Sơ Huân Tâm Ý

Chương 42: Ương cỏ bích sợi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối đó, mặc dù Cảnh Dật không được ưng ý lắm nhưng Kiều Sơ Huân vẫn xuống bếp giúp một tay. Canh và các món chính vẫn do Liêu Hồng Đàm chuẩn bị, Kiều Sơ Huân chỉ xào mấy món đồ chay thanh đạm, nói là để mọi người thanh nhiệt hạ hỏa.

Mùa xuân, hoa bách hợp và măng tây đều mọng nước, chần qua với nước nóng rồi cho vào xào với dầu, đảo thật nhanh rồi đổ ra, rưới nước canh đã hầm sẵn lên trên, thế là xong một món điểm tâm nhẹ nhàng lại tươi ngon. Hoa bách hợp ngọt thuần, măng tây mọng nước, nước canh vừa thơm vừa đậm đặc, không chỉ ăn ngon miệng mà còn có tác dụng thanh lọc cơ thể. Cho dù vào ngày xuân vẫn còn se se hơi lạnh thì người bình thường cũng dễ bị nóng trong người, y lý đặc biệt coi trọng việc dưỡng gan bổ khí, thanh lọc cơ thể trong mùa này, vì vậy món này có thể nói là vô cùng thích hợp.

Còn một món khác là ương cỏ bích sợi. Cái gọi là ương cỏ, hay còn gọi là cỏ linh lăng, là một món chay mà vào mùa xuân ở vùng Giang Nam nhà nào cũng sẽ làm. Rau được xào với dầu thực vật, ăn còn nguyên vị tươi mới, ngọt miệng chống ngầy. Ăn xong mấy món thịt cá, lại ăn vài đũa ương cỏ xào sẽ cảm thấy cổ họng thanh mát, cực kỳ ngọt ngào.

Mọi người hò hét khen ngon, lại thêm Kiều Sơ Huân đồng ý mấy ngày tới sẽ dùng ương cỏ tươi để nấu với trai sông và cá mè, càng khiến cho mọi người hoan hô như sấm dậy, ầm ĩ tới nỗi Tiểu Đào Nhi ngồi bên cạnh trợn mắt lên, dẩu môi lẩm bẩm: "Chỉ biết có ăn thôi!"



Dù sao thì cũng đã lâu không đụng đến việc chân tay, bây giờ xào liên tục sáu đĩa đồ ăn, Kiều Sơ Huân thật sự cảm thấy hơi mệt. Sau khi ngồi xuống đối diện Cảnh Dật, rót cho hắn một ly rượu gạo hâm nóng, nàng vẫn còn vịn tay vào cạnh bàn thở gấp.

Cảnh Dật múc từ trong chung ra một bát cháo, đẩy tới trước mặt Kiều Sơ Huân, hơi bất mãn nói: "Đã nói với nàng là sức khỏe hiện giờ của nàng sẽ chịu không nổi, cứ không nghe, nửa tháng tới không được xuống bếp."

Kiều Sơ Huân bưng bát sứ lên, hơi bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thật sự không sao. Chỉ là đã lâu không làm nên quả thật hơi mệt. Lúc ta mới học làm cơm cũng như thế..."

Cảnh Dật vừa gắp vào bát nàng một núi đồ ăn, nghe thấy câu này thì lại nở nụ cười, một tay chống cằm, nhướng mày lên nhìn nàng: "Lúc đó nàng cũng không thích ngẩng mặt lên nhìn người khác. Ta nhớ, ngày đầu tiên đến đây, lúc nàng chia đồ ăn cho ta, bàn tay cầm đũa còn run run. Khi đó ta cho rằng nàng cũng giống như người bên ngoài, đều vừa sợ vừa ghét ta..."

Kiều Sơ Huân nghe xong lời này thì trong lòng không khỏi buồn bã, thế nhưng vẫn nhẹ giọng giải thích: "Không phải. Khi đó trên đường từ Biện Kinh tới Việt Châu, ta đã cảm thấy công tử không thích quá gần gũi với người bên ngoài, từ trước tới giờ đều không để ý đến nữ tử, ta..."

"Nàng cái gì?" Cảnh Dật càng nghe càng cảm thấy muốn cười, thì ra ngay từ lúc hai người bắt đầu ở cạnh nhau đã hiểu sai tâm tư thái độ của đối phương: "Lẽ nào nàng sợ một cử chỉ không hợp ý ta thì sẽ bị đuổi ra ngoài hay sao?"

