Sở Hán Tranh Bá

Chương 76: Hỏa thiêu Lâm Truy




Năm mươi mấy tên Tiên Đăng tử sĩ đã toan tính từ trước, trong nháy mắt liền đem hơn mười thủ tốt chém thành thịt nát xương tan.

Công Tôn Toại lại rút ra hỏa tiễn chuẩn bị trước đó gài lên trường cung, Tiên Đăng tử sĩ bên cạnh liền khẩn trương tiến lên giơ cây đuốc châm hỏa tiễn.

Công Tôn Toại đột nhiên giơ trường cung lên, lại dùng sức kéocăng dây cung, sau đó đột nhiên buông lỏng dây cung ra.

Chỉ trong chốc lát, hỏa tiễn đã mang theo một tiếng rít bay lên khoảng không, lập tức ở trong bầu trời tối đen xuất một vệt sáng chói mắt, chừng vài dặm đều có thể rõ ràng thấy được!

Ngay sau đó, ngoài Ung môn của Lâm Truy liền loáng thoáng vang lên thanh âm sát phạt.

Hai bên Ung môn, binh lính thủ vệ lập tức bị kinh động, hai Đội suất đầu lĩnh lập tức đi lên đầu thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy nhiều điểm ánh lửa từ cánh đồng bát ngát phía tây giống như ánh sáng ma quỷ, trong ánh sáng vô cùng vô tận của ngọn đuốc, hơn một vạn binh giáp giống như thủy triều hướng về Ung môn xung phong liều chết.

- Địch tập kích!

Hai Đội suất lập tức liền thê lương kêu to lên:

- Mau thổi kèn! Thổi kèn cảnh báo...

Chỉ trong chốc lát, tiếng kèn trầm thấp thê lương đã vang lên, một chút liền xé nát bầu trời đêm yên tĩnh, nguyên bản Lâm Truy thành đắm chìm trong yên tĩnh lập tức xao động lên.

Hừng đông, khi Hạng Trang cùng Úy Liêu, Vũ Thiệp từ Ung môn vào thành, toàn bộ đại thành đã hoàn toàn bị quân Sở khống chế.

Dân chúng trong thành phần lớn trốn vào thành nhỏ, cửa hàng trong thành, phường khu lương thực, hàng hóa, binh khí sắt toàn bộ đều bị giữ lại, tuy nhiên tàn binh Tề quân cũng lui vào thành nhỏ, còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Hạng Trang cùng đoàn người khó khăn lắm mới đi đến Lộc môn thành nhỏ, Công Tôn Toại đã mang theo hơn trăm Tiên Đăng tử sĩ đi nhanh đến đón, trải qua một đêm kịch chiến, Công Tôn Toại đã huyết thấu trọng giáp, trên mặt cũng nhiều thêm vài vết thương do đao chém, da tróc thịt bong, khiến người khác nhìn thấy cũng phải sợ, tuy nhiên tinh thần cũng không tệ lắm, phỏng chừng không bị trọng thương.

- Thượng Tướng Quân, quân sư!

Công Tôn Toại hướng Hạng Trang, Úy Liêu lần lượt vái chào, hai người vẻ mặt xấu hổ nói:

- Tề quân tàn quân lui giữ thành nhỏ, tử thủ theo thành, mạt tướng dẫn Tiên Đăng Doanh từ Lộc môn cường công, công hai lần cũng chưa có thể đánh hạ, ngược lại tổn thất hơn một trăm huynh đệ! Mạt tướng bất tài, xin Thượng Tướng Quân trách phạt!

Nghe nói tổn thất hơn một trăm Tiên Đăng tử sĩ, Hạng Trang không khỏi có chút đau xót.

Đây chính là tinh nhuệ nhất Tiên Đăng tử sĩ, nếu tổn thất hơn nữa, sẽ rất khó bổ sung trở lại!

