu bài nào dùng tiên vương để gây khó xử cho hắn, ngay trước đó là sắc lập Thái Tử Hạng Chính, Ngu Cơ cũng không có đứng ra phản đối, đối với phụ nữ tốt như vậy, Hạng Trang ngoại trừ tôn kính thì vẫn là tôn kính.

Hơn nữa Ngu Cơ nuôi dưỡng Hạng Trị suốt mười tám năm, mẫu tử tình thâm, không muốn Hạng Trị rời xa mình, qua bên biên cương hoang dã cũng là chuyện thường tình của con người, Hạng Trang cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

Ngu Cơ nghe vậy mừng rỡ nói:

- Đại vương, lời này của người là thật?

- Quả nhân nói tất nhiên sẽ giữ lời.

Hạng Trang vuốt nhẹ cằm, lập tức lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức gạt lui tả hữu hai bên lui ra, trầm giọng nói:

- Vương tẩu, chẳng phân biệt tính toán của Á Phụ trước khi lâm chung, mục đích là vì cơ nghiệp muôn đời của Đại Sở, Trị nhi tuy là con trai nối dõi tiên vương, cũng không thể phá lệ, mong rằng Vương tẩu hiểu.

Trong lòng Ngu Cơ hy vọng Hạng Trang có thể phong vương, Hạng Trang hoàn toàn có thể hiểu, nhưng là tuyệt đối không thể cho phép, tuy nhiên giải thích như thế nào với Ngu Cơ cũng là một kỹ thuật sống, Hạng Trang suy xét mãi, vẫn chỉ là mượn cách làm trên danh nghĩa Á Phụ Phạm Tăng, dù sao khi tiên vương Hạng Võ còn sống, Á Phụ không phải thường xuyên bác bỏ ý kiến của ông ta sao?

Lập tức sắc mặt Ngu Cơ trở nên có chút xấu hổ, việc cổ động quần thần xin phong Hạng Trị, mặc dù nàng không có trực tiếp tham dự trong đó, nhưng cũng là ngầm âm thầm đồng ý việc làm của Doanh Trinh, còn những tranh luận, nàng cũng âm thầm trợ giúp, tuy nhiên nàng cũng không có ý thú nhận việc này, trong lúc nhất thời gương mặt nàng đầy ngượng ngập.

Hạng Trang lại nói:

- Tuy nhiên quả nhân có thể cam đoan nhất mạch tiên vương nhất thế hệ phú quý sẽ gắn kết cùng quốc gia.

Lập tức Ngu Cơ đứng dậy, lần nữa hướng về Hạng Trang nhẹ nhàng bái lạy, nói:

- Thần thiếp xin thay mặt tiên vương tạ ơn Đại vương.

Ngu Cơ thay mặt Hạng Võ bái tạ, Hạng Trang cũng không dám ngồi, lập tức đứng dậy đáp lễ, trong lòng lại nghĩ, Trị Nhi lại là con nuôi của Hạng Võ, chung quy cũng là con của mình, chẳng lẽ mình lại bạc đãi nó hay sao? Chỉ có điều tiểu tử này chưa tôi luyện qua hoàn cảnh gian khổ, chỉ sợ khó có thể thành ngọc quý như Cao Lãng, Bàng Tranh, Mông Viễn, Mông Liêu.

*****

Rời khỏi Diệu Dực cung, Hạng Trang đi thẳng đến Thi Man cung.

Doanh Trinh dẫn Hạng Trang vào phòng lò sưởi, sau đó vái chào. Hạng Trang không đáp lễ lại, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu. Trông thấy Doanh Trinh có chút sợ hãi, tuy nhiên nữ nhân này là người tâm cơ thâm trầm, bị Hạng Trang nhìn chăm chú như vậy, rõ ràng còn có thể giả bộ ngơ ngẫn, đuôi lông mày khóe mắt lại vẫn toát ra vẻ hờn dỗi.

Sau một hồi lâu, Hạng Trang mới nói:

- Còn nhớ rõ trước kia Lưu Bang sắc phong Cao Sơ làm Kinh Vương chứ?

- Đương nhiên thần thiếp vẫn nhớ.

Doanh Trinh nũng nịu đáp.