Kiều Sơ Huân nhìn nụ cười trêu ghẹo của Cảnh Dật, biết rõ lúc hắn hỏi câu này thì trong lòng có giận, nhưng dù sao nàng vẫn không muốn lừa gạt hắn, cho dù biết chắc chắn sẽ khiến hắn càng giận hơn nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Quả nhiên, Cảnh Dật vừa thấy nàng gật đầu thì liền nhíu chặt mày, vươn ngón tay tới đỡ lấy cằm nàng, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng đúng là dám nghĩ nhỉ! Nếu mà ta định đuổi nàng đi thì trước đó cần gì phải cứu nàng? Trừ phi chính nàng muốn..." Nói tới đây, Cảnh Dật bỗng dưng ngừng lại, giọng điệu đột nhiên thay đổi, trừng mắt nhìn Kiều Sơ Huân, vẻ mặt hơi hung dữ: "Bây giờ có muốn cũng muộn rồi! Có muốn cũng không cho đi."

Kiều Sơ Huân bị hắn chọc cho cong môi lên, lại vì nghĩ đến mặt mũi của Cảnh Dật nên không dám cười quá mức, chỉ đành vỗ nhẹ lên ngón tay Cảnh Dật, dịu dàng khuyên nhủ: "Công tử đừng náo nữa, ăn cơm trước đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội hết."

Cảnh Dật lật ngược lại nắm lấy tay Kiều Sơ Huân, hơi nhướng mày lên, cong môi cười nói: "Lúc chiều hôm nay là đang ghen sao?"

Kiều Sơ Huân bị hỏi vậy thì sửng sốt, hiểu ra Cảnh Dật đang hỏi cái gì thì hơi ngượng ngùng lắc đầu: "Không có... Ta không có, nếu món Liêu cô nương làm thật sự thích hợp thì ta sẽ không ngăn cản..." Vừa nói vừa ngước mắt lên liếc nhìn Cảnh Dật: "Chàng uống canh đó không hợp."

Cảnh Dật thấy ánh mắt né tránh và vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, nhớ tới hiệu quả trị liệu mà Liêu Hồng Đàm nhắc tới lúc đó thì ý cười trên môi càng sâu hơn. Hắn nắm ngón tay Kiều Sơ Huân, chậm rãi vuốt ve, cố ý lấy chuyện này ra trêu chọc nàng: "Hử? Nói thử xem, sao lại không hợp?"

Kiều Sơ Huân mấp máy môi, hơi rũ mắt xuống, nhẹ giọng giải thích: "Bình thường, người uống canh đó không phải là ốm nằm giường lâu ngày thì cũng là kẻ thường ngày túng dục quá độ... Nói tóm lại là... những người không được, thì mới ăn..." Mấy chữ cuối cùng này, Kiều Sơ Huân gần như là lí nhí nặn ra khỏi khóe miệng, có cảm giác giải thích cho Cảnh Dật mấy chuyện thế này thật sự quá mức quái dị.

Cảnh Dật lại gật đầu như thật, hồi lâu sau mới hỏi lại: "A, vậy sao Sơ Huân lại biết là ta được?" Trong lúc nói chuyện lại nhích người lên trước một chút, khóe môi lộ ra một nụ cười vô cùng thiếu đứng đắn, gằn rõ từng tiếng một: "Không phải trước đây Sơ Huân từng bảo là ta hư nhược sao. Nếu hư nhược, không phải là nên bồi bổ sao?"

Nếu đổi lại là trước kia, Kiều Sơ Huân còn có thể nghiêm túc giải thích cho Cảnh Dật nghe, phân tích rõ cho hắn thấy hư nhược này không phải là ý kia, cũng như nói rõ hiệu quả trị liệu cụ thể của chung canh. Nhưng trải qua chuyện tối qua, Kiều Sơ Huân đã hoàn toàn hiểu được, hắn là đang mượn cớ hỏi chuyện dược lý để đùa giỡn nàng, hai bên gò má nàng nóng bừng lên, đẩy tay hắn ra né người về phía sau: "Công tử đừng náo nữa... Đây rõ ràng không phải là cùng một chuyện..."

Cảnh Dật cười khẽ một tiếng, buông tay nàng ra, chỉ chớp mắt sau đó đã nghiêng người tới, mổ lên cánh môi nàng một cái, lúc ngồi xuống ghế thì trên môi đã lộ ra nụ cười đắc ý vì gian kế đã thành: "Về phương diện y lý, ta vốn không am hiểu được bằng Sơ Huân. Nhưng mà nếu Sơ Huân đã nói ta được, vậy thì tức là ta được..."