Tuy nói đánh giặc khó tránh khỏi phải chết quân, Hạng Trang hai đời nhập ngũ, tâm chí từ lâu được rèn luyện so với sắt có khi còn cứng hơn, nhưng vấn đề là, quân Sở hiện tại binh lực chỉ có hơn năm nghìn người, thật sự là không chịu nổi tổn thất quá lớn!

- Thôi, không cần tấn công mạnh!

Hạng Trang khoát tay áo, quay đầu lại hướng Hoàn Sở, Quý Bố quát:

- Hai ngươi, tức khắc dẫn bản bộ nhân mã đi ra ngoài thành sưu tập củi khô, càng nhiều càng tốt.

- Vâng!

Hoàn Sở, Quý Bố lập tức lĩnh mệnh đi.

Vũ Thiệp sắc mặt khẽ biến, thấp giọng hỏi nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Thượng Tướng Quân, ngài muốn đốt thành Lâm Truy?

Hạng Trang quay đầu lại lạnh lùng nhìn cửa thành nhỏ một cái, nói:

- Không đốt Lâm Truy, Hàn Tín sẽ không biết thế nào là đau đớn? Không làm Hàn Tín đau, hắn sao có thể mang theo đại quân trở về Tề địa?

- Nhưng, Thượng Tướng Quân...

Vũ Thiệp có chút tiếc hận nói:

- Bên trong thành cửa hàng nhiều như vậy, phường thị, lương thực nhiều như vậy, vải vóc, tơ lụa, còn có thịt súc vật để ăn, nếu thiêu đốt toàn bộ, thật là rất đáng tiếc?

- Vũ Thiệp tiên sinh, tham nhiều sẽ chết.

Úy Liêu khẽ mỉm cười, khuyên Vũ Thiệp nói:

- Lâm Truy mặc dù tốt, Tề địa mặc dù trù phú, nhưng chung quy không phải nơi ở lâu, nhiều như lương thực, vải vóc, tơ lụa, còn có tòa hùng thành đại ấp này, chúng ta cũng không có khả năng mang đi, nếu không mang đi được, như vậy vì sao không thiêu hủy nó đi? Chẳng lẽ còn phải trả lại cho Hàn Tín?

Vũ Thiệp trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

- Quân sư, chúng ta vì sao không tái diễn trò cũ, để sự tình ở Ngụy địa diễn một lần nữa trên Tề địa?

Dừng một chút, Vũ Thiệp lại chỉ kho hàng cách đó không xa, nói:

- Cùng với việc thiêu hủy hàng hóa này, kia còn không bằng lấy nó phân cho dân chúng Tề địa, đổi lấy dân tâm!

- Tiên sinh nghĩ rất đơn giản.

Úy Liêu thở dài, nói:

- Tề địa không phải là đất của lương thực sao.

Hạng Trang yên lặng gật đầu, Tề địa đích xác không phải Lương địa, Bành Việt từ khi lên làm Ngụy Quốc Tướng quốc, bốn phía liền xếp thân tín đảm nhiệm quan lại các quận huyện, những thân tín này phần lớn xuất thân binh nghiệp, thô bỉ ít văn, sau khi tới quận huyện đảm nhiệm liền bắt đầu sưu cao thế nặng, làm xằng làm bậy, khiến cho toàn bộ dân chúng Đại Ngụy lầm than.

Ngụy địa sở dĩ có nhiều dân đói như vậy, nguyên nhân là vì Sở Hán ở Ngụy địa mấy năm liên tục công phạt, nhưng nguyên nhân trọng yếu cũng là từ thân tín Bành Việt gây nên!

Nhưng, Tề địa liền hoàn toàn không có chuyện như vậy.

Hàn Tín ở trên phương diện quân sự tuyệt đối là thiên tài vô tiền khoáng hậu, nhưng ở trên mặt chính trị cũng là một tên ngu ngốc!