- Trong thành Tỷ Lăng cũng từng bàn tán xôn xao.

Hạng Trang gật gật đầu, sắc mặt như không có gì, nói:

- Sau khi sóng gió Phong Vương trôi qua, quả nhân từng triệu tập phi tần trong hậu cung đưa ra ý kiến. Ngươi còn nhớ lúc đó quả nhân nói với ngươi điều gì không?

Khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Trinh bỗng nhiên trở nên trắng bệch, nhất thời trong lúc đó không nói nên lời.

- Ngươi không nhớ rõ sao?

Hạng Trang cười lạnh lùng, lại nói tiếp:

- Ngày đó, quả nhân từng nói với các ngươi, lời đồn trong thành Tỷ Lăng rốt cục do ai đồn thổi ra ngoài, quả nhân cũng không truy cứu. Nhưng nếu có lần sau quả nhân tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, càng không kiêng nể tình nghĩa vợ chồng.

Đôi mắt đẹp của Doanh Trinh đảo loạn, nhẹ nhàng nói:

- Đại Vương nói chuyện này với thần thiếp để làm gì?

- Ha ha, câu hỏi này rất hay.

Hạng Trang vung tay áo, ngồi xuống giường. Tiếp đến nhìn Doanh Trinh chằm chằm, trầm giọng nói:

- Năm đó quả nhân nói bỏ qua chuyện cũ, tuy nhiên hôm nay quả nhân muốn hỏi lại ngươi một câu. Lúc đó, tin đồn trong thành Tỷ Lăng có phải do ngươi đồn thổi phải không?

- Không phải thiếp.

Doanh Trinh một mực phủ nhận.

- Thần thiếp không hề tung tin đồn.

Hạng Trang lạnh lùng hỏi:

- Tốt lắm, quả nhân lại hỏi ngươi, cha con Thúc Tôn liên lạc với quan viên hai nơi là vùng Kinh Kỳ và Ngô Quận xin phong Trị nhi làm Ngô Vương. Có phải ngươi âm thầm xúi giục không?

- Thần thiếp không làm.

Doanh Trinh thề thốt phủ nhân.

- Thiếp thật oan uổng.

Trong con mắt của Hạng Trang thoáng hiện lên sát khí, vung mạnh cánh tay. Hổ Bí Tướng Quân Tấn Tương cũng đã vác đao đi nhanh tới, phía sau còn có hai gã Hổ Bí quân tinh nhuệ. Môt gã Hổ Bí quân tinh nhuệ cầm gấm bồn trong tay, trong bồn đặt đầy lụa trắng, trông thấy vậy Doanh Trinh lập tức biến sắc.

Hạng Trang đằng đằng sát khí nói:

- Doanh Trinh Thi Man, quả nhân hỏi ngươi lần cuối cùng, cha con Thúc Tôn liên hệ với quan viên hai nơi là kinh kỳ và Ngô Quận xin phong Trị nhi làm Ngô Vương. Có phải ngươi âm thầm xúi giục không?

Sắc mặt Doanh Trinh trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng thề thốt phủ nhận:

- Không phải thiếp, thiếp không làm.

Trong lòng Hạng Trang nghiêm nghị, Doanh Trinh cứng cỏi và âm tàn đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Cho tới tận lúc này, rõ ràng nàng vẫn có thể trừng mắt nói lời bịa đặt, đối với chính mình vẫn một mực thề thốt phủ nhận. Trước đây, Hạng Trang thực không ngờ tính cách của Doanh Trinh lại gan lì như vậy! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tuy nhiên rất đáng tiếc, tâm tính của nàng không nên quá cứng cỏi và âm tàn như vậy.

Nếu như vừa rồi Doanh Trinh mềm mỏng thừa nhận, có lẽ Hạng Trang sẽ tha mạng cho nàng. Nhưng nàng lại một mực thề thốt không thừa nhận, lại khiến Hạng Trang cảm thấy nàng mang theo mối nguy hiểm, nghĩ nàng chính là rắn độc, giữ nàng bên người, một ngày nào đó không cẩn thận sẽ bị cắn trả, cho nên, nhất định không thể giữ nàng lại được!

Hạng Trang hướng về phía Tấn Tương, nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Thi Man cung.