Cảnh Dật thấy hai gò má Kiều Sơ Huân càng lúc càng đỏ thì cũng không đùa nàng nữa, cầm đũa lên gắp một miếng măng tây, giọng nói đầy ý cười: "Cho dù sau này cần đến thì cũng phải là Sơ Huân làm cho ta..."

Kiều Sơ Huân bị hắn chọc cho một lúc lâu không nói được lời nào, chỉ biết cúi gằm đầu ăn cơm, trong lòng buồn bực nghĩ, với cái dáng vẻ của hắn tối hôm trước, nàng làm gì còn dám nấu cho hắn uống...

Dùng xong bữa tối, Cảnh Dật ngồi tựa vào sạp uống trà, cầm quyển sách đọc chăm chú. Kiều Sơ Huân đặt mứt hoa quả lên bàn trà xong thì đi tới trước tủ gỗ, đứng ở đó một hồi, không biết là đang tìm cái gì.

Cảnh Dật phát hiện ra động tác lấy đồ của nàng thì buông sách xuống, chống tay lên bàn trà, đỡ trán nhìn nàng bận rộn.

Một lát sau Kiều Sơ Huân cầm một cái túi quay trở lại bên cạnh sạp, đưa đồ ra, hơi ngượng ngùng lên tiếng: "Do nguyên liệu không đủ nên chỉ làm được ba cái. Công tử có thể cầm tới cho các đại phu khác trong thành xem thử, nếu thật sự có ích thì ta sẽ làm thêm một ít nữa."

Cảnh Dật lấy đồ bên trong túi ra, thấy là ba cái túi thơm màu sắc khác nhau, nhỏ hơn nhiều so với cái trước đây Kiều Sơ Huân làm cho hắn, hơn nữa mùi cũng không thơm lắm, là mùi thuốc đông y, còn loáng thoáng vị cay nồng. Cảnh Dật đưa lên mũi ngửi thử, lại ngước mắt lên nhìn nàng: "Trong này có gì?"

Kiều Sơ Huân cầm lấy một cái, nhẹ giọng giải thích: "Cái này cũng không thể coi là túi thơm. Treo trước ngực sát với da thịt, bình thường có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, nếu bị cho uống những thứ thuốc như của Kiều Tử An lần trước thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại hơn so với bình thường. Nếu như thể chất mạnh hơn người bình thường thì thậm chí có thể khiến thuốc mất hiệu lực ngay tức thời, không bị những thứ mê dược kia ảnh hưởng."

Cảnh Dật nghe vậy thì nhíu mày, lợi hại như thế sao? Xem ra ngày mai phải lấy một túi đi tìm người nghiên cứu kĩ càng xem có hiệu quả hay không. Đưa mắt nhìn túi thuốc hình trái tim tinh xảo trong tay, hắn nắm tay lại, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Chỉ làm ba cái này?"

Kiều Sơ Huân gật đầu: "Vải vóc và dược liệu đều không đủ, nếu công tử cảm thấy thật sự có ích thì ngày mai ta lại..."

"Không cần." Cảnh Dật nhanh chóng cầm hai cái kia lên tay, lộ ra vẻ lạnh nhạt: "Nếu thật sự có ích thì cứ nói cho Y Thanh Vũ biết các nguyên liệu cần thiết, bảo hắn đi làm."

Mặc dù Kiều Sơ Huân không hiểu nhưng vẫn gật đầu một cái: "Nhưng Cao đại ca và cả..."

"Không phải đã có Tiểu Đào Nhi sao!" Cảnh Dật ôm cả ba túi thuốc vào trong lòng, kéo tay Kiều Sơ Huân để nàng ngồi xuống: "Chẳng qua chỉ là một túi thuốc mà thôi, đám người đó bình thường y phục đều là tự mình giặt tự mình sửa sang, chút chuyện này sao có thể làm khó được bọn họ."

Kiều Sơ Huân theo lực tay Cảnh Dật ngồi xuống sạp, cũng không quan tâm tới chuyện gì khác, vội vàng vươn tay tới trước ngực Cảnh Dật, muốn lấy đồ ra: "Liều lượng của dược liệu đều được tính toán vừa phải, công tử mang một lúc ba cái sẽ không tốt cho thân thể..."

Cảnh Dật nắm lấy cổ tay Kiều Sơ Huân, nghe nàng nói vậy thì không cản lại nữa, cảm giác bàn tay mềm mại nhỏ nhắn mò mẫm vào trong vạt áo mình, lấy từng túi thuốc ra, cánh môi hắn dần cong lên thành hình cung. Hắn vươn tay ra nhận đồ, đặt vào mép sạp, siết cổ tay Kiều Sơ Huân, nói: "Vậy ta đeo luân phiên." Không thể tặng mấy thứ nàng tự tay làm cho nam nhân khác được, hơn nữa lại còn là ở vị trí sát ngực, chỉ tưởng tượng thôi mà Cảnh Dật đã cảm thấy chịu không nổi rồi.