Cụ thể biểu hiện chính là, Hàn Tín đối với Lưu Bang không có một chút phòng bị, không chỉ có Quán Anh, Phó Khoan dưới trướng cùng các đại tướng đều là Lưu Bang đem qua, như Tào Tham, Vương Lăng và trọng thần, cũng đều là tâm phúc của Lưu Bang, hơn nữa Hàn Tín đối với đám người Quán Anh, Phó Khoan, Tào Tham, Vương Lăng tất cả đều rất tín nhiệm, tất cả đều ủy thác lấy trọng trách!

Tuy nhiên, hai người Tào Tham, Vương Lăng thật đúng là không phụ lòng Hàn Tín tín nhiệm.

Ít nhất dưới sự cai quản của Tào Tham, Vương Lăng, Tề quốc có thể nói là quốc thái dân an, nhân dân vui hòa.

Cho nên, quân Sở nếu muốn đem việc ở Ngụy địa đùa giỡn kia lặp lại nơi này, căn bản là dự định không khả thi.

Nghĩ đến đây, Hạng Trang lại quay đầu lại chỉ bảo Ngu Tử Kỳ nói:

- Tử Kỳ tướng quân, đem hơn năm trăm thất bắc điêu mã ngày hôm qua đoạt tới dắt vào thành, hơn nữa vốn có hơn năm trăm la ngựa, lương thực, vải vóc, rượu nhạt, thịt để ăn, có thể mang đi được thì mang đi hết! Nhưng, đồ vô dụng, thí dụ như trang sức, lăng la tơ lụa, quyết không được lấy!

- Vâng!

Ngu Tử Kỳ ầm ầm đồng ý, cũng lĩnh mệnh đi.

Lâm Truy thành nhỏ, Vương Lăng thân mặc giáp y, tay cầm trường kiếm, đang cùng hơn trăm binh giáp vây quanh tuần tra phòng thủ.

Làm Tề quốc Tướng quốc kiêm Lâm Truy Quận Thủ, Vương Lăng nắm trọng trách thay Hàn Tín trấn thủ Tề quốc, tuy nhiên, từ khi Hạng Võ binh bại Cai Hạ, Vương Lăng đã có chút sơ suất, nguyên tưởng rằng sau khi Hạng Võ chết thì thiên hạ đại định, cũng không nghĩ đến, đêm ngày hôm qua đột nhiên xảy ra biến cố, một chi " Quân Hán " không ngờ công vào Lâm Truy?

Vốn tưởng rằng Tề địa chiến hỏa đã bình ổn, ai nghĩ đến còn có thể bị quân Hán đánh lén?

Tuy nhiên, Vương Lăng vốn là là tâm phúc của Hán Vương, cho nên hắn tuyệt không tin đánh vào Lâm Truy chính là quân Hán!

Tuy đám quân đội này khoác giáp y của quân Hán, nhưng Vương Lăng rất rõ ràng, này không phải là quân Hán, bởi vì, quân Hán không thể tấn công Tề quốc! vớisự tín nhiệm của Tề vương đối với Hán Vương, Hán Vương nếu thật muốn bắt Tề địa, chỉ cần đem Tề vương sửa phong đến địa phương khác là được rồi, cần gì phải phái binh tấn công?

Đám " Quân Hán " này cũng không thế là Lỗ quốc Hạng Đà tàn quân!

Nguyên nhân rất đơn giản, Lỗ quốc Hạng Đà tàn quân chỉ còn hơn ba nghìn người, hơn nữa lòng quân tan rã, sĩ khí giảm mạnh, căn bản không có khả năng tấn công Lâm Truy, mà chi " Quân Hán " công tiến Lâm Truy này lại chừng vạn quân, hơn nữa là một chi sĩ khí rất cao, chiến tâm như sắt, tinh nhuệ vô cùng, đây là một chi quân đội mà theoVương Lăng nhận xét, ít nhất đã trãi qua bách chiến tinh nhuệ!

Cách đó không xa, hơn mười binh lính tụ tập cùng một chỗ công khai lên án " Quân Hán " ngoài thành.

- Lưu Bang lão nhân thực không ra cái gì, không ngờ thừa dịp Đại vương không ở đây vụng trộm phát binh tiến đến tấn công Lâm Truy!