Kiều Sơ Huân ngẩn người, cũng hiểu ra chút ý tứ ở đây, rũ mắt xuống khẽ trách: "Cái này thì có gì mà tị nạnh, cũng đâu phải là túi thơm..."

Cảnh Dật mỉm cười, cũng không đáp lại, ôm eo nàng kéo vào lòng mình, cùng nhau tựa vào sạp: "Đọc sách cùng ta một lát." Lấy từ chồng sách bên cạnh ra một quyển Thiên kim phương, nhét vào trong tay Kiều Sơ Huân, cánh tay vẫn ôm lấy người trong lòng, lật sang một trang sách khác.

Kiều Sơ Huân nhận lấy quyển sách, mở đến trang hôm trước đang đọc dở, thỉnh thoảng ngồi dậy châm cho hai người chút nước trà, thời gian còn lại đều ngoan ngoãn ngồi dựa vào trong lòng Cảnh Dật, hai người mỗi người đọc một quyển.

Ước chừng một canh giờ sau, Kiều Sơ Huân cảm thấy hơi mệt, nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Dật, thấy hắn đang cau mày nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, dường như có vấn đề gì đó nghĩ mãi không ra. Không dám lên tiếng quấy rầy giữa lúc này, Kiều Sơ Huân cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, rời ra khỏi người hắn, chuẩn bị đứng dậy đi sang gian bên kia tắm rửa.

Vừa mới dịch tới mép sạp thì cả người đã bị ôm lấy từ phía sau. Cảnh Dật một tay vòng quanh eo nàng, cằm gác lên hõm vai nàng, giọng nói lộ ra chút uể oải, hỏi: "Chán rồi sao?"

Kiều Sơ Huân lắc đầu, bởi vì chỗ hõm vai ngưa ngứa mà hơi rụt cổ lại: "Không có, sao công tử lại nghĩ thế?"

Cảnh Dật hơi rũ mắt xuống, trầm ngâm một lát mới nói: "Năm ngoái từng hứa với nàng, chờ trời ấm lên sẽ tới vùng Tô Hàng du ngoạn. Chờ qua hàn thực rồi chúng ta sẽ đi."

Kiều Sơ Huân cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ, hai tay đặt lên cánh tay Cảnh Dật đang vòng trước người mình, dịu dàng nói: "Công tử bận việc, chuyện du ngoạn này cũng không cần phải vội." Thất Sênh Giáo còn chưa bị diệt trừ tận gốc thì chắc chắn Cảnh Dật cũng sẽ chưa thể an tâm mà đi du ngoạn. Nàng chỉ cần vẫn ở lại bên cạnh hắn, cho dù pha trà đọc sách hay là nấu cơm tản bộ thì đều đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Cảnh Dật kề sát tới hôn lên vành tai nàng một cái, đặt quyển sách trên tay sang một bên, hai cánh tay vòng chặt lấy người nàng, khép hờ mắt lại yên lặng một lát, không nói tiếng nào.

Kiều Sơ Huân cảm nhận được tâm tình hắn có chút khác thường nhưng cũng không nói gì, cứ để yên cho hắn ôm như thế một hồi lâu.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Kiều Sơ Huân giãy ra, nhưng người phía sau vẫn không chịu nhúc nhích. Kiều Sơ Huân bất đắc dĩ, đành phải khẽ gọi một tiếng "Dật Chi", lúc này Cảnh Dật mới không tình nguyện lắm buông tay ra.

Mở cửa ra thì thấy Liêu Hồng Đàm đang bưng khay đứng ngoài cửa, nàng ta thấy người mở cửa là nàng thì cũng kinh ngạc, đi vào phòng nhìn quanh một cái, có chút không cam lòng, nói: "Ta mang đồ ăn khuya tới cho công tử."

Kiều Sơ Huân bị ánh mắt của Liêu Hồng Đàm làm cho thẹn đỏ mặt, dù sao thì hiện giờ nàng và Cảnh Dật cũng không danh không phận, người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nữ tử như nàng quá mức tùy tiện, không biết liêm sỉ, bám lấy chủ tử muốn trèo lên cao. Vì vậy lúc Liêu Hồng Đàm đã nói xong và bước qua ngưỡng cửa, Kiều Sơ Huân vẫn còn đang đứng ngây ra, bị chen sang một bên, phải vội bám vào khung cửa mới không bị ngã sấp xuống.

Cảnh Dật ở trong phòng nghe được động tĩnh, đã lồng giày vào đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Liêu Hồng Đàm mặt mày tươi rói dịu dàng chào đón, còn Kiều Sơ Huân lại chần chừ mãi còn chưa đi vào. Hắn chẳng thèm để ý đến người mới vào phòng, bước nhanh ra ngoài cửa, vừa tới bên bình phong thì Kiều Sơ Huân cũng đã khép xong cửa và đi vào bên trong. Cảnh Dật liền kéo nàng tới bên người, giọng nói như trách móc: "Ban đêm gió lớn, đứng ngẩn ra ở đây làm gì."

Dẫn người quay trở lại bên trong phòng, thấy Liêu Hồng Đàm đang đứng yên bên cạnh sạp, Cảnh Dật nhíu chặt mày, có vẻ không vui nhưng vẫn như lẽ thường dặn dò một câu: "Đồ đưa tới rồi thì đặt đây là được, không cần ở lại."

Liêu Hồng Đàm thấy Cảnh Dật đi ra ngoài kéo người kia vào thì trong lòng lại thầm mắng Y Thanh Vũ tin tức không nhanh nhạy, cắn răng cố nặn ra một nụ cười: "Bây giờ ta về cũng không có chuyện gì để làm, ở đây hầu hạ công tử dùng bữa khuya cũng được."

Lúc này Cảnh Dật đã hoàn toàn hiểu ra Liêu Hồng Đàm cất giấu tâm tư gì, mặt không đổi sắc đỡ vai Kiều Sơ Huân để nàng ngồi xuống sạp, sau đó đi tới bàn trà lấy một quả quýt đỏ mọng ở trong khay.

Chậm rãi quay trở lại bên cạnh Kiều Sơ Huân, ngón tay nhanh chóng lột sạch vỏ quýt, mắt cũng chẳng thèm ngước lên, chậm rãi nói: "Liêu cô nương, ta không biết là ai đã khiến ngươi hiểu lầm như thế này. Thuê ngươi tới phủ ta làm cơm là chủ ý của Y đại nhân, tiền bạc cũng là do hắn bỏ ra. Cho dù là tay nghề nấu nướng của cô nương hay là con người ngươi, ta đều chẳng hề có chút hứng thú nào."

Quả quýt trong tay đã được bóc sạch sẽ, Cảnh Dật giơ tay lên hướng về phía sau, vỏ quýt rơi thẳng vào trong cái đĩa trống không duy nhất trong khay. Tách một múi quýt đưa tới bên môi Kiều Sơ Huân, Cảnh Dật hơi rũ mắt xuống, chạm mắt Kiều Sơ Huân, trên môi nở nụ cười trấn an, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Cho nên Liêu cô nương, từ mai trở đi ngươi không cần đến đây nữa. Nếu cần bạc thì đi tìm Y đại nhân, hắn sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục."

Từ trước tới giờ Kiều Sơ Huân đều không lay chuyển được quyết định của Cảnh Dật, chỉ đành hé môi ra, ngậm múi quýt vào trong miệng. Bởi vì Cảnh Dật đứng ở trước mặt nên nàng không hề nhìn thấy được phản ứng của Liêu Hồng Đàm lúc này. Trong lòng Kiều Sơ Huân mơ hồ cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được cụ thể là cái gì, chỉ là cảm giác mà Liêu Hồng Đàm gây ra cho nàng không hề giống như nàng ta thích Cảnh Dật...

Trong phòng lặng yên một lúc. Cảnh Dật cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đút cho Kiều Sơ Huân từng múi quýt, thỉnh thoảng lại cho vào miệng mình một múi. Phía sau truyền đến tiếng người kia tức giận giậm chân một cái, sau đó bóng dáng màu đỏ rực kia chạy thẳng ra khỏi phòng, bên ngoài truyền đến tiếng cánh cửa đập vào vách tường. Cảnh Dật chậm rãi đi đóng cửa, cài then, đến gian bên kia châm đèn, chuẩn bị đồ đi tắm rửa.

* Cỏ linh lăng (danh pháp khoa học: Medicago sativa) là một loại thảo dược được dùng để chữa các bệnh về thận, bàng quang và tuyến tiền liệt, cũng như hỗ trợ việc tiểu tiện; dùng cho bệnh tăng cholesterol, hen suyễn, viêm khớp, bệnh tiểu đường, rối loạn dạ dày, và một chứng rối loạn chảy máu gọi là xuất huyết giảm tiểu cầu.