- Đại vương thật khờ, Lưu Bang lão nhân khốn nạn như vậy, người không ngờ còn mang theo đại quân đi giúp hắn đánh Hạng Võ.

- Ta nghe nói, Lưu Bang lão nhân này nguyên bản chính là cái phố phường vô lại, sự tình gì hắn không làm được?

- Hư, các ngươi nhỏ giọng chút, những lời này ngàn vạn lần đừng để Tướng quốc nghe được, Tướng quốc là tâm phúc của Lưu Bang lão nhân, để cho hắn nghe được các ngươi đang nói xấu Lưu Bang, các ngươi nhất định sẽ chết...

Nói còn chưa dứt lời, binh lính kia hai mắt đăm đăm, hoàn toàn si ngốc.

Còn lại mười mấy binh lính bỗng nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy Tướng quốc không biết khi nào thì đã hiện ra ở phía sau bọn họ, chỉ trong chốc lát, mười mấy binh lính này liền sợ tới mặt tái đi.

- Người đâu!

Vương Lăng kêu lên một tiếng trầm đục, quát:

- Đem nhưng tên tung lời đồn nhãm đi xuống, chém!

- Vâng!

Hơn trăm thân binh phía sau Vương Lăng ầm ầm đồng ý, lúc này tiến lên đem mười mấy binh lính kia ấn ngã xuống đất, một trận hàn quang hiện lên, hơn mười đầu người liền rơi xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, binh lính Tề quốc phụ cận đều bị hoảng sợ.

Vương Lăng tiến lên mặt mày dữ tợn cầm một đầu người, nhìn quanh bốn phía quát:

- Đều nghe cẩn thận, bên ngoài căn bản không phải là quân Hán, mà là quân Sở tàn quân giả trang thành Hán quân! Nếu ai còn dám rải lời đồn, đây là kết cục!

Vương Lăng cũng không rõ ràng lắm bên ngoài có phải hay không là quân Sở, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể đem nước bẩn này tạt lên trên người quân Sở mà thôi.

Vương Lăng vừa mới nói xong, quân canh giữ ở trên địch lầu đột nhiên xao động lên.

Rất nhanh liền có tiểu giáo vội vàng chạy xuống địch lầu, hướng Vương Lăng thở dài bẩm báo nói:

- Tướng quốc, không tốt, quân giặc từ ngoài thành vận vào đại lượng củi khô, đang ở nơi nơi chất đống, bọn họ… bọn họ muốn hỏa thiêu Lâm Truy!

- A?

Vương Lăng nghe vậy lập tức chấn động, lúc này lấy tốc độ nhanh nhất xông về địch lầu phía trước.

Đứng ở địch lầu trên cao nhìn xuống, Vương Lăng quả nhiên nhìn thấy hơn ngàn quân giặc đem từng xe củi đốt, cây cỏ khô vận vào thành, lại dọc theo đường cái lấy xuống vật có thể đốt cháy được từ cửa hàng, kho hàng, xưởng còn có mái hiên nhà dân, xem tư thế này, quân giặc thật tính toán hỏa thiêu Lâm Truy!

Vương Lăng quýnh lên, đại họa rồi, quân giặc thật muốn đốt Lâm Truy, này là tai họa.

Nhưng mà, sự thật là cực kỳ tàn khốc, bởi vì Vương Lăng căn bản không thể ngăn cản quân giặc hỏa thiêu Lâm Truy.

Vẻ mặt nôn nóng đi qua đi lại vài bước, Vương Lăng khẩn trương đem mười mấy thân tín triệu tới, sự việc cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể hướng Tề vương cầu viện, hiện giờ Tề địa phòng giữ hư không, Đại Quân Tề Vương nếu không thể đúng lúc hồi viện, chỉ sợ toàn bộ Tề địa hơn bảy mươi thành đều thành đuốc lớn, trách nhiệm lớn như vậy, cũng không phải Vương Lăng hắn có thể gánh vác